Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Không tính đến tám khối kia, chỉ những thù lao bình thường mà nhà họ Giang cho anh cũng đủ cho anh tiêu xài rất lâu.

 

''Trong Vinh Hoa đều bán những đồ cao cấp, chính là nơi rất nhiều bạn học tôi mong ước đến. Mỹ phẩm đứng đầu toàn thế giới, trang phục, túi xách, đúng là thiên đường nhân gian!''

 

Vẻ mặt Sở Tử Đàn vô cùng hào hứng, sau đó đột nhiên thay đổi: ''Tôi nói với anh chuyện này để làm gì chứ, trúng thưởng lớn thì cũng không tiêu được bao lâu, những thứ này anh cũng mua không nổi.''

 

Tần Tranh cười cười không nói.

 

Thưởng này của anh tiêu một đời cũng không hết!

 

Xe dừng trước cửa, hai người Sở Hiểu Đồng bước xuống đi cùng Tần Tranh về phía cổng lớn thì có mấy cô gái cười ha ha đi ra ngoài.

 

Khi thấy mấy người kia, sắc mặt Sở Tử Đàn đột nhiên thay đổi, đầu cũng cúi thấp xuống.

 

Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta nhìn thấy.

 

''Sở Tử Đàn! Tốt lắm, cuối cùng tôi cũng bắt được cô! Trộm dây chuyền của tôi còn không nhận, định trốn tôi đến khi nào đây?''

(*) quan mới đến đốt ba đống lửa, nghĩa là người mới nhậm chức trước tiên phải làm một vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và dũng khí của mình

 

''Tôi không có! Tôi đã nói là không phải tôi rồi, hơn nữa cô đã tìm được rồi, cô còn muốn gì nữa!'' Mặt Sở Tử Đàn đen lại.

 

Người nói chính là bạn gái sau của Phương Tử Diệu, trước mấy ngày Phương Tử Diệu xảy ra chuyện, người phụ nữ cũng nói người khác bỏ một sợi dây chuyền Chanel vào trong bàn học của cô ta!

 

Sau đó người này còn tự biên tự diễn không tìm được dây chuyền, tìm khắp lớp học, cuối cùng tìm được trong bàn cô ta!

 

Trong ngày hôm đó tất cả mọi người ở trường học đều cho rằng Sở Tử Đàn cô là kẻ trộm!

 

Nếu không nhờ có giảng viên hỗ trợ thì Sở Tử Đàn đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên ở trường học.

 

Không ngờ đến hôm nay lại gặp phải cô ta!

 

Sở Tử Đàn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tránh đi là được, hơn nữa chị gái mình vẫn còn bên cạnh, nếu người trong nhà biết được sẽ lo lắng.

 

Ai ngờ người phụ nữ này lại không cần mặt mũi như vậy!

 

Trần Kỳ Mạn cười nhạo nhìn Sở Tử Đàn, dám đụng vào bạn trai cô ta à! Xem bây giờ cô ta có chỉnh chết Sở Tử Đàn không!

 

''Tử Đàn, xảy ra chuyện gì vậy?'' Sở Hiểu Đồng cúi đầu hỏi.

 

''Người phụ nữ kia hại em!'' Sở Hiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi: ''Vì chuyện của Phương Tử Diệu!"

 

Nghe đến đây Sở Hiểu Đồng nhíu mày, ánh mắt Tần Tranh cũng trở nên lạnh lẽo.

 

Anh biết ở trường có mấy trò tôi lừa cô gạt, ngày trước khi học ở đại học y anh chưa từng ở ký túc xá vì mỗi khi ngủ lại ban đêm đều sẽ bị ai đó giội một chậu nước lạnh.

 

Tần Tranh rất hận kiểu người như vậy!

 

''Đó là tìm được ở bàn của cô!'' Trần Kỳ Mạn không buông tha: ''Tôi chỉ cần một lời xin lỗi của cô thôi, chẳng lẽ cô trộm đồ của người khác mà xin lỗi cũng không muốn nói sao?''

 

Sắc mặt Sở Tử Đàn tối đi: ''Tôi nói lại lần nữa, chuyện này không phải do tôi làm!''

 

"Sở Tử Đàn, tốt xấu gì cô cũng là hoa khôi của trường chúng ta, chẳng lẽ cô muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại trước khi tốt nghiệp sao?''

 

''Đúng vậy, cô cũng đừng quên nhà Kỳ Mạn làm gì, đắc tội với cô ấy cẩn thận cô tốt nghiệp được hay không cũng khó khăn.''

 

Mấy cô gái khác đi theo Trần Kỳ Mạn cười lạnh phụ họa.

 

Sở Hiểu Đồng đứng bên cạnh nghe vậy cũng lạnh mặt: ''Mấy bạn học, tôi là chị gái của Tử Đàn, dây chuyền đã vật về với chủ, mọi người lại là bạn học, nên khoan dung bỏ qua cho nhau mới đúng.''

 

''Ha ha, vậy thì thật tốt.'' Trần Kỳ Mạn cười: ''Nếu chị đã là chị gái của cô ta thì tôi cũng chỉ có một yêu cầu thôi, chỉ cần Sở Tử Đàn làm được, chuyện này coi như chấm dứt.''

 

''Nói xin lỗi tôi!''

 

Cô ta vừa dứt lời Sở Tử Đàn đã nói: ''Không có chuyện đó đâu! Tôi căn bản không làm, vì sao phải xin lỗi cô chứ?''

 

Trần Kỳ Mạn nhún vai: ''Nếu vậy thì cô cũng đừng mong tốt nghiệp!''

 

Sở Tử Đàn tức giận: ''Cô dám!''

 

''Cô là bạn gái của Phương Tử Diệu? Phương Tử Diệu là do tôi đánh, cô có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đi. Đừng có ỷ vào gia thế mà bắt nạt một người bị hại.''

 

Tần Tranh đột ngột lên tiếng, anh đi đến trước mặt Trần Kỳ Mạn.

 

''Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân (1), tốt nhất đừng trong lúc nóng giận mà khiến người nhà cô dây vào phiền toái không cần thiết.''

 

(1) trong thế giới rộng lớn hơn có rất nhiều người tài năng hơn mình

 

Trần Kỳ Mạn đột nhiên lùi về sau một bước, khí thế của Tần Tranh quá mạnh.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT