Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Nói ra, cũng không biết người chữa bệnh kia là ai, giỏi thật.”

 

“Nếu là tôi, tôi vẫn cảm thấy lúc Dương Thành xảy ra hỏa hoạn, người cuối cùng xông vào cứu người mới là giỏi nhất.”

 

“Đúng vậy, chuyện đó đã được đưa tin trên tivi, nhưng mà khi tôi biết được thì đài truyền hình đã chặn tin tức của người kia.”

 

Tần Tranh sững sờ, chặn tin tức?

 

Anh lập tức nghĩ đến, chắc là Chu Bình sợ có một số chuyện phiền phức tìm đến anh, nên mới cho người chặn lại.

 

“Không không, tôi vẫn cảm thấy, người bên cạnh Lưu Chính là giỏi nhất! Lưu Chính mới nhậm chức ở Dương Thành chưa được mấy tháng, bây giờ lại được thăng chức! Tôi luôn cảm thấy, người bên cạnh ông ấy không bình thường!”

 

Trong nháy mắt, mọi người đều nghi ngờ: “Mọi người có biết là ai không?”

 

“Tôi cũng chỉ nghe nói là một người trẻ tuổi.” Mọi người đều đoán không ra, ai nấy đều nhìn về phía người đàn ông.

 

Người đàn ông cười khẩy cắn hạt dưa: “Tôi đoán, có lẽ là một thiếu gia nào đó đến từ Kinh thành! Trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm nên tạo ra một vở kịch thôi!”

 

“Phụt!”

 

Vốn Tần Tranh đang lắng nghe, còn cảm thấy chuyện những người này nói là một chuyện, nhưng khi nghe thấy câu này thì lập tức phun nước ra ngoài!

 

Bản thân anh ta cũng không biết mình là một thiếu gia của Kinh thành, còn con mẹ nó tạo ra một vở kịch?

 

“Anh làm gì thế hả?” Giang Nhiễm lập tức nhíu mày nhìn Tần Tranh.

 

Những người khác cũng lộ ra vẻ ghét bỏ: “Anh cười cái gì!”

 

“Có bệnh à!”

 

“Anh đang thu hút sự chú ý của chúng tôi sao?”

 

“Có lịch sự không vậy?”

 

Trong đôi mắt Giang Nhiễm tràn đầy vẻ khinh thường, Tần Tranh này làm sao vậy!

 

“Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục.” Tần Tranh mím môi, dứt khoát đứng dậy, định đi ăn chút gì đó.

 

Nhìn thấy Tần Tranh đứng dậy, mấy người cũng không có hứng nói tiếp.

 

Đến khi Tần Tranh bưng một vài món ăn nguội trở lại ăn, trên mặt những người đó đều lộ ra vẻ khinh thường.

 

“Tôi nói, con mẹ nó rốt cuộc anh chui ra từ đâu vậy? Đến là ăn!”

 

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Hàn Vân Triết hừ lạnh: “Người không biết, còn tưởng là ma chết đói đầu thai đấy.”

 

Giang Nhiễm hít sâu một hơi, để cho mình nhất định không được tức giận.

 

“Bỏ đi, đừng tranh luận với người có trình độ thấp như anh ta.” Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày, “Bí thư Lý đang nhìn về phía bên này.”

 

Mấy người vừa nghe vậy, cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

 

Quả nhiên,các vị lãnh đạo đứng trên sân khấu phía xa liên tục nhìn về phía bàn này.

 

Mọi người đều không ngờ lãnh đạo đều nhìn họ: “Khi nào, chúng ta mới có thể ngồi trên bục bên kia nhỉ.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT