Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 ''Nếu không nhờ có anh ấy thì tất cả mọi người hôm nay đều có thể xảy ra chuyện gì. Là anh ấy ra tay cứu mọi người, hơn nữa còn kiềm chế đám cướp! Vết thương trên người anh ấy cũng là vì cứu tôi khỏi tay đám cướp!''  

 

''Mời cô tôn trọng bạn trai của cô một chút, anh ấy cũng không dễ dàng.''  

 

Dứt lời tiếp viên hàng không trực tiếp rời đi.  

 

Cô ấy nghe thấy lời Giang Nhiễm nói với Tần Tranh, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên mới nói vài câu. Nhưng cô ấy cũng biết bây giờ có rất nhiều nữ sinh không tôn trọng bạn trai.  

 

Nhưng hôm nay thì khác, người này đã cứu được cả một khoang người!  

 

Giang Nhiễm bị tiếp viên hàng không nói cho ngẩn người, phản ứng lại kịp mà quay qua nhìn Tần Tranh, ánh mắt hơi nghi ngờ: ''Cô ấy nói anh?''  

 

Tần Tranh không nói chuyện, cúi đầu mặc áo khoác vào.  

 

Nhớ lại hai ngày trước cô ấy có nói mình thích đàn ông mạnh mẽ, giống như người xông vào đám cháy cứu người vậy...  

 

Không phải Tần Lập này...  

 

''Này, anh chắc chắn không phải vì muốn lấy lòng tôi nên mới cứu họ chứ?''  

 

Tần Tranh nghe xong thì nhìn Giang Nhiễm giống như đang nhìn đứa ngốc.  

 

Giang Nhiễm cũng cảm thấy câu nói này của mình có chút tự mình đa tình, cả hai lập tức đều im lặng.  

 

Nhưng không hiểu sao trong lòng Giang Nhiễm lại có chút áy náy: ''Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi cho rằng anh là tên háo sắc, hóa ra thật sự có kẻ háo sắc.''  

 

Cô ấy nói xin lỗi nhưng lại không nói trực tiếp mà tùy ý tìm một sự kiện trước đó.  

 

Tần Tranh nhíu mày gật đầu, xem như chấp nhận.  

 

Tiếp viên đã thông báo cơ trưởng, lúc này cơ trưởng đang gọi điện cho hãng hàng không.  

 

Lúc máy bay hạ cánh xuống Dương Thành, hai tên cướp đã bị cảnh sát vũ trang mang đi, Tần Tranh từ chối sự giúp đỡ của hãng hàng không, một mình bắt xe định về phòng khám sát trùng vết thương cẩn thận.  

 

Loại súng đạn này rất bẩn, nếu không cẩn thận có khả năng để lại di chứng.  

 

Hơn nữa lần này anh không mang theo ngân châm, nên cũng không tiện chữa trị cho mình.  

 

''Này, anh đi đâu vậy?''  

Tần Tranh vừa ra khỏi sân bay thì giọng Giang Nhiễm đã vang lên sau lưng.  

 

''Về nhà.'' Tần Tranh nói.  

 

''Tôi không quá hiểu biết về Dương Thành, bạn học tôi nói hôm nay cô ấy không rảnh, nói tôi tự tìm nơi ở. Dương Thành này là quê hương anh, anh biết nhiều về nó, anh tìm chỗ ở cho tôi đi.'' Giang Nhiễm nói như chuyện đương nhiên.  

Danh sách truyện HOT