Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Tần Tranh nhớ lúc đó Trần Kỳ Mạn còn nói rằng bố cô ta là hiệu trưởng, nếu như Sở Tử Đàn không xin lỗi thì sẽ khiến Sở Tử Đàn không tốt nghiệp được!  

 

''Tần Tranh?''  

 

Đột nhiên Lương Khanh đứng lên kinh ngạc nói.  

 

Cao Tử Lâm cũng lau khô nước mắt, nhìn Tần Tranh miễn cưỡng cười: "Đã lâu không gặp.''  

 

Tần Tranh gật đầu cười, rõ ràng Cao Tử Lâm trước kia là một cô gái ngọt ngào tinh xảo, bây giờ sắc mặt lại hơi vàng, thậm chí mái tóc dài cũng đã bị cắt ngắn.  

 

Hóa ra một người có thể đột nhiên thay đổi nhiều như vậy!  

 

''Đúng là đã lâu không gặp.'' Tần Tranh đi vào vỗ vai Lương Khanh: "Cô vất vả rồi.''  

 

Cao Tử Lâm cúi đầu xuống: ''Không có việc gì thì tôi đi trước, Tiểu Khanh, tôi tìm cô sau nhé.''  

 

Lương Khanh gật đầu, cô ấy nói chuyện không khéo, nói cô ấy đánh nhau có khi còn đơn giản hơn cả việc dỗ dành người khác.  

 

Lương Khanh không nói nhưng Tần Tranh lại lên tiếng: ''Đi cái gì, nói rõ ràng đã rồi hãy đi, rốt cuộc cục trưởng Cao xảy ra chuyện gì vậy?''  

 

Cơ thể Cao Tử Lâm như cứng lại, cô ấy run rẩy quay lại nhìn Tần Tranh: ''Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, tôi chỉ giải tỏa chút cảm xúc mà thôi.''  

 

''Chuyện này quá phức tạp, anh không nên biết thì tốt hơn, bố tôi chắc chắn cũng không muốn anh bị liên lụy.''  

 

''Tần Tranh, anh là người tốt. Anh, tôi và bọn họ không giống nhau.''

Lời của Cao Tử Lâm khiến Tần Tranh vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới ông lão đã từng dạy anh.  

 

Ông lão đó cũng từng nói những câu như vậy, ông ấy nói….  

 

“Cậu là một đứa bé thanh thuần, không giống như tôi hay bọn họ, tôi hy vọng cậu sẽ luôn thanh thuần như thế, và đạt được thành tựu cao hơn tôi và bọn họ.”  

 

Tần Tranh chớp chớp mắt, lúc định thần lại, nhớ ra điều mình cần nói, thì phát hiện ra Cao Tử Lâm đã rời đi rồi.  

 

Tần Tranh vội bước ra cửa, nhìn đám đông, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó đâu cả.  

 

Anh nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.  

 

Có vẻ như lúc Cao Tử Lâm nói những lời đó với anh, vẻ ngây thơ trên khuôn mặt trắng trẻo khiến Tần Tranh có chút khó mất kiểm soát.  

 

Anh muốn giúp đỡ Cao Tử Lâm, giúp đỡ Cao Khải Lượng, người đã đối xử tốt với anh.  

 

Nếu Cao Khải Lượng thực sự làm sai, Tần Tranh sẽ không bao che, cũng sẽ không can thiệp. Nhưng vì anh biết Cao Khải Lượng bị oan, nên anh nhất định không thể ngồi yên không quan tâm được.  

Giúp như thế nào mới là vấn đề.  

 

Không thể vội vàng, nhưng cũng tuyệt đối không thể để đó.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT