Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giang Nhiễm nhíu mày: “Anh có thời gian không?”

 

“Có thì có.” Tần Tranh nhìn Sở Hiểu Đồng, sau đêm hôm qua, hôm nay anh vốn dĩ muốn đưa cô ra ngoài chơi.

 

“Anh đi đi.” Không ngờ Sở Hiểu Đồng còn sốt ruột hơn anh, “Có thể cứu người thì nên cứu”.

 

Tần Tranh ánh mắt lấp lánh: “Tôi tới tìm cô.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Tranh cầm quần áo đi ra ngoài.

 

Vừa đi tới cửa, anh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Sở Hiểu Đồng đang đứng ở đại sảnh nhìn theo bóng lưng anh nói: “Em lại đây.”

 

Sở Hiểu Đồng nghi hoặc bước tới: “Sao vậy?”

 

Tần Tranh cười nhẹ, cúi đầu, tay ấn nhẹ vào đầu Sở Hiểu Đồng, rồi hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi nói: “Anh đi đây”

 

Sở Hiểu Đồng bị nụ hôn làm cho ngây người, khi cô hoàn hồn lại thì Tần Tranh đã rời khỏi biệt thự.

 

“Bệnh viện nào?”

 

Vừa ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy Giang Nhiễm ở cửa đi tới đi lui.

 

“Bệnh viện Nhân Dân, hôm nay định chuyển viện đến thành phố Giang, nhưng tôi không cho cô ấy chuyển, nên tôi đến đây gọi anh.” Giang Nhiễm đi trước, “Xe của tôi ở bên ngoài, nhanh lên.”

 

Tần Tranh vội vàng đi theo.

 

“Anh từng chữa bệnh ung thư chưa?”

 

Tần Tranh lắc đầu: “Chưa, đây là lần đầu tiên.”

 

Giang Nhiễm đột nhiên cau mày: “Chắc chắn bao nhiêu?”

 

“Cái đó còn phải đến xem tình hình bệnh tình của bạn cô đã.” Tần Tranh ánh mắt lấp lóe, “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy.”

 

Ngồi trong xe của Giang Nhiễm, hai người nhấn ga đi hết quãng đường.

 

“Người nhà của cô ấy đều ở đây, tôi phải chịu nhiều áp lực mới kéo dài được thời gian.” Giang Nhiễm nói: “Bởi vì căn bản là tôi biết kỹ thuật của bệnh viện thành phố Giang, không bằng anh được.”

 

“Cho nên thời gian tương đối ngắn, còn có một chuyện là người nhà của cô ấy hôm nay tâm trạng không ổn định lắm. Bởi vì bọn họ vừa mới nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch từ bác sĩ, và chuẩn đoán chỉ còn sống được một tháng nữa.”

 

Giang Nhiễm nói, trên mặt đầy sự lo lắng: “Cho dù anh chữa không khỏi, cũng phải kéo dài thêm một thời gian nữa.”

 

“Cô ấy là một cô gái tôi quen biết ở nước ngoài, là một người rất tốt. Nếu anh có thể cứu sống cô ấy, Giang Nhiễm tôi, cả đời này sẽ đều nghe theo anh.”

 

Tần Tranh sửng sốt, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Nhiễm, trong lòng không khỏi có chút trầm ngâm.

 

Xem ra bệnh tình của cô gái này rất nặng.

 

Trong bệnh viện, lúc này trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt rất đông đúc.

 

Mấy người thì ngồi người thì đứng ở cửa, không ngừng hỏi bác sĩ ngoài cửa: “Sống được bao lâu anh tự biết! Nếu như anh sớm nói với chúng tôi là không có tác dụng, thì chúng tôi đã chuyển lên thành phố Giang rồi!”

 

Một người phụ nữ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi lên tiếng, bà ấy rơm rớm nước mắt hét lên: “Người nằm ở đó là cô gái chỉ mới có hai mươi tuổi thôi! Con bé còn chưa kết hôn! Chưa kịp tận hưởng cuộc sống, mà đã trải qua hóa trị ba lần rồi!”

 

Vị bác sĩ bị kéo sắc mặt ủ rũ, anh ấy cũng không thể làm gì được, trong tay vẫn ôm một túi dung dịch dinh dưỡng còn chưa bắt đầu truyền.

 

Anh ấy bất lực nhìn, cô gái đó lúc mới vào bệnh viện, mái tóc dài đến eo, tới bây giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh với cái đầu trọc lóc, đã một hai ngày chưa mở mắt ra.

 

“Mặc kệ như thế nào, nhất định phải chuyển viện!” Người phụ nữ cau mày, “Lập tức thông báo cho bệnh viện ở thành phố Giang!”

“Em bình tĩnh đi, không phải Giang Nhiễm nói, nó đi mời một vị chuyên gia sao!” Một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi kéo người phụ nữ sang một bên.

 

Hai người bọn họ là người thân, cũng là bố mẹ của cô gái trong phòng bệnh.

 

Những người xung quanh đều là chú, dì, cô, bác của cô gái.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT