Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Cô Giang rơi xuống từ căn phòng cô ấy ở, kinh động đến người của câu lạc bộ Hoàng Đồ, bọn họ nhận ra đây là Giang Nhiễm, nên lập tức thông báo cho tôi, gọi xe cứu thương."

 

"Lúc tôi đến xe cứu thương vẫn chưa tới, nên tôi dẫn cô ấy đến phòng khám, tôi vẫn tin tưởng y thuật của bác sĩ Tần."

 

Tần Tranh nhíu mày: "Người đang yên đang lành lại rơi xuống từ lầu hai?”

 

"Rơi xuống khi ngủ! Camera giám sát rõ ràng chụp được cô ấy đứng ở cửa sổ lúc nhảy xuống hai mắt nhắm lại! Bọn họ hỏi cô ấy có thói quen mộng du không, tuyệt đối không thể!” Giang Trạch nhíu mày.

 

Sau đó đưa cho Tần Tranh một cái điện thoại di động: "Đây là hình ảnh video, tôi chụp lại.”

 

Tần Tranh quay đầu nhìn, quả nhiên, Giang Nhiễm đứng trên bệ cửa sổ, nhắm chặt mắt, rõ ràng đang ngủ say.

 

Không đúng!

 

Tần Tranh đột nhiên ánh mắt tập trung: "Dừng lại!”

 

Giang Trạch vội vàng nhấn dừng.

 

"Phóng to, phóng to lên." Tần Tranh nhìn chằm chằm vào phòng ngủ phía sau Giang Nhiễm.

 

Chỉ thấy đầu giường trong phòng ngủ, đúng lúc chụp được một bóng đen.

 

Bóng đen kia không có mặt mũi, giống như một khối chất rắn màu đen đang lưu động.

 

"Phóng to lên, chụp màn hình lại." Tần Tranh chỉ chỉ bóng đen kia.

 

Da đầu Giang Trạch có chút tê dại, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy chỗ này còn có thứ này, nhưng: "Không được, điện thoại di động nhiều nhất chỉ có thể phóng to đến đây.”

 

"Ở đây tôi có máy tính, anh có thể xử lý nó không?" Con ngươi Tần Tranh rét run: "Tôi chỉ sợ, là có người muốn hãm hại, hơn nữa tôi đại khái biết người đó là ai, nhưng tôi cần chứng cớ.”

 

Giang Trạch nhíu mày: "Tôi không có phương diện này..."

 

"Tôi có thể!" Lương Khanh đột nhiên đi tới, cởi găng tay ra: "Tôi vốn là nhân viên tình báo của Cục tình báo quân đội, phụ trách giám sát chuyện nghe lén, việc như này tôi rất quen thuộc.”

 

“Thật tốt quá!” Giang Trạch lập tức đưa điện thoại di động cho Lương Khanh: "Làm phiền cô.”

 

Lương Khanh cầm lấy điện thoại di động, trực tiếp đi đến cạnh máy tính, bắt đầu tải xuống các loại phần mềm giải phẫu, để có thể chụp ảnh rõ ràng nhất có thể.

 

Tần Tranh ở trong lúc rảnh rỗi, vội vàng xoay người xử lý cuối cùng cho Giang Nhiễm: "Cũng may là rơi xuống từ tầng hai, không phải tầng năm hoặc tầng sáu, nếu không thật sự sẽ rất phiền phức.”

 

Giờ phút này, Giang Nhiễm chậm rãi chớp chớp mắt, tỉnh lại.

 

Khi tỉnh lại cô ấy hoảng sợ mở to hai mắt, đồng tử còn đang co rút, dường như trước khi rơi xuống lầu đã nhìn thấy cái gì đó!

 

Nhưng ngay sau đó khi cô ấy phát hiện ra người đứng bên cạnh mình, hốc mắt chợt đỏ lên: "Tần Tranh? Giang Trạch?”

 

"Khá hơn chưa?" Tần Tranh vội vàng tiến lên, anh không bỏ qua thứ vừa mới lóe lên trong mắt Giang Nhiễm.

 

Giang Nhiễm giật giật cánh tay, đột nhiên có một cơn đau xuyên tim.

 

"Cánh tay và chân của cô đều đã bị trật khớp, tôi chỉnh xương cho cô rồi, ngày mai mới hết đau." Tần Tranh giải thích, nhìn vết thương trên người Giang Nhiễm: "Cũng may đều là vết trầy xước, không có thương tích đến gân.”

 

Giang Nhiễm gật gật đầu không nói gì, trong mắt có chút đờ đẫn.

 

“Được rồi!”

 

Đúng lúc này, Lương Khanh đột nhiên hét lên, Tần Tranh vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt Lương Khanh tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Giang Trạch cũng đi tới, cùng Tần Tranh nhìn về phía máy tính.

 

Khi hai người đồng thời nhìn thấy hình ảnh trên máy tính, đồng tử chợt co rút!

 

Chỉ thấy vị trí đầu giường trên màn hình, có một bóng đen đứng cao tầm đầu giường, có một sợi dây đỏ quấn quanh cổ của bóng đen kia, rơi xuống một bên vai.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT