Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bọn họ vẫn giấu Cao Tử Lâm làm chuyện này, chủ yếu sợ Cao Tử Lâm không muốn để cho anh ra tay giúp.

 

Khi Tần Tranh nhớ tới câu nói Cao Tử Lâm đứng ở cửa nói với anh vào buổi chiều hôm đó, trong lòng lập tức cảm thấy nghẹn ngào.

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, truyền đến giọng nói giả vờ như không có gì của Cao Tử Lâm: "Bác sĩ Tần à, có chuyện gì vậy?”

 

Tần Tranh trong mắt hiện lên chút thương xót: "Tôi muốn mời cô cùng tôi tham gia một cuộc họp.”

 

"Tôi?" Cao Tử Lâm thắc mắc.

 

"Đúng vậy, cô đóng vai trò quan trọng trong đó." Tần Tranh nhìn về phía Lương Khanh: "Tôi cùng Lương Khanh đến đón cô.”

 

Cao Tử Lâm sững sờ gật đầu, khi cô ấy phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng động cơ ở cửa.

 

Bóng dáng Tần Tranh và Lương Khanh đã xuất hiện ở cửa.

 

"Lên xe đi." Tần Tranh cười cười.

 

Cao Tử Lâm vẫn còn có chút kinh ngạc: "Chuyện gì, mà muốn tôi có tham gia?”

 

Cô ấy không có bằng tốt nghiệp đại học, bố còn đang ở tù, hiện tại những thân thích kia đều muốn tránh mặt cô ấy, nhưng Tần Tranh lại tới tìm cô ấy tham gia hội nghị?

 

"Rốt cuộc là hội nghị gì?" Cao Tử Lâm ngồi lên xe rồi hỏi.

 

Tần Tranh không nói gì, chỉ càng cảm thấy đau lòng hơn.

 

Nhưng mà mấy ngày không gặp, Cao Tử Lâm lại gầy đi, gần như da bọc xương, sắc mặt trắng bệch dị thường.

 

Toàn bộ nhà họ Cao, hiện tại chỉ còn lại mình cô ấy!

 

Hiện tại ngày đêm cô ấy ngược xuôi vì sự trong sạch của bố, đáng tiếc cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ.

 

Hơn nữa quanh năm ở nước ngoài, không quen biết mấy người.

 

Chẳng bao lâu chiếc xe đã đến cổng tòa án.

 

Khi Cao Tử Lâm nhìn thấy tòa án, trong lòng đã nghĩ tới cái gì đó, lúc đi theo Tần Tranh xuống xe, hốc mắt đỏ bừng.

 

"Bác sĩ Tần?"

 

Cô ấykhông dám tin nhìn về phía Tần Tranh: "Là như tôi nghĩ đúng không?”

 

Tần Tranh nở nụ cười: "Yên tâm, cục trưởng Cao, hôm nay có thể ra ngoài.”

 

Trong nháy mắt, Cao Tử Lâm không còn kiên cường được nữa, nước mắt tràn ra: "Bác sĩ Tần, tôi..."

 

Cô ấy không biết nên nói gì, cô ấy không muốn để Tần Tranh nhúng tay vào, cô ấy cảm thấy thế giới của Tần Tranh rất tươi sáng.

 

"Chuyện này, bố cô vốn dĩ bị oan, tôi chỉ tìm kiếm chứng cớ mà thôi." Tần Tranh cười: "Không khó khăn như cô nghĩ đâu.”

 

"Sắp tới giờ rồi." Lương Khanh đột nhiên nói, cô ấy vừa dứt lời, cửa tòa án mở ra.

 

Rất nhiều người từ bên trong lục đục đi ra, trên mặt tràn đầy cười giễu cợt.

 

Rất nhanh, đã nhìn thấy Giang Trạch cùng với đoàn luật sư của anh ta.

 

Và phía sau Giang Trạch cách đó không xa, chính là ba người Mao Kiến Quốc, Trần Kỳ Mạn cũng ở trong đó, cả người đang run rẩy, không biết nên phải làm sao.

Ba người đàn ông bị cảnh sát đưa đi theo một hướng khác.

 

Nói vậy, Trần Kỳ Mạn chắc là ở vị trí bị cáo, nhìn thấy bóng dáng Cao Khải Lượng.

 

Hai người chắc cũng đã nói chuyện.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT