Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tần Tranh, đã lâu không gặp." Giang Nhiễm vốn đang ngồi đột nhiên đứng lên, đi về phía Tần Tranh.

 

Sở Hiểu Đồng vừa ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, thì phía bên kia của Tần Tranh đã bị Giang Nhiễm chiếm giữ.

 

Ngay lập tức hai người phụ nữ lần thứ hai đối đầu trực diện!

 

Giang Quân thấy vậy thì nhịn cười và rời khỏi vị trí này, tới ngồi cùng Nhậm Hải.

 

"Cậu Tần, người này chính là Nhậm Hải, bác sĩ trung y trẻ tuổi của thành phố Giang chúng tôi. Vị này chính là người tôi đã từng kể qua, thần y của Dương Thành, Tần Tranh.”

 

Giang Quân giới thiệu hai người với nhau.

 

Tần Tranh mỉm cười vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Tần Tranh."

 

Nhậm Hải cười lạnh một tiếng, không hề muốn bắt tay với Tần Tranh, hếch mũi lên trời: "Biết rồi."

 

Tần Tranh cười cười không nói gì, thu tay lại đặt lên bàn, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

 

Rất hiển nhiên, Nhậm Hải đã coi anh là tình địch, mặc dù bản thân anh không có một chút hứng thú gì với Giang Nhiễm.

 

Cho dù có tình cảm, cũng chỉ có thể nói giống như Giang Quân, coi như em gái mà thôi.

 

“Hừ, anh cũng chỉ là ỷ vào danh tiếng của sư phụ mà thôi, có gì mà lợi hại?”

 

Tần Tranh không nói gì, Giang Nhiễm lại cười lạnh một tiếng.

 

Nhậm Hải nhất thời đỏ mặt, vươn cổ ra phản bác: "Vậy thì sao, ít nhất tôi còn có danh tiếng ở thành phố Giang, nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta chỉ là tên nhà quê đến từ một Dương Thành nhỏ bé mà thôi, thế mà em lại xem cậu ta như là thần tượng!"

 

"Danh tiếng có ăn thay cơm được không? Thực lực mới là chính đạo! Anh có bản lĩnh so danh tiếng với Tần Tranh, thật sự có bản lĩnh thì so thực lực đi!" Giang Nhiễm khinh thường nói.

 

Cô ấy ghét nhất loại đàn ông tự cho mình là cao thượng này, nếu không phải sư phụ của Nhậm Hải có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Giang, cô đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta!

 

Nhậm Hải đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "So thì so, cậu dám không?"

 

Tần Tranh vẻ mặt cạn lời, hai người cãi nhau, đừng châm lửa lên người tôi có được không?

 

"So cái gì?" Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng người ta đã mở miệng khiêu khích, Tần Tranh đương nhiên cũng không thể lùi bước.

 

“Nếu đã đều là Đông y, vậy chúng ta so về châm cứu!” Nhậm Hải đắc ý nói, "Kỹ thuật châm cứu của tôi là do sư phụ truyền lại, không phải châm cứu bình thường nào cũng có thể so sánh được!"

 

Ngụ ý là, tiểu tử cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên nhà quê, không cách nào so sánh với một người được kế thừa cao quý như tôi!

 

Vẫn nên tự nhận thua đi thì hơn!

 

Đáng tiếc, Nhậm Hải tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nói đến châm cứu, người trước mắt anh ta, lại chính là tổ sư gia!

 

“So sánh thế nào?” Tần Tranh căn bản không để ý Nhậm Hải nói gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

 

Không nghĩ tới Tần Tranh lại thẳng thắn như vậy, thế mà lại thật sự muốn so tài với anh ta!

Trong lòng Nhậm Hải đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, cái đồ quê mùa!

 

Đã nói cho cậu biết tôi là người kế thừa thuật châm cứu rồi, vậy mà còn muốn nghênh chiến!

 

Kiêu ngạo! Không có não!

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT