Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tần Tranh nhìn Cao Tử Lâm mặc quần áo ngay ngắn, đưa loại thuốc quan trọng đã được nấu xong cho cô ấy uống.

 

''Anh chữa bệnh ngày càng lợi hại, mới chỉ châm cứu hai lần mà tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.'' Cao Tử Lâm bịt mũi uống cạn bát thuốc Đông Y rồi nhanh chóng lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

 

''Quá khen rồi.'' Tần Tranh mỉm cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: ''Đúng rồi, lần châm cứu tiếp theo là một tuần sau, tôi cần phải đi tham gia một cuộc thi.''

 

''Cuộc thi y học sao?'' Cao Tử Lâm tò mò.

 

Tần Tranh lắc đầu, thuận miệng nói: ''Một cuộc thi trang sức được tổ chức trong tỉnh mà thôi, thành phố nào cũng có một cửa hàng trang sức đại diện.''

 

''Cuộc thi trang sức? Anh muốn khám cho trang sức sao? Ha ha.'' Cao Tử Lâm cười ra tiếng, cô ấy cũng không có ý tứ khinh bỉ, chỉ đơn giản là nói đùa.

 

''Tôi phụ trách phần đổ thạch (1).'' Tần Tranh cạn lời.

 

(1) nghĩa là cá cược bằng thạch bên trong đá, đoán xem trong đá là loại thạch gì

 

Cao Tử Lâm gật gật đầu, đôi mắt đẹp đảo một vòng, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, trực tiếp đi ra ngoài cửa: ''Không sao, một tuần sau tôi sẽ đến, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi, cố lên nha.''

 

Tần Tranh không nghĩ nhiều, nhìn Cao Tử Lâm rời đi rồi đóng cửa phòng khám.

 

Bây giờ đã là buổi tối, không cần phải mở cửa khám nữa.

 

Tần Tranh vừa đóng cửa xong, quay lại đã thấy Lương Khanh đang nhìn mình chằm chằm.

 

Mẹ ơi!

 

Tần Tranh giật nảy mình: ''Sao vậy?''

 

''Tôi nghe nói anh đã kết hôn.'' Khuôn mặt xinh đẹp vô cảm của Lương Khanh nhìn Tần Tranh: ''Vợ anh biết không?''

 

Tần Tranh ngạc nhiên: ''Cái gì?''

 

''Việc anh nhìn cơ thể người phụ nữ khác.'' Lương Khanh thẳng thứn.

 

Tần Tranh nghe xong không khỏi xấu hổ, nhưng vẫn đứng đắn giải thích: ''Bác sĩ không quan trọng nam nữ, chúng tôi chỉ chữa bệnh, sẽ không có ý nghĩ khác với bệnh nhân.''

 

''Tôi đang hỏi, vợ anh biết không?'' Sắc mặt Lương Khanh không thay đổi.

 

Tần Tranh hơi mím môi: ''Đã muộn rồi, nên đi nghỉ đi.'' Dứt lời anh trực tiếp đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh, đây là nơi nghỉ ngơi gần đây của anh.

 

Ai ngờ chân trước anh mới đi vào thì chân sau Lương Khanh đã đi đến cửa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ.

 

Khóe mắt Tần Tranh hơi căng lên, đột nhiên có cảm giác không tốt.

 

Sau đó thấy Lương Khanh từ từ lên tiếng: ''Ha, đàn ông!'' Sau đó cô ấy quay người đi về sân sau.

 

Tần Tranh: ''...''

 

Con mẹ nó!

 

Tần Tranh thiếu chút nữa bùng nổ, nghĩ người phụ nữ này từ nhỏ chắc chắn là được máy móc dạy dỗ, cái gì cũng không hiểu thì mới kiềm chế được.

 

Trong lòng cảm thấy giận dữ, Tần Tranh thở dài, cầm điện thoại lên rồi lại thả xuống, thầm nghĩ, được rồi, khi nào về sẽ nói cho Sở Hiểu Đồng biết.

 

Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.

 

Tần Tranh nhớ chuyện quan trọng nhất cần làm hôm nay, anh lập tức đến Đàm Ký.

 

May mà không muộn, lúc anh đến Đàm Thành Huân vẫn còn chưa tới.

 

Có mấy nhân viên nhận ra Tần Tranh, bọn họ đều ấn tượng sâu sắc với số dư một trăm triệu của Tần Tranh, anh còn mang ngọc Quan m đi và đánh bại người phụ nữ kia nữa.

 

Tần Tranh đi qua chào hỏi họ rồi ra khu nghỉ ngơi ngồi chờ, sau khi mang ngọc Quan m về, anh đúng là đã phát hiện vài thứ ở bên trong.

 

Rất hiếm khi thấy linh khí của đất trời, hơn nữa còn luôn bị giữ ở bên trong, Tần Tranh không động đến nó cũng là vì muốn quan sát một chút.

 

Lần đổ thạch này anh tích cực như vậy là vì còn muốn biết bên trong những tảng đá khác có thể có linh khí đất trời hay không.

 

Những thứ này rất có ích cho anh.

 

Ông cụ lúc trước truyền cho anh thuật luyện đan, cũng vì không tìm được linh khí đất trời nên anh mới không thể trồng thảo dược được.

 

Không có linh khí thảo dược, những viên đan làm ra đều là đồ bỏ đi.

 

Chỉ có thể tạo nên từ linh khí đất trời thì mới có thể có năng lực cải tử hồi sinh.

 

Đang suy nghĩ thì phía xa xuất hiện tiếng kinh ngạc, Tần Tranh quay người, thấy Đàm Thành Huân đang đi đến.

 

Mà đi cùng với Đàm Thành Huân còn có ba người khác, một người trung niên và hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

 

''Ôi chao, cậu Tần, cậu tới sớm vậy! Là tôi tới chậm.'' Đàm Thành Huân đi tới nắm chặt tay Tần Tranh.

 

''Tôi giới thiệu cho cậu, đây là ba thành viên trong đội cậu, lớn tuổi nhất là lão Từ, người mặc đồ đen là Triệu Lâm, người mặc đồ trắng là Vương Siêu.''

 

''Cậu chính là đội trưởng của bọn họ, lần này bốn người các cậu sẽ hợp tác trong phần đổ thạch.''

 

Tần Tranh mỉm cười gật đầu: ''Tổng giám đốc Đàm yên tâm, nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của ông.''

 

Dứt lời Tần Tranh nhìn về phía ba người khác: ''Xin chào mọi người, tôi là Tần Tranh.''

 

Ba người nghe vậy thì gật đầu nhưng không có ai bắt tay chào hỏi Tần Tranh, nhất là lão Từ, trong mắt ông ta chỉ có sự không kiên nhẫn và lạnh nhạt.

 

''Biết cậu tên là Tần Tranh là được rồi, mặc dù cậu là đội trưởng nhưng tôi vẫn có lời muốn nói, về kinh nghiệm tôi có nhiều hơn mấy người. Cho nên đến lúc mua đá nhất định phải được tôi đồng ý mới có thể mua, còn không tự mình bỏ tiền túi ra!''

 

Lão Từ nói xong xoay người rời đi.

 

Vương Siêu và Triệu Lâm cũng đi theo lão Từ.

 

Tần Tranh thấy vậy thì hơi nhíu mày, trong lòng anh hiểu rõ, anh cười cười với Đàm Thành Huân rồi đi theo họ.

Danh sách truyện HOT