Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Còn là chuyên gia, không biết chút lịch sự nào, loại trường hợp này nói chuyện như vậy, thật sự là quá đáng!"

 

Khán giả xung quanh lúc này cũng nhíu mày.

 

Chuyên gia kia vừa nhìn thấy phản ứng lớn như vậy, trong lòng chợt có chút chột dạ, ông ta chỉ là đang lấy lòng tổng giám đốc Hà, không nghĩ tới lại chọc phải rắc rối lớn như vậy.

 

Lập tức ông ta vội vàng nói: "Các vị đừng loạn, nếu muốn tôi giải thích, vậy được tôi giải thích cho mọi người nghe!”

 

"Toàn bộ vật trưng bày của đại sảnh điêu khắc, đều là bình hoa, ngọc quan âm và các tác phẩm nghệ thuật khác, Đàm Ký này lại điêu khắc cái gì? Chim!”

 

"Tôi thậm chí còn nhìn thấy phía trên giới thiệu là Phượng Hoàng, quả thực nói giỡn, các người đã từng nhin thấy Phượng Hoàng như thế nào rồi sao? Trong văn cổ không có hình ảnh chi tiết, vậy sao các người biết điêu khắc là một con phượng hoàng chứ?”

 

“Tôi thấy, các người điêu khắc chính là một con chim!”

 

Đàm Thành Huân tức giận đến run người: "Bộ lông sống động như thật kia, ông là người mù sao!”

 

“Thưa ông, xin hãy dùng từ lịch sự!” Chuyên gia trừng mắt nhìn Đàm Thành Huân: "Đây chính là điều tôi muốn nói, toàn bộ tác phẩm điêu khắc, ngoại trừ những chiếc lông vũ đáng xem ra, thì không có chỗ nào khác bắt mắt! Hơn nữa, tác phẩm điêu khắc này, chẳng lẽ các người không phát hiện ra, ngay cả một cái mắt cũng không có sao!”

 

"Một con chim không có mắt, không phải là một mù sao? Thứ này không phải là hàng bị lỗi, không phải rác rưởi, thì là gì? Cho nó 0 điểm là nể mặt rồi, muốn tôi tính điểm, bọn họ âm một trăm cũng đáng!”

 

Cuối cùng Đàm Thành Huân tức giận ngã ngồi xuống ghế: "Đồ khốn vô sỉ hèn mạt!”

 

“Bố, bố cẩn thận tức giận hại thân!”

 

Đàm Tử Khâm cắn môi dưới: "Đám khốn nạn này!”

 

Tần Tranh từ đầu đến cuối đều không nói gì, nhưng lúc này lại đứng lên, anh chậm rãi đi xuống bậc thang, lúc chuyên gia kia tiếp tục chỉ vào tác phẩm điêu khắc của anh, chửi rủa, anh mở tủ thủy tinh ra.

 

"Đó là ai? Muốn làm gì!”

 

Xung quanh có người phát hiện hành động của Tần Tranh.

 

Chuyên gia ngay lập tức cau mày: "Anh kia, xin đừng tự ý động vào các tác phẩm điêu khắc trên sân khấu."

 

Tần Tranh nở nụ cười, nhìn chuyên gia cười rất sáng lạn, điều này chứng tỏ anh thật sự tức giận rồi.

 

Khán giả cách anh rất gần, lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh đánh thẳng tới, bọn họ còn tưởng rằng do địa điểm tổ chức bật điều hoà.

 

Lại không biết, đây là do sự tức giận của Tần Tranh, làm cho linh khí trong cơ thể anh không khống chế được!

 

Tần Tranh chậm rãi nói, đột nhiên trong tay xuất hiện một cây ngân châm.

 

"Có biết tại sao tôi không khắc mắt cho nó không?"

 

Tần Tranh cười lạnh nhìn về phía chuyên gia: "Bởi vì tôi tin vào ánh mắt của chuyên gia, có thể nhìn ra vẻ đẹp của con phượng hoàng này, nhưng tôi đã sai rồi!”

 

"Tôi vốn không muốn điêu khắc mắt, chính là vì để cho mọi người ở đây quan sát, bởi vì nếu khắc mắt, thì nó sẽ bay đi. Đáng tiếc, có quá nhiều người giả vờ mù.”

 

Mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất là ban giám khảo và chuyên gia, lúc này cười to thành tiếng.

 

“Ha ha, người này là kẻ ngốc sao?”

 

"Một tác phẩm điêu khắc nói có thể bay?"

 

"Không phải là bị tức đến ngu rồi chứ?"

 

Người ngồi ghế giám khảo một mảnh âm u, bọn họ cảm thấy lúc này Tần Tranh đang xem bọn họ là kẻ ngốc mà chơi đùa!

 

Một tác phẩm điêu khắc, có thể bay đi?

 

Mẹ nó không phải là một thằng ngốc sao?

 

“Chàng trai, chỗ này là địa điểm thi đấu, bỏ vật phẩm trưng bày xuống, lập tức trở về vị trí của anh!” Sắc mặt chuyên gia cũng không được tốt: "Một thứ hàng lỗi không có mắt, không có giá trị thưởng thức, xin mời trở về!”

 

Ánh mắt của Tần Tranh trở nên rét lạnh: "Tôi chờ chính là lúc này, vì sao phải trở về! Ông không phải nói đó là rác rưởi sao? Vậy tôi càng muốn cho ông xem bộ mặt thật của con Phượng Hoàng này.”

 

Đám người Đàm Thành Huân nghe thấy lời nói của Tần Tranh ngay lập tức sững sờ, vừa rồi Tần Tranh nói chờ xem đi.

 

Chính là chờ lúc này?

 

Lúc này có gì khác sao?

Đột nhiên, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy ngân châm trong tay Tần Tranh!

 

“Trong tay anh ta có một cây kim!”

 

"Muốn làm gì?"

Danh sách truyện HOT