Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vốn người đàn ông đó nhìn thấy Tần Tranh đi tới, nhưng ông ta biết chắc chắn lại là một người chê đồ của mình.  

 

Từ sáng đến bây giờ, ông ta đã cầu xin hơn mười người trông có vẻ giàu có, thậm chí còn nói họ cho ông ta vay mười nghìn, rồi ông ta sẽ trả lại sau.  

 

Nhưng không có ai giúp đỡ ông ta.   

 

Ông ta là một người què, không nơi nào cần ông ta, vợ còn đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ bảo trong vòng một tuần phải gom đủ một trăm nghìn, nếu không nhất định sẽ không giữ được người lớn.  

 

Ông ta mượn đông mượn tây, đến bây giờ cũng chỉ mới gom góp được ba mươi nghìn mà thôi, cuối cùng cùng đường bí lối mới đi theo một nhóm trộm mộ đào mộ.  

 

Ông ta biết đây là đồ của người chết không may mắn, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào khác!  

 

Nhưng đột nhiên, người này đến và nói rằng anh ta muốn nó!  

 

Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: “Cậu, cậu nói thật sao? Cậu thật sự muốn con dao găm này của tôi?”  

 

Tần Tranh gật đầu, lấy ví tiền ra: “Tôi trả anh hai mươi nghìn.”  

 

Vốn định đi mua nhà, bình thường phải đặt cọc một ít tiền, cho nên Tần Tranh đã mang theo một trăm nghìn tiền mặt.  

 

“Không, không phải, mười nghìn, mười nghìn đã đủ rồi.” Người đàn ông được sủng mà lo sợ, ông ta cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày may mắn của ông ta, nhất định là người cha đã chết ở trên trời phù hộ ông ta!  

 

“Cho ông thì ông cứ cầm đi.” Tần Tranh cũng muốn giúp người đàn ông này, nhưng hơn hết anh biết rằng con dao găm này tuyệt đối là vô giá!  

 

Mười nghìn có phần quá bạc đãi người đàn ông này.  

 

Người đàn ông lập tức đưa cho Tần Tranh: “Người tốt sẽ có đền đáp tốt, ngài là một người tốt, nhất định ngài sẽ sống lâu trăm tuổi!”  

 

Tần Tranh mỉm cười nhận lấy con dao găm: “Cầm tiền đi chữa bệnh đi.”  

 

Người đàn ông ừ một tiếng, nước mắt lưng trong, lái xe đạp điện ba bánh đi về phía xa.  

 

“Thứ này là của báu à?” Lương Khanh không rõ nguyên nhân.  

 

Tần Tranh mỉm cười, “Đi, đưa cô đi gặp bộ mặt thật của nó.”  

 

Lương Khanh tràn đầy tò mò đi theo bước chân Tần Tranh, hai người đi đến một con hẻm khuất và dừng lại.  

 

Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, cho dù Tần Tranh không sợ chuyện nhưng anh cũng không muốn gây ra quá nhiều phiền phức.  

 

Vừa dừng lại, Tần Tranh lấy ra khỏi túi một chiếc bật lửa, châm lửa, hơ vỏ dao găm.  

 

Sau đó lại rút dao găm ra, hơ lên thân dao găm.  

 

Cứ như vậy, Tần Tranh cất chiếc bật lửa đi, sau đó hơi dùng sức và chạm sơ qua.  

 

Răng rắc răng rắc!  

 

Trong nháy mắt, giữa bao kiếm đen này, toàn bộ màu đen phía trên rơi xuống như thủy tinh vỡ.  

 

Tất cả rỉ sét trên lưỡi dao cũng rơi ra.  

 

Thứ xuất hiện trở lại trước mặt hai người, là một hình dạng nhẵn nhụi màu bạc, bên trên dường như được chạm khắc vảy cá, nhưng thực ra lại có hơi giống với vảy rồng thời cổ đại.  

 

“Cái này… Sẽ không phải là vảy rồng chứ?” Lương Khanh sửng sốt hỏi.  

 

Trong mắt Tần Tranh cũng tràn đầy ánh sáng rực rỡ.  

 

Hay thật, trúng độc giải độc đắc rồi!  

 

Vảy rồng, nó là con dao găm đầu tiên trong hàng ngàn năm qua!  

 

Mặc dù không xác định, nhưng ít nhất Tần Tranh có thể khẳng định rằng, con dao găm này tuyệt đối không phải vật bình thường!  

 

Tần Tranh mỉm cười vừa định cất đi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt sáng rực đến giật mình của Lương Khanh,   

 

Tần Tranh ồ lên, cười nói: “Cô thích?”  

 

Lương Khanh thoáng sửng sốt, vội lắc đầu: “Không có, không có.”  

 

Tần Tranh cân nhắc một chút, sau đó đưa con dao găm cho Lương Khanh: “Tặng cho cô.”  

 

Nghĩ đi nghĩ lại anh giữ cũng là sưu tầm, dù sao với thực lực của anh, hoàn toàn không ai có thể đến gần, đưa con dao găm này cho anh cũng chỉ dùng để mở nắp chai bia hay gì đó, chi bằng cho Lương Khanh vậy.  

 

Đôi mắt Lương Khanh đột nhiên thẳng tắp: “Cho, cho tôi?”  

 

Cô ấy lắp bắp, bỗng nhiên hai má ửng hồng: “Cảm ơn ông chủ!”  

 

Tần Tranh bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ kích động của Lương Khanh.  

 

Lương Khanh nhận lấy con dao găm, nhẹ nhàng dùng khăn giấy trong túi bọc lại giống như đối xử với con trai mình, sau đó bỏ vào trong túi bên người, lúc này mới nhìn Tần Tranh.  

 

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi xem nhà trước đã, trở về rồi hẵng xem đồ cổ khác nhé.”  

 

Trời đã trưa rồi.  

 

Bên Giang Quân nói rằng đá thô sẽ đến vào sáng mai, hôm nay anh phải mua căn biệt thự này.  

Hai người vừa đi đến khu biệt thự, định đi đến văn phòng kinh doanh để xem thì điện thoại của Tần Tranh vang lên.  

 

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến lại là Sở Hiểu Đồng, Tần Tranh nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Sau phút chốc, giọng nói của Sở Hiểu Đồng truyền đến, mang theo nức nở và hoảng loạn: “Tần Tranh, anh, anh, anh mau trở về, Tử Đàn xảy ra chuyện rồi!”  

Danh sách truyện HOT