Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Gọi người, tóm lấy tên này...” Phương Tử Diệu gõ vào màn hình camera giám sát, chỉ bóng dáng Tần Tranh, “Tao muốn hắn chết!”

 

“Vậy Sở Tử Đàn?”

 

Phương Tử Diệu hừ lạnh: “Hoặc là, tên này tự bẽ gãy hai tay quỳ xuống cầu xin tha thứ, đưa ra một trăm triệu, tao sẽ tha cho Sở Tử Đàn. Hoặc là, hắn chết, tao tha cho Sở Tử Đàn.”

 

“Một mạng đổi một mạng, rất hợp lý, không phải sao?”

 

Em trai hãi hùng khiếp vía, gật đầu điên cuồng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

 

Lần này Phương ca muốn làm lớn chuyện ư!

 

Tần Tranh lúc này đã đi vào hội trường, anh nhìn xung quanh, sau đó đi đến khu vực ghế ngồi phía xa.

 

Hàng thứ ba, đã có người chờ sẵn

 

Nhưng vào lúc này, khi Tần Tranh vừa mới đi vào, bỗng nhiên gần ba mươi người lao ra từ bốn phía, trong tay cầm theo gậy gộc, dao kéo xông thẳng về phía Tần Tranh, đứng trước mặt anh!

 

Sau đó, có một người chậm rãi bước ra khỏi nhóm người, chính là Phương Tử Diệu.

 

Nhìn thấy Phương Tử Diệu, Tần Tranh thầm nghĩ quả nhiên là như thế!

 

Lẽ ra lúc đó anh nên đánh Phương Tử Diệu thành người thực vật!

 

“Đã lâu không gặp, không biết mày có bao giờ nghĩ đến cảnh này không?” Phương Tử Diệu lạnh lùng nhìn Tần Tranh, trong mắt tràn đầy hận thù!

 

“Tâm trạng thế nào? Có phải rất tức giận, muốn đánh tao đúng không?” Phương Tử Diệu nở nụ cười lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, hôm nay đã khác rồi!”

 

Anh ta nghểnh cổ, liếc nhìn Tần Tranh: “Có phải mày rất hối hận không, hối hận tại sao lại trêu chọc tao? Nhưng đã muộn rồi, tao đã nói với mày từ trước, tao là người không dễ trêu chọc!”

 

“Sao không nói chuyện? Sợ rồi sao? Biết mày sắp chết nên không biết nói gì ư?”

 

Tần Tranh mím môi mỏng: “Mày nói nhảm nhiều quá.”

 

Trong nháy mắt, khuôn mặt Phương Tử Diệu đỏ bừng: “Tần Tranh! Mẹ nó, hôm nay tao nói cho mày biết, hoặc là mày chết, hoặc là quỳ xuống tự chặt hai tay cầu xin tao tha thứ! Nếu không, Sở Tử Đàn tuyệt đối sẽ không sống sót mà rời khỏi nơi này!”

 

Khoảnh khắc này, sắc mặt của Tần Tranh rốt cuộc đã thay đổi!

 

“Cưỡng bức người khác là mày, đánh không lại báo thù cũng là mày, muốn một trăm triệu tiền chuộc là mày, bây giờ nói một đằng làm một nẻo cũng vẫn là mày!” Tần Tranh cực kỳ tức giận bật cười, “Đã như vậy, hôm nay vạch ra một đường đi!”

 

Phương Tử Diệu nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hét lên: “Mẹ kiếp, bắt nó lại cho tao.”

 

Ngay cả Phương Tử Diệu cũng cảm thấy Tần Tranh thật con mẹ nó có bệnh!

 

Nhưng khoảnh khắc sau, tất cả bọn họ đều sững sờ, cơ thể của Phương Tử Diệu bỗng nhiên cứng đờ, vẻ âm u hung tợn trên mặt cũng đông cứng lại trong nháy mắt.

 

Ngay sau đó, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tất cả bọn họ!

 

Trong mắt bọn họ, Tần Tranh giống như ma quỷ, vừa ra tay, ba bốn người bay ngược ra ngoài ngay lập tức!

 

Đây hoàn toàn không phải là việc mà người bình thường có thể làm được!

 

Trong một lúc, xung quanh Tần Tranh lại hình thành một vùng chân không!

 

Không ai dám tiến lên!

 

Ba mươi người, trong nháy mắt đã có mười bảy mười tám người ngã xuống!

 

“Lên đi, bọn mày còn ngây ra đó làm gì!” Phương Tử Diệu hoảng sợ, bọn họ không lên, người tiêu đời chính là mình!

 

Tần Tranh nở nụ cười lạnh lùng, đi từng bước về phía Phương Tử Diệu.

 

Hai chân Phương Tử Diệu run rẩy, liên tục lùi về phía sau!

 

Lúc này, ai dám tiến lên?

 

Bọn họ đều là học sinh, không phải xuất thân từ xã hội, dám ra tay như vậy cũng đủ to gan rồi, bọn họ không muốn chết!

 

Lúc này Phương Tử Diệu thật sự sững sờ, anh ta không biết nên làm thế nào, Tần Tranh tiến một bước, anh ta sẽ lùi một bước!

 

Giờ phút này đã bị dồn đến một góc, không có đường lui!

 

“Chặt đứt tay tao? Quì xuống dập đầu? Bồi thường một trăm triệu?” Tần Tranh nở nụ cười nhìn Phương Tử Diệu hỏi từng câu.

 

Cuối cùng Phương Tử Diệu sụp đổ, đột nhiên hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất: “Anh ơi em sai rồi, em sai rồi! Là em tự chặt đứt hai tay mình, em quỳ xuống cầu xin tha thứ, em cho anh một trăm triệu!”

 

Tần Tranh nhướng mày: “Ồ? Phải không? Tôi không nhìn thấy nhỉ.”

 

Sắc mặt Phương Tử Diệu lập tức sợ hãi: “Anh, anh tha cho em đi, em sai rồi em thật sự sai rồi, em lập tức thả người, lập tức thả người!”

 

Nhưng Tần Tranh không dừng lại, mà ngồi xổm xuống nhìn vào Phương Tử Diệu lúc này: “Chúng ta đang nói về chuyện, chặt đứt tay.”

 

Tần Tranh nhìn hai tay của Phương Tử Diệu.

 

Cả người Phương Tử Diệu run lên, vội vàng đưa hai tay ra phía sau: “Anh, anh có gì từ từ nói…”

 

“Không sao, cậu không ra tay thì để tôi giúp cậu.” Tần Tranh chậm rãi đứng dậy, một cú đá, đạp mạnh Phương Tử Diệu xuống đất, sau đó dùng mũi chân đá mạnh vào hai xương bả vai của Phương Tử Diệu!

Ngay lập tức, hai tiếng rắc rắc vang lên!

 

Hai cánh tay của Phương Tử Diệu bị cắt đứt khỏi vai, chỉ còn lại da thịt nối liền với nhau.

 

“Á!” Ngay lập tức, Phương Tử Diệu đau đớn hét lên, mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán, trên lưng!

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT