Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đôi mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng: “Nhân viên của cô, cô tùy ý xử lý, tôi còn có việc, trời cũng đã tối, tôi đi trước.”

 

Giang Sơ Tuyết nghe vậy, trong lòng có hơi lo lắng: “Anh đi thong thả, ngày khác tôi nhất định sẽ đến thăm! Hôm nay đã để anh chịu khổ rồi!”

 

Tần Tranh dẫn Lương Khanh cầm văn kiện vừa mới rời đi, thì sau đó Trần Hữu cũng đi ra khỏi cửa.

 

Nhìn thấy bóng lưng Tần Tranh biến mất, Giang Sơ Tuyết mới nhìn Dương Mẫn, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, bất ngờ đá một cú!

 

Trực tiếp đá Dương Mẫn văng ra ngoài!

 

Nếu Tần Tranh ở đây, chắc chắn cũng sẽ ngạc nhiên người phụ nữ này lại là một người học võ!

 

“Trêu ai không được cô lại trêu Tần tiên sinh, cô có biết anh ấy là ai không!” Giang Sơ Tuyết vô cùng tức giận.

 

“Sếp, tôi thật sự sai rồi!” Bị đá đau, Dương Mẫn cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ liên tục xin lỗi.

 

Giang Sơ Tuyết không thèm nhìn Dương Mẫn, cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Đến trung tâm chăm sóc khách hàng khu biệt thự Thiên Hào, xử lý một người cho tôi, bắt đầu từ hôm nay tôi không muốn thấy cô ta sống trên đời này nữa!”

Nói xong, Giang Sơ Tuyết hoàn toàn không thèm nhìn vào ánh mắt đầy tuyệt vọng của Dương Mẫn, xoay người rời khỏi đại sảnh.

 

Lần đầu tiên gặp Tần Tranh, vốn muốn lôi kéo quan hệ với người đàn ông này, đúng lúc tặng một căn biệt thự để làm quen.

 

Không ngờ lại xảy ra chuyện này!

 

Giang Sơ Tuyết là một con riêng của chi nhánh nhà họ Giang, không được coi trọng, là Giang Quân cho cô ấy cơ hội đến làm chủ nơi này.

 

Mà Tần Tranh là bạn của Giang Quân, là người mà Giang Sơ Tuyết cô cũng phải đối xử cung kính.

 

Hơn nữa, nếu có quan hệ tốt với Tần Tranh, thì cô ấy sẽ không cần lo lắng Giang Quân có thể thay người bất cứ lúc nào hay không.

 

Mà trường hợp quan trọng như thế này, hôm nay lại Dương Tuyết phá hỏng!

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Sơ Tuyết quyết định báo cho Tần Tranh kết quả xử lý vừa rồi của mình, biết đâu có thể lấy lại được một chút ấn tượng tốt.

 

Tần Tranh vừa đến phòng khám, trời đã tối hẳn.

 

Một ngày không ăn cơm, Tần Tranh gọi mua ngoài, sau đó đóng cửa lại, bật lò sưởi.

 

“Hôm nay cô ngủ ở sảnh sẽ ấm hơn một chút, tôi ngủ ở phía sau.” Tần Tranh nói với Lương Khanh.

 

Lương Khanh gật đầu, đối với yêu cầu của Tần Tranh, cô ấy chưa bao giờ hỏi vì sao cũng chưa bao giờ nghi ngờ chất vấn, càng sẽ không xen vào bừa bãi.

 

Chẳng mấy chốc shipper đã đến, hai người ăn một bữa thoải mái, Tần Tranh vừa đi ra phía sau ngủ thì nhìn thấy tin nhắn Giang Sơ Tuyết gửi.

 

‘Tần tiên sinh, tôi đã xử lý xong Dương Mẫn, chuyện hôm nay rất xin lỗi anh, không biết Tần tiên sinh có thời gian không, ngày mai cùng nhau ra ngoài uống ly trà, tôi muốn xin lỗi anh.’

 

Tần Tranh không ngờ Giang Sơ Tuyết lại để ý đến vậy, càng không ngờ cô ấy còn xử lý Dương Mẫn để cho anh nguôi giận.

 

Nhưng Tần Tranh không có thiện cảm gì với Dương Mẫn, hôm nay khi Dương Mẫn mở miệng ngậm miệng đều nói Lương Khanh là tiểu tam, thì anh đã có ý định giết người.

 

Có thể hôm nay trở về, anh sẽ nghĩ đến việc cho người đi gây rắc rối cho Dương Mẫn, nhưng sẽ không giết người.

 

Giang Sơ Tuyết, tàn nhẫn hơn anh.

 

Suy nghĩ một chút, Tần Tranh trả lời: Chiều mai chắc có thời gian.

 

Ngày mai là thứ hai, buổi chiều cũng không có nhiều bệnh nhân, đến lúc ấy đóng cửa cũng không có vấn đề gì.

 

Giang Sơ Tuyết trả lời tin nhắn rất nhanh, ngỏ lời ngày mai nhất định sẽ đích thân đến đón Tần Tranh.

 

Cả đêm im lặng.

 

Sáng hôm sau, Tần Tranh thức dậy rửa mặt, còn đang nghĩ hôm nay nên trở về nhà họ Sở ở, dù sao Sở Hiểu Đồng cũng là vợ anh, cũng không thể kéo dài như vậy hàng ngày được, như thế sẽ không tốt với cả hai.

 

Dù cho như thế nào, bây giờ Sở Hiểu Đồng cũng đã trở nên thân thiện với anh, nhưng tính cách của cô tương đối kiêu ngạo, muốn cô đến tìm mình cầu xin tha thứ, làm nũng là điều không thể.

 

Nghĩ đến đây Tần Tranh lắc đầu, có người đàn ông nào không muốn có một cô gái mềm mại dễ thương ở bên cạnh chứ?

 

Nhưng Tần Tranh cũng hiểu, tính tình của anh thật sự không thích hợp với kiểu con gái thích làm nũng.

 

Kiểu như Sở Hiểu Đồng là vừa vặn, không bám người, cũng không nổi giận lung tung, càng sẽ không rãnh rỗi rồi gây chuyện.

“Ông chủ, bên ngoài xảy ra chuyện.”

 

Đang suy nghĩ như vậy, Lương Khanh đột nhiên đi đến, chỉ về phía cửa: “Tôi vừa định mở cửa, thì từ trong khe cửa nhìn thấy có bảy tám người phụ nữ mặt đầy mụn mủ đứng ở bên ngoài, tay cầm túi thuốc của Càn Khôn Đường, đang la lối chửi rủa ở đó.”

 

Tần Tranh nhíu mày: “Đi xem thử.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT