Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

''Bây giờ Tiểu Khiêm đẹp trai hơn nhiều rồi, chú nhớ hồi cháu mười mấy tuổi còn nhuộm một đầu tóc vàng, bây giờ nhìn thật tinh anh!'' Sở Kinh vừa nói vừa mời mấy người họ ngồi xuống.

 

''Hiểu Đồng đâu? Sao không thấy Hiểu Đồng?'' Người phụ nữ trung niên hỏi.

 

Vừa nghe thấy mẹ nhắc đến Sở Hiểu Đồng, Lý Khiêm lập tức kích động, lần này anh ta trở về, người anh ta muốn gặp nhất chính là Sở Hiểu Đồng!

 

Hai người họ chính là thanh mai trúc mã, họ học với nhau từ mẫu giáo đến cấp ba.

 

Anh ta thích Sở Hiểu Đồng đã lâu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Sở Hiểu Đồng có gặp cũng không chào đón anh ta.

 

Hai năm trước, khi Lý Khiêm biết Sở Hiểu Đồng kết hôn, lúc biết đối tượng là một người câm, anh ta thiếu chút nữa tức chết!

 

Nữ thần trong trái tim mình vậy mà lại gả cho một người câm ăn hại, nghe nói đồ bỏ đi kia lúc học đại học cũng bị mọi người khinh bỉ!

 

''Hiểu Đồng, Tử Đàn, hai đứa mau ra đây, nhà chú Lý các con đến chơi.'' Sở Kinh nói.

 

Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn đang rửa mặt, nghe vậy thì lập tức đi ra ngoài.

 

Dáng người hai chị em đều rất đẹp, chỉ là tính tình Sở Tử Đàn nóng nảy, khi còn nhỏ Lý Khiêm đùa giỡn cô ta, thiếu chút nữa bị cô ta dùng gạch đập chết.

 

Từ đó về sau anh ta không dám chơi với Sở Tử Đàn nữa.

 

Hai người đều mặc quần lửng đi ra, Sở Tử Đàn thoải mái ngồi xuống ghế sopha, tự rót nước cho mình.

 

Thuận tiễn vẫy tay: ''Chào chú dì.''

 

Sở Hiểu Đồng mỉm cười, hơi cúi đầu: ''Chú, dì.''

 

Nhìn thấy Sở Hiểu Đồng, Lý Khiêm lập tức ngồi thẳng lưng lên, khi thấy Sở Hiểu Đồng chỉ mặc quần lửng phô bày được dáng người tuyệt đẹp khiến anh ta suýt chút nữa có phản ứng.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Khiêm, Sở Hiểu Đồng hơi nhíu mày, Sở Tử Đàn trực tiếp đứng dậy kéo Sở Hiểu Đồng ngồi xuống bên cạnh mình, cô ta còn che chắn cho Sở Hiểu Đồng, sau đó quay lại, lạnh lẽo nhìn Lý Khiêm.

 

Lúc này Lý Khiêm mới cúi đầu xuống sờ mũi, mấy năm không gặp mà con nhãi này vẫn như cũ.

 

''Hiểu Đồng, Tử Đàn, đã lâu không gặp.'' Lý Khiêm nở nụ cười tự cho là rất đẹp trai, còn đưa tay lên đẩy gọng kính.

 

Sở Hiểu Đồng hơi mím miệng: "Đã lâu không gặp.'' Cô không có chút hảo cảm nào với Lý Khiêm, cô đứng dậy: ''Cháu còn có việc chưa làm xong, cháu xin phép đi trước.''

 

Sở Tử Đàn cũng đứng lên rời đi.

 

''Hiểu Đồng ngày càng xinh đẹp.'' Mẹ của Lý Khiêm, Lý Dung cười ha ha nói, trong lòng lại có chút thất vọng.

 

Vốn cho rằng Sở Hiểu Đồng sẽ là con dâu của mình, vậy mà cô lại gả cho một người câm.

 

''Đúng rồi, Tần Tranh đâu? Không phải vẫn còn chưa dậy đấy chứ?'' Lý Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn lên tầng, trong giọng nói mang theo ý cười nhạo.

 

''Vẫn còn ở trên tầng.'' Sở Kinh cười cười.

 

''Bây giờ vẫn ăn không ngồi rồi ở nhà, không có chút tiến bộ nào sao?'' Lý Sùng Dương nhíu mày hỏi, ông ta biết Sở Kinh rất bất mãn với người con rể này.

 

Sở Kinh nghe vậy thì cười: ''Tần Tranh nhà tôi bây giờ rất tiến bộ, tự mình điều hành một phòng khám, còn khám bệnh cho rất nhiều nhân vật lớn nữa!''

 

''Thôi đi, phòng khám bệnh sao? Cái đó thì có thể kiếm được mấy đồng chứ? Làm không tốt còn bị lây nhiễm bệnh, vẫn chưa tiến bộ như lời chú nói đâu.'' Lý Khiêm cười lạnh.

 

Trong lòng Sở Kinh không thoải mái, giải thích: ''Tần Tranh đã rất cố gắng...''

 

''Bố, ai đến vậy?''

 

Ông ta còn chưa nói xong, Tần Tranh mặc đồ ngủ đã ló đầu ra từ cầu thang.

 

Lúc này ba người nhà họ Lý lập tức nhíu mày, khuôn mặt đều là sự ghét bỏ.

 

Đây chính là tiến bộ?

 

Còn mở phòng khám?

 

Bạn đã thấy ai mở phòng khám mà bác sĩ ngủ đến mười hai giờ trưa chưa?

 

Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, thật sự không có thuốc nào cứu được.

 

Tần Tranh thấy khách trong phòng nhiều như vậy không khỏi sững người.

 

''Tần Tranh, đây là nhà chú Lý, trước đó bố từng kể với con, hàng xóm trước kia của chúng ta.'' Sở Kinh giới thiệu.

 

Tần Tranh gật đầu: ''Chào chú dì.''

 

''Hừ, hóa ra cậu chính là Tần Tranh, thế nào, rảnh rỗi không có việc làm có phải rất khó chịu không?'' Lý Khiêm cười lạnh, đánh giá Tần Tranh từ trên xuống dưới.

 

Rất bình thường, mặc đồ ngủ ở nhà, nhìn kiểu gì cũng thấy lôi thôi!

 

Tần Tranh ngạc nhiên, anh có thù với người kia sao?

 

Lần đầu tiên gặp mặt, hỏi như thế cũng được sao?

 

Nhưng anh lại gật đầu: ''Rất tốt, so với người một chút cũng không tiến bộ thì thoải mái hơn nhiều.''

 

Người nhà họ Lý không ngờ Tần Tranh sẽ trả lời như vậy, khóe mắt như căng ra, càng thêm khinh bỉ Tần Tranh.

''Con rể này của ông rất có cá tính.'' Lý Sùng Dương nhìn Sở Kinh nói.

 

Trong lòng Sở Kinh có chút khó chịu, bây giờ Tần Tranh là con rể tốt của ông ta, anh không giống ngày trước, nhưng ông ta thấy Tần Tranh không nói gì nên cũng không tiện lên tiếng.

 

Lúc này Sở Kinh mới vẫy tay với Tần Tranh: ''Đi rửa mặt đi, lát nữa ăn cơm trưa mẹ con nấu.''

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT