Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Gần đây mới tra ra được tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Giang thị ở thành phố Giang tên Giang Trạch, trên mạng còn có hình của anh ta.

 

Người trong bức ảnh đó chính là người trước mắt bây giờ!

 

Mặt người nhà họ Lý tím lại như màu gan heo, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đau nhức.

 

Vừa rồi bọn họ còn châm chọc Tần Tranh căn bản không có khả năng quen biết người cấp cao, bây giờ tổng giám đốc của người ta trực tiếp tìm đến cửa!

 

Cái tát này thật sự là đau thấu tim gan!

 

Ba người nhà Lý Khiêm chột dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Giang Trạch thấy ba người họ, tò mò hỏi: ''Ba vị này là?''

 

Tần Tranh cười cười: ''Hàng xóm, không cần để ý.'' Nói rồi Tần Tranh quay về phía phòng bếp nói.

 

''Hiểu Đồng, đến đây một chút.''

 

Sở Hiểu Đồng lập tức đi dép ra ngoài, ngồi bên cạnh Tần Tranh, mỉm cười nói: ''Sao vậy?''

 

Lý Khiêm theo dõi từ đầu đến cuối, khi nghe Tần Tranh nói không cần để ý đến bọn họ thì suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

 

Vợ chồng nhà họ Lý đã không còn dám lên tiếng, giờ phút này Lý Khiêm thấy Sở Hiểu Đồng vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi cạnh Tần Tranh thì trong lòng càng bực bội hơn.

 

Hôm nay anh ta đến để khinh bỉ Tần Tranh!

 

Mãi cho đến ban nãy vẫn rất thuận lợi, anh ta vẫn khinh bỉ Tần Tranh.

 

Nhưng bây giờ anh ta không biết có nên đứng dậy rời khỏi nơi này hay không.

 

''Đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị Giang Trạch, anh ấy đến để bàn hợp đồng, em xem qua hợp đồng trước đi.'' Tần Tranh đưa hợp đồng cho Sở Hiểu Đồng rồi cầm cốc rót nước cho Giang Trạch.

 

''Anh Tần khách sáo rồi, hôm nay tôi có mang một số thứ đến tặng anh.'' Giang Trạch vừa nói vừa đặt một hộp gỗ nhỏ lên bàn.

 

''Đây là rượu mao tôi đặc biệt nói người ta cất đi, bình này từ năm 1930, rất dễ uống! Đàn ông nào cũng thích rượu ngon, anh chắc chắn sẽ thích!''

 

Rượu được đựng trong một hộp gỗ đàn, cao khoảng 30cm, là một bình không quá lớn.

 

Người nhà họ Lý nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt lộ ra sự khinh thường, không phải đều là rượu sao, ai mà chưa từng thấy chứ, từ năm 1930 thì cũng chỉ là nhiều năm hơn mà thôi, quý hơn ở đâu được chứ?

 

Nói không chừng còn không bằng chai rượu cao lương mà họ mang đến đâu!

 

Rượu của họ còn là ủ thủ công nữa!

 

''Tới còn mang quà nữa, bản hợp đồng này của anh chính là quà rồi.'' Tần Tranh cười khổ, Giang Trạch này cũng quá khách sáo rồi.

 

"Đây cũng đâu có gì nhiều đâu, một bình này cũng hơn một nghìn vạn thôi.'' Giang Trạch vẫy tay, đối với anh ta mà nói đúng là không quý.

 

Một lần đổ thạch đã là mấy ngàn vạn rồi, một bình rượu một ngàn vạn đúng là không quý.

 

Nhưng câu nói không có ý gì này của anh ta lại khiến mặt người nghe sưng vù.

 

Người nhà họ Lý vừa rồi còn khinh bỉ người ta nghe xong mặt ai cũng xanh lét đỏ bừng một loạt, một ngàn tệ!

 

Vừa rồi họ còn nghĩ không bằng rượu cao lương mình mang, một vạn tệ có thể giống với một ngàn tệ được sao?

 

Ngược lại Sở Kinh lại ngạc nhiên: ''Hả, đây đúng là đồ tốt! Tôi còn chưa từng uống qua loại rượu này đâu!''

 

''Ha ha, nếu bác trai thích thì còn rất nhiều, lần này tôi mang theo bốn bình, chú cứ từ từ thưởng thức.'' Giang Trạch chỉ ba hộp gỗ nhỏ bên người.

 

Sở Kinh lập tức cười đến tít cả mắt: ''Được được, lát nữa ăn cơm trưa đừng đi, tôi nói vợ nấu thêm vài món nữa, chúng ta cùng nhau uống thử bình rượu mao này!''

 

Đầu người nhà họ Lý cúi gần chạm cổ, nghe mấy người Sở Kinh cười ha ha nói chuyện, ba người họ lại không dám nói một câu nào.

 

Đúng là xấu hổ đến muốn độn thổ.

 

Sở Kinh như nhớ ra gì đó: ''Tần Tranh, nếu con quen với tổng giám đốc Giang rồi thì hỏi giúp anh Lý của con một chút đi.''

 

Tần Tranh nhíu mày, cười cười nhìn về phía Giang Trạch.

 

Giang Trạch lập tức giữ vững tinh thần: ''Hỏi gì vậy? Có yêu cầu gì đừng khách sáo.''

 

''Người hàng xóm này của tôi.'' Tần Tranh cố ý nhấn mạnh hai chữ hàng xóm: ''Nói sắp làm quản lý ở tập đoàn Giang thị Dương Thành chúng ta, muốn nhờ anh giúp chuyện tuyển chọn một chút.''

 

''Chuyện này sao, chuyện này rất đơn giản! Tôi vừa mới đến Dương Thành, giải quyết một số rác rưởi đi, người còn ở lại quả thật không nhiều. Chức vụ quản lý này trong tập đoàn có mấy ngàn người, một câu nói thôi mà.'' Giang Trạch cười ha ha.

 

''Tên là gì, tôi nói người ta trực tiếp thông báo.''

 

Vẻ mặt Lý Khiêm mâu thuẫn, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cười ha ha nói: ''Lý Khiêm.''

''Làm phiền tổng giám đốc Giang rồi.''

 

Giang Trạch cười không nói chuyện, trong lòng anh ta hiểu rõ tình hình bây giờ là thế nào.

 

Tần Tranh không nói gì, câu có mấy ngàn quản lý kia của Giang Trạch cũng đủ để dẹp sự khoe khoang của nhà họ Lý.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT