Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mà Tần Tranh cũng xoay người đi theo Sở Hiểu Đồng về phòng bếp.

 

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứ, một bác sĩ đi cùng hai y tá khiêng cáng đi vào.

 

Tần Tranh thấy cũng đi đến xem thử.

 

Khi anh thấy người tới thì không khỏi ngạc nhiên.

 

''Bệnh nhân đâu, mau đưa lên cáng đi.'' Bác sĩ vừa nói xong, thấy được Tần Tranh đứng đó cũng lập tức ngạc nhiên.

 

''Bác sĩ Tần?'' Người này không phải là ai khác mà chính là người phụ trách việc chữa trị cho bố Lưu Chính, anh ấy cũng có mặt lúc Tần Tranh chữa bệnh cho bố Lưu Chính, tên Vương Hồng.

 

Vương Hồng vừa thấy Tần Tranh đã cung kính cúi chào: ''Không ngờ lại gặp anh ở đây.''

 

Thật ra anh ấy vẫn rất cảm kích Tần Tranh, trong bệnh viện không có ai là không có thiện cảm với Tần Tranh.

 

Đó là vì lúc đó, một người không có bằng cấp bác sĩ như Tần Tranh lại cứu được một bệnh nhân mà họ đã từ bỏ.

 

Nhưng anh ấy lại không vì chuyện này, ngay từ đầu anh ấy đã phụ trách Lưu Trung Quốc, nếu như Lưu Trung Quốc thật sự xảy ra chuyện gì, anh ấy thật sự không chịu được!

 

Nhưng Tần Tranh đã xuất hiện để anh ấy tránh được phiền phức.

 

Người nhà họ Lý vừa giúp y tá đưa Lý Dung lên cáng cứu thương vừa quay đầu nhìn bác sĩ bên kia quen biết Tần Tranh, hơn nữa dáng vẻ của người ta còn rất cung kính!

 

Chuyện này...

 

''Bác sĩ, phiền anh nhanh một chút, mẹ tôi rất khó chịu.'' Lý Khiêm không nhịn được mà nói.

 

Vương Hồng vừa nhíu mày vừa gật đầu dẫn người đi, mặc dù anh ấy không hiểu vì sao một chuyên gia có kinh nghiệm đang ở đây mà người nhà này vẫn muốn đi bệnh viện.

 

Nhưng anh ấy cũng chỉ cười lạnh nói một câu: ''Thật không biết mấy người nghĩ gì, bác sĩ Tần thần y của Dương Thành chúng tôi đang ở đây mà mấy người còn muốn đi bệnh viện.''

 

Dứt lời anh ấy ra hiệu với y tá: ''Dẫn người đi.''

 

Hai y tá nam gật đầu, lập tức nâng cáng lên mang ra ngoài xe.

 

Là Lý Khiêm và Lý Sùng Dương lại như nằm trong mơ, theo phản xạ đi lên xe cứu thương, lên rồi mới nhớ đến lời Vương Hồng vừa nói.

 

Lúc này hai người đồng thời quay đầu về phía Vương Hồng đang kiểm tra cho Lý Dung, nuốt nước bọt hỏi: ''Anh vừa nói bác sĩ Tần là thần y Dương Thành?''

 

Vương Hồng liếc mắt nhìn hai người: ''Hai người là người nhà của bác sĩ Tần mà không biết sao?''

 

Lý Khiêm hơi lúng túng: ''Trước kia chúng tôi chỉ là hàng xóm, không quá thân quen.''

 

''Ồ, khó trách.'' Vương Hồng lắc đầu: "Lúc trước khi bác sĩ Tần còn chưa có bằng cấp đã có thể chữa hết những ca bệnh mà chúng tôi không chữa được trong bệnh viện, dùng châm cứu chữa khỏi, anh nói xem anh ấy có phải là thần y hay không?''

 

Vương Hồng vừa nói đã khiến Lý Khiêm và Lý Sùng Dương vô cùng chấn kinh, nhớ đến lời châm chọc ban nãy của mình nói với Tần Tranh rằng anh chỉ xem qua mấy bệnh như cảm sốt thông thường, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

 

Hôm nay bọn họ đã làm gì vậy!

 

Chỉ sợ từ nay trở đi bọn họ không có mặt mũi mà đến nhà họ Sở nữa!

 

''Người kiểu gì vậy chứ! Lão Lý này mấy năm không gặp đã kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì! Thư ký Lưu còn nói con rể tôi qua xem bệnh, một trăm triệu tiền khám đấy! Bọn họ thì hay rồi, con mẹ nó không cảm kích được tí nào!''

 

Trong sảnh lớn nhà họ Sở, Sở Kinh tức không nhẹ, lúc này ngay cả lời thô tục cũng đều mắng ra.

 

Tần Tranh cười khổ: ''Không có chuyện gì đâu bố, không cần quá để ý. Cấp bậc khác nhau thì ánh mắt cũng khác thôi.''

 

''Con nói câu này rất đúng, rốt cuộc cũng không phải là người giống nhau, cho dù đã từng là bạn cũng không được.'' Sở Kinh lắc đầu.

 

''Nói cái gì sâu xa vậy tôi nghe cũng không hiểu, mau vào bê thức ăn ra ăn cơm đi!'' Hàn Anh đi từ trong bếp ra, trong tay là hai đĩa đồ ăn.

 

''Nhà lão Lý đi rồi, chỉ có mấy người chúng ta ăn thôi. Xế chiều hôm nay Tiểu Lập đưa Hiểu Đồng và Tử Đàn đến biệt thư con dọn đồ đi, cuộc sống của mấy đứa ngày càng tốt, mẹ và bố các con cũng rất vui.''

 

Một bàn đồ ăn lớn vô cùng phong phú.

 

''Cua lông con thích ăn nhất!'' Sở Tử Đàn vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy cả bàn đồ ăn, cô ta hưng phấn chạy đến, đưa tay định bốc cua.

 

Bốp! Sở Hiểu Đồng dùng đũa đánh lên tay cô ta: ''Rửa tay đi.''

 

''Ồ.'' Sở Tử Đàn đi được một hai bước lại quay đầu lại nhìn con cua, hai ba giây đã rửa xong tay, vừa ngồi xuống đã bẻ chân cua ra gặp.

 

Sở Hiểu Đồng cạn lời lắc đầu, sắc mặt Hàn Anh nghiêm lại: ''Thật không hiểu vì sao cùng một mẹ sinh ra mà con và chị gái con lại khác nhau như vậy!''

 

Sở Tử Đàn gật gù đắc ý, căn bản không để ý đến Hàn Anh.

 

Sở Hiểu Đồng nhìn Tần Tranh, cũng gắp cho Tần Tranh một con cua: ''Cần tôi mang thứ gì qua không?''

 

Tần Tranh nhíu mày: ''Bên đó cái gì cũng có rồi, em có thể mang theo quần áo em thích, đúng lúc hôm nay tôi rảnh, tôi có thể đưa em đi mua quần áo mới.''

 

Cơ thể mềm mại của Sở Hiểu Đồng lập tức chấn động, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên sự kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tần Tranh nói muốn mua quần áo cho cô.

 

''Hai người đi đâu vậy?'' Sở Tử Đàn ngậm đũa hỏi.

 

''Anh rể em mua biệt thự, bố mẹ nói em qua ở với chị. Chỗ rất rộng, để không cũng phí.''

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT