Lời nói đang truyền đến thì trong sảnh, Trường Tôn Mạt một mực trầm lặng một hồi lâu bỗng vào một khắc nào đó lại cười ha ha:
– Thần lão nhi kia một mực tự xưng là Thần gia hắn tráng đinh thịnh vượng, mọi người trong con cháu lão đều ưu tú. Hừ, có gì đặc biệt hơn người, ta Trường Tôn Mạt. . . . Chỉ tiếc. . . .
Trường Tôn Mạt nhìn ra chỗ xa xa kia, nơi có giọng nói ngọt ngào truyền đến chỗ, mà âm thanh của lão có hơi cứng lại liền hỏi:
– Tại sao từ trong miệng ngươi, lão phu nghe ra được là ngươi có ý tôn trọng đối với đứa cháu của thần lão nhi?
– Thần gia, mặc dù là kẻ địch của Trường Tôn gia ta, nhưng lão Vương Gia có tư cách được mọi người Đại Hoa hoàng triều tôn trọng!”
Âm thanh ngọt ngào đi xa, trong phòng khách chỉ còn lại có Trường Tôn Mạt càng lúc càng nhăn mày chặt hơn!
– Dạ nhi, hôm nay xem như ngươi lập được đại danh tiếng.
Trong thư phòng, Thần lão gia tử vui vẻ dạt dào. Nhưng đằng sau nụ cười lại che giấu một vui mừng đồng thời cũng có được một sự chua xót!
Thần Dạ lại đi Bắc Vọng Sơn, Thần lão gia tử biết nguyên nhân đích thực là cái gì. Nhưng tịnh không có nghĩa là, trong lòng Thần Dạ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Những lời của hắn đối mặt với Trường Tôn Phi kia đã khiến cho Thần lão gia tử biết rõ ràng, Thần Dạ đã có thể đối mặt với quá khứ .
Đây là chuyện tốt, có khả năng nhớ nhung, có khả năng không quên kí ức. Nhưng một mặt cố chấp với quá khứ thì sẽ làm một người nổi điên. Tuy nhiên, đối mặt không chỉ có đòi hỏi dũng khí, càng còn cần hơn vào lúc đối mặt thì phải chịu đựng chấp nhận là nó sẽ mang đến đau đớn lớn lao.
Lão gia tử có thể biết được nhanh như vậy , nhưng Thần Dạ cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Tin tưởng đến canh giờ này thì trên dưới đế đô Hoàng Thành, phàm là những ai chú ý đến Thần gia cũng đã biết. Thậm chí bao gồm cả vị cửu ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng ở chỗ sâu trong hoàng cung kia!
Thần Dạ cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc phải giấu chính mình thật sâu đi. Hôm nay nếu như không phải đại ca Thần Hiên xuất hiện, hắn ắt phải làm cho mọi người trong đế đô cũng biết, cùng ngày, người thiếu niên đã cách Thần Đàn chỉ có một bước xa, nay đã quay trở về!
Trong thế giới này, hoàng quyền tất nhiên cao cao tại thượng. Nhưng con đường võ đạo mới là tồn tại vĩnh hằng không già. Võ đạo đỉnh cao, vĩnh viễn không phải ngôi vị hoàng quyền có khả năng bằng được. Giữa hai cái đó, giống như chúng khác nhau một trời một vực!
Bởi vì Thần Dạ năm đó có thiên phú tu luyện bẩm sinh cực kỳ yêu nghiệt, Thần lão gia tử thậm chí đều cũng hoài nghi có đúng là người hoàng thất đã đạo diễn một màn kia ở Bắc Vọng Sơn . Những năm gần đây, lão một mực điều tra, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Hiện tại Thần Dạ, mặc dù thiên phú bẩm sinh đã không còn. Nhưng lão biết rõ ràng, nếu mà Giao Long Thể tu luyện đến đại thành thì so sánh cao thủ Huyền Khí sẽ không yếu hơn bao nhiêu. Đến lúc đó, hoàng thất cũng không dám nhằm vào Thần gia nữa!
Đương nhiên, Thần Dạ muốn làm như vậy, có lẽ sẽ khiến hoàng thất sợ hãi cực độ, tiến tới sẽ tìm cách đưa ra một số suy tính dẫn đến phiền toái. Nhưng Thần Dạ đã không có biện pháp tốt hơn , chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho hoàng thất trì hoãn hành động. Qua đó mang đến cho Thần gia, cho Thần Dạ cũng đủ thời gian trả lời.
– Gia gia!
Thần Dạ hỏi:
– Đại ca lần này trở về, là thăm người thân, hay là?
– Quay về kinh bẩm báo công việc!
Thì ra là thế, Thần Dạ gật đầu, ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều. Tay chân của hoàng thất, đã không chỉ có nhằm vào những người Thần gia đang nắm quyền cao, những người Thần gia liên quan đời sau đang phát triển thì cũng không buông tha .
Liếc mắt nhìn Thần Dạ, Thần lão gia tử cũng nhàn nhạt cười nói:
– Dạ nhi, ngươi tu luyện thật tốt, những chuyện khác thì không cần để ý tới.
Nghe lão gia tử nói như vậy, nhìn lão gia tử, Thần Dạ có hơi ngẩn người. So với gia gia lúc trước, hình như thời gian mới mấy ngày không gặp mà hiện tại gia gia tựa hồ đã có chỗ thay đổi. So sánh với trước kia, hình như có thêm điểm gì đó . . . .
– Là sự tin tưởng!
Ánh mắt Thần Dạ không nhịn được bắt đầu run run . Gia gia Thần Trung, nhiều năm là tướng là soái, dẫn dắt vô số tướng sĩ để chinh chiến sa trường. Bất kể đối mặt với bất cứ kẻ địch nào thì cho tới bây giờ cũng không từng lui bước . . . .
Bực này ở trong lòng vô số người chính là nhân vật coi là anh hùng, vậy mà vào đúng lúc này lại có thêm một thứ được gọi là tin tưởng, rất kỳ quái .
. . . .
Trở lại trong phòng, Thần Dạ bỏ qua tất cả tạp niệm trong lòng, tiến vào trong trạng thái tu luyện Huyền Khí.
Những năm gần đây, mặc dù hắn tu luyện Huyền Khí một mực vô phương thăng tiến, nhưng cũng trở thành một loại thói quen của hắn. Hơn nữa, tu luyện thân thể, đồng dạng cũng cần Huyền Khí để bảo vệ tâm mạch. Cho nên, mặc dù không thể lại đi tiếp trên con đường Huyền Khí, thì Thần Dạ cũng vui vẻ chịu đựng tu luyện.
Bởi vì Giao Long Thể được tu luyện thành công, thân thể xảy ra biến hóa lớn lao trọng đại, tốc độ tụ tập linh khí thiên địa đã tăng lên rất nhiều. Đồng thời, tốc độ công pháp luyện hóa linh khí thành Huyền Khí , so sánh trước kia cũng càng thêm mau lẹ.
Cũng không lâu lắm, sau một Đại Chu Thiên, một đạo Huyền Khí tinh khiết luyện hóa được cũng đi dọc theo quỹ tích riêng, nhanh như tia chớp mà ào ào chảy về hướng vào trong đan điền.
Chuyện kế tiếp thì cũng không cần Thần Dạ quan tâm . Dù sao sau khi Huyền Khí tiến vào đan điền thì nó sẽ tự động tiêu tan như không khí. Do đã quá quen với điều này nên Thần Dạ cũng không thấy đáng để ý đến nữa.
Nhưng lúc này đây. . . .
Khi mà Huyền Khí tinh thuần như cơn thủy triều ùn ùn chảy vào đan điền, trong phút chốc, Huyền Khí từ bên trong đan điền, vốn tĩnh lặng như nước, đột nhiên như bị cuồng phong bão táp kích động dữ dội, nó làm nổi lên một trận rung động mãnh liệt như cơn sóng ập đến.
Thần Dạ lập tức hơi bị ngẩn người. Ngày đó bị người ta đánh trọng thương, vì căn cơ bị hủy chính là đan điền đã bị gây tổn thương, làm cho Huyền Khí của bản thân ở trong đan điền cũng không cách nào hấp thu tu luyện chỗ Huyền Khí mới đến. Điều đó khiến cho Huyền Khí tiến vào đan điền bị lãng phí trôi đi mất tiêu, chỉ có một bộ phận nhỏ dùng để cường hóa xương cốt thân thể!
======
Mà hiện tại, Huyền Khí của bản thân ở trong đan điền lại như điên rồi . Nó giống như một con rồng đói đã vô số năm , nay phô thiên cái địa nhanh chóng nuốt chửng những Huyền Khí mới tiến vào. Tức thì , một tia Huyền Khí mà nhiều năm qua cũng không từng lớn mạnh , mắt thường có thể thấy được đang lớn mạnh hơn rất nhiều!
Đây mới là sự tu luyện đầy đủ, mọi sự như thể rất dễ dàng!
Mặc dù đang trong tu luyện , Thần Dạ vẫn đang không nhịn được kinh ngạc một hồi. Điều đó thiếu chút nữa khiến cho chính hắn bị tẩu hỏa nhập ma .
Căn cơ của mình không phải đã bị phá hủy sao, tại sao hiện tại lại có khả năng hấp thu Huyền Khí tinh thuần ?
Thần Dạ có chút hoài nghi, chính mình mới vừa rồi có đúng là đã cảm giác sai rồi sao. Hắn vội vàng tu luyện tiếp tục, không bao lâu sau, những đạo linh khí thiên địa bị luyện hóa thành một đạo Huyền Khí tinh thuần, lập tức nó nhanh chóng tiến vào đan điền.
Tinh thuần Huyền Khí vừa mới tiến vào, Huyền Khí của bản thân lại một lần nữa điên cuồng đến nuốt chửng . . . . Hết lần này tới lần khác, làm ngay cả Thần Dạ chính mình đều không hiểu được, lần này tu luyện sẽ duy trì giằng co trong bao lâu. Nhưng hắn rốt cục có khả năng xác nhận, hắn lại có khả năng tu luyện !
Chờ đợi sau bốn năm ròng rã . . . . Không, đợi hai kiếp thì hắn, rốt cục sẽ có một ngày mai đã không còn giống như trong quá khứ nữa .
Tu luyện thân thể, đồng dạng có khả năng đạt tới thế giới này, ngang hàng với Võ Giả đỉnh cao. Nhưng chỉ có tu luyện qua thì mới biết được, một con đường này là càng khó đi hơn ra sao.
Mặc dù hiện tại Thần Dạ vẫn còn đang đi trên con đường tu luyện thân thể, nhưng hắn đã bước qua được một bước quan trọng nhất, có thể cho hắn cùng một khát vọng cũng giống như những người bình thường khác, cùng đi trên con đường tu luyện Huyền Khí.
Thân là chủ đề vĩnh hằng trên thế gian , hai chữ Huyền Khí không chỉ có riêng là khẩu hiệu mà thôi, nếu không phải tình thế bắt buộc dẫu sao cũng phải có thì Thần Dạ cũng sẽ không lui mà chỉ cầu hàng thứ yếu , chuyển sang đạo tu luyện thân thể!
– Ha ha!
Tỉnh táo lại từ trong tu luyện, không để ý tới hiện tại có phải lúc đêm khuya người tĩnh , Thần Dạ cất tiếng cười to. Một tiếng cười này vô phương miêu tả ra hết tâm tình giờ này khắc này của Thần Dạ . Nhưng mà chỉ có cười một tiếng thế này, mới có thể nói lên hết nỗi mừng như điên cùng sự tịch mịch và đau khổ đã qua!
Trong tiếng cười lớn, tâm thần Thần Dạ vừa động, tiểu đao tức thì hiện lên từ trong lòng bàn tay . Một vệt sáng trắng lóe ra như con tinh linh. Thần Dạ biết, chính một đời này của mình, cho dù là trọng sanh mà đến, hay là tu luyện thành công Giao Long Thể được nhanh như vậy, hoặc là hiện tại lại có khả năng đi trên con đường Huyền Khí Chi Lộ, tất cả đều là công lao của nó!
– Tiểu đao, cám ơn ngươi!
Thần Dạ đang cười, ánh sáng trên thân đao cũng đang nhẹ nhàng lay động, giống như nó cũng phụ họa với tâm tình hiện tại của Thần Dạ. . . .
Thật vất vả, Huyền Khí môn đã lại mở rộng cánh cửa ra cho hắn. Trong thời gian tiếp theo , Thần Dạ liền tu luyện suốt một ngày một đêm , phảng phất phải bù đắp lại tất cả những năm tháng lãng phí rơi rụng, tất cả đều thực hiện trong thời gian ngắn nhất!
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, cảm thụ được chính mình mỗi một ngày biến hóa, trên gương mặt Thần Dạ không khỏi thoáng hiện sự say mê cùng hưởng thụ. Cảm giác đã trở nên mạnh mẽ, quả nhiên khiến cho người khác vô cùng say mê!
Nhưng đồng thời với việc tu vi tiến lên từng bước vững chắc. Ngày đó nhìn thấy Cổ Đế Điện xuất hiện ở lưng chừng Bắc Vọng Sơn, sau khi tiểu đao hấp thu những dao động từ giữa đại điện truyền tới kia , thì đột nhiên ở trong đầu hắn xuất hiện thêm một thứ gì đó. Trong bất tri bất giác, Thần Dạ lại thêm lĩnh hội những tia đó từng chút một!
Chỉ là lĩnh hội từng chút một những tia này lại vẫn không cách nào làm cho Thần Dạ rõ ràng, Cổ Đế Điện rốt cuộc là tồn tại như thế nào ?
– Chẳng lẽ, chính mình nhất định phải sau khi hoàn toàn lĩnh hội thì mới có thể biết chăng?
Thần Dạ hình như có chỗ hiểu ra, hắn chợt chậm rãi ưỡn lưng. Cứ ngồi một mực vài ngày, với tu vi trước mắt của hắn thì hãy còn không cách nào tiếp tục tu luyện suốt thời gian dài. Tất nhiên hắn rất muốn tăng thực lực lên thật nhanh, nhưng cũng là dục tốc thì bất đạt!
– Cứ đi ra ngoài một chút, trải qua mọi thứ thế tục kỳ thật cũng là một loại tu hành. . . .
Thần Dạ cười vang mà nhảy xuống giường. Hắn liền đi thẳng ra khỏi phòng.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng bức bối, nhưng bởi vì nơi này là đế đô Hoàng Thành, cho nên trên đường cái vẫn thấy dòng người cuồn cuộn . . . . Do là đô thành của một triều đại, nên sự phồn thịnh có khả năng suy ra!
Đương nhiên, bởi vì mấy chữ phồn thịnh cũng không có khả năng nhất loạt như nhau. Thế gian vĩnh viễn là thời đại lưỡng cực, giàu nghèo dẫu như thế nào cũng là gắn liền song hành mà không thể phân chia.
Đi bộ trên đường cái, cảm thụ được bầu không khí nóng hầm hập ở chung quanh mà nếu đem so sánh với mặt trời thì cũng chả kém chút nào, Thần Dạ hít thật sâu mấy hơi. Đã lâu rồi hắn không trải qua trong một không khí như thế này.
Im lặng rất lâu rồi Thần Dạ lên tiếng cười khẽ. Nếu như đã trọng tân làm lại, như vậy, tất cả mọi thứ đều lúc nào cũng có thể tùy thời thay đổi. Ngày xưa đủ loại không còn, thì cũng không nên tồn tại!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!