– Tu vi thăng tiến, xác thật có thể làm cho một người thu được sự tự tin rất lớn. Tuy nhiên, cái loại tự tin này tỏa từ bên trong ra bên ngoài, gần như có khả năng nắm trong tay tất cả. Sự tự tin đó thực sự không phải là chỉ một loại tiến bộ là có thể thu được.
Trong con ngươi Thần lão gia tử lóe ra ánh sáng trí tuệ:
– Loại tự tin trên người của ngươi thì trong cuộc đời này, gia gia chỉ đã từng nhìn thấy từ trên vài người ít ỏi. Thánh Chủ Gia là một người như vậy . . . . Mấy người này cũng giống hệt như ngươi, có sự tự tin từ bên trong tỏa ra ngoài, là thứ phát ra từ bản tâm!
– Loại tự tin này, là vương là hoàng. Trên có thể ung dung tự tại với chín tầng trời, dưới cũng có thể cười nhìn chúng sinh. Phàm là những người như thế, tất cả đều là hạng người hào kiệt đương thời ở trong thiên địa !
– Nhưng những người này, đều là đã trải qua rất nhiều nên mới từ từ thu được loại tự tin đó. Thế nhưng còn ngươi thì sao?
Tâm thần Thần Dạ lập tức run lên, quả nhiên là gừng càng già càng cay . . . .
Thấy Thần Dạ có hơi căng thẳng, Thần lão gia tử cười cười mà nói ôn hòa:
– Ở trước mặt gia gia thì sao còn phải căng thẳng? Chỉ cần ngươi vẫn là con cháu của gia gia, thì cho dù ngươi làm cái gì, gia gia đều sẽ ủng hộ ngươi.
Thần Dạ không còn cách nào mà không căng thẳng. Việc trọng sanh quá mức huyền diệu khó tả, mặc dù gia gia là người thân cận nhất của chính mình , thì bí mật này cũng chỉ có thể để cho nó đè nặng quá mức lên chính bản thân mình.
– Đúng vào lúc bởi vì ngươi hiện tại đã thay đổi, khiến cho gia gia biết rằng Thần gia ta còn có tương lai hy vọng. Cho nên gia gia đã thay đổi. Đồng thời, gia gia thay đổi thì trên dưới Thần gia đều có thể nhìn thấy. Nhưng nguyên nhân ở bên trong thì những người khác, bao gồm Nhị bá phụ của ngươi cũng không thể nói cho họ biết!
Thần Dạ ngẩng phắt đầu, mọi người trong nhà bất kể là ai, đều là cực kỳ ưu tú. Thế nhưng gia gia lại đặt tất cả hy vọng ở trên người mình. Nếu như thiên phú tu luyện bẩm sinh của thân chưa từng mất đi , Thần Dạ vẫn còn tin tưởng. Nhưng hiện tại. . . . nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Ở trong mắt người khác thì chính mình cũng vẻn vẹn là tu luyện thành công Giao Long Thể thôi nha!
Thần lão gia tử nặng nề vỗ vỗ bả vai Thần Dạ, vui mừng cười nói:
– Ngươi có thể trưởng thành đứng lên từ trong đau khổ, gia gia rất vui vẻ. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, chỉ để ý đi làm những chuyện mà ngươi muốn làm. Gia gia cam đoan với ngươi, Thần gia có gia gia đây, thì gia tộc này phải là chỗ dựa chắc chắn cho ngươi , mà không phải sự trói buộc!
– Đợi sau khi gia gia cho rằng thời cơ đã chín muồi, gia gia sẽ nói cho ngươi, tất cả tình tiết ẩn dấu ở phía sau !
Nghe đến đó, trong lòng Thần Dạ ngược lại trĩu nặng đi.
Lão gia tử nói khi thời cơ đã chín muồi, thật sự là quá nguy hiểm. Bởi vì thời cơ này đã nói lên đó là một bí mật cực lớn. Mà bí mật này, sẽ vén lên tất cả nghi hoặc trong lòng Thần Dạ!
Trong đó liền bao gồm nguyên nhân đích thực, tại sao đối mặt với sự dồn nén của hoàng thất mà đến cuối cùng, lão gia tử cũng không hề ra tay!
Thời cơ có chín muồi hay không, cũng không quyết định bởi với người khác. Thần Dạ biết rõ ràng, thời cơ này liền phụ thuộc vào mình. . . . Một khi thời cơ còn chưa chín muồi, thì vận mệnh của Thần gia, có lẽ sẽ lại giống như kiếp trước!
Hít vào một hơi thật sâu , ánh mắt Thần Dạ bắt đầu trở nên vô cùng kiên định. Chính mình, nhất định phải khiến cho thời cơ này chín muồi. Đến lúc đó, sẽ cố gắng thanh toán một lượt tất cả ân oán kiếp trước kiếp nầy với hoàng thất!
Trong thế gian, không có bức tường nào gió không thổi lọt, ngoài ra có lẽ tại người có lòng cố ý truyền bá . Chỉ biết là sau một hai canh giờ , mỗi một nhà đại quyền thế ở đế đô Hoàng Thành đều đã biết tất cả mọi thứ phát sinh hôm nay trên công đường triều đình . . . .
Trong lúc nhất thời, tất cả người trong đế đô đều lặng lẽ bàn luận . . . .
Hoàng đế ban hôn, vốn là vinh dự đặc thù cực lớn. Bất kì ai có thể đều rõ ràng, lần ban hôn này có nguyên nhân là cái gì. Càng rõ ràng hơn, vị Công Chúa được ban hôn có dáng dấp như thế nào.
Mọi người trái lại chưa từng nghĩ, Thần Dạ có biện pháp có khả năng cự tuyệt hoàng đế bệ hạ, khiến cho Thần gia tránh được một lần đại họa lâm đầu. Tuy nhiên, nếu hoàng đế bệ hạ đã mở thánh khẩu, thì cự tuyệt thành công hay không, hiện tại xem ra đều chẳng phải quan trọng.
Bởi vì tất cả mọi người đã thấy, đối với Thần gia, đương kim cửu ngũ Chí Tôn đã không còn nhiều kiên nhẫn lắm.
Lần ban hôn này chỉ là chuyện bắt đầu, là một khúc dạo đầu. Càng là một lần khiến cho tất cả mọi người nhìn rõ ràng cơ hội. Sau này, giữa hoàng thất và Thần gia thì có một số người, nên đưa ra một sự lựa chọn thật tốt . . . .
Tại khu nhà nhỏ trồng trọt làm nông gia ở hậu viện Thần gia, ở trong phòng của căn nhà cỏ tranh. Thần lão gia tử yên lặng đứng ở trước cửa sổ, không nói một lời. Lão cứ lẳng lặng đứng như vậy.
Ở phía sau lão gia tử, còn có hai người trung niên yên lặng đứng song song.
Nam nhân trung niên bên trái, vóc dáng khỏe mạnh bẩm sinh. Lúc này tuy là mặc thường phục, nhưng lại vẫn có thể từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ khí tức sát phạt nghiêm túc. Ở sâu trong con ngươi, thi thoảng chợt lóe sáng sắc bén vô cùng, làm cho người ta vừa nhìn liền biết đó là một viên mãnh tướng. Hắn là con trưởng Thần Thuận của lão gia tử!
Nam nhân bên phải xem ra ôn hòa hơn nhiều. Hắn mặc trang phục nho sinh, chòm râu khẽ bay xem ra có vài phần dáng dấp Đạo Cốt tiên phong. Đó là con thứ Thần Lệ của lão gia tử!
Lão gia tử không nói gì, Thần Thuận cùng Thần Lệ tự không dám lên tiếng quấy rầy.
Ba người liền đứng như vậy, mãi cho đến lúc bầu trời tối đen đèn nến sáng lên, sau đó thời gian liền trôi qua một đêm . . . .
Đến sau hừng đông, Thần lão gia tử thổi tắt cây nến, xoay người nhìn hai con trai , nhẹ nhàng thở dài mà nói:
– Thần Thuận, Thần Lệ, mang binh đánh giặc, cả Đại Hoa hoàng triều không người nào áng chừng hơn được lão phu. Tuy nhiên, lão phu không phải một người phụ thân đủ tư cách, lại càng không là một thần tử và chính trị gia đủ tư cách. Lần này đây, phải để các con chịu thiệt.
– Phụ thân, đừng nói như vậy, chúng ta đều là một nhà .
Thần Thuận Thần Lệ vội vàng đồng thanh đáp.
– Một nhà a!
Thần lão gia tử cay đắng cười một tiếng, chợt nghiêm nghị nói:
– Lần này đây hoàng đế bệ hạ ban hôn, bị Dạ nhi lấy lấy cớ mẫu thân nó để từ chối, nhưng hoàng đế bệ hạ tuyệt sẽ không dừng tay như vậy. Lão phu cho dù cực kỳ phẫn nộ, lại không thừa nhận cũng không được rằng Trường Tôn lão nhi nói không sai. Dạ nhi một đời, không có khả năng không cưới, mà lão phu cũng tuyệt không muốn cho nó lấy Huyền Lăng Công Chúa, cho nên. . . .
=======
Thần lão gia tử lần thứ hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang từ trên cao quan sát xuống mà thu cả phủ đệ vào trong tầm mắt. Một lát sau, lão nói vô cùng kiên quyết:
– Cho dù lão phu buông tha tất cả mọi thứ thì cho đến lúc này, chỉ cần lão phu có thể làm được, cũng không sẽ không để cho Dạ nhi chịu thiệt thòi.
Bên dưới, Thần Lệ đáp:
– Phụ thân yên tâm, tâm tư của đương kim hoàng đế bệ hạ, chúng ta đã sớm biết được. Những năm gần đây, con vụng trộm đã sớm dùng mưu chặt đứt rất nhiều. Nếu như thật có một ngày thì ẩn cư làm ruộng vườn, Thần gia ta cũng vẫn là Thần gia hiện tại!
Nghe vậy, Thần lão gia tử phẩy phẩy tay, tấm lưng kia lập tức già nua đi rất nhiều. . . .
– Ẩn cư làm ruộng vườn, hoàng đế lại sao lại để cho mọi người Thần gia tiêu dao với sơn thủy được?
Sáng sớm vừa qua không được bao lâu, ở một chỗ trên nóc nhà có một tràng âm thanh đọc sách vang vang ngân nga. Âm thanh trong trẻo nghe ra vẫn còn có vẻ non nớt, nhưng cũng khiến cho một số thầy đồ có khả năng nghe ra, ở trong âm thanh này có ẩn chứa lực lượng cường đại .
Đọc và xem thư pháp có hiệu quả như nhau. Các bậc Đại Thư Pháp Gia, khi bọn họ chìm vào trong trạng thái thì một cây bút trong tay kia, những người khác vô luận như thế nào cũng không giật ra được, đây là ý cảnh.
Đọc sách cũng là như thế, vì chậm rãi mà đọc thì đó chỉ là máy móc mà thôi!
Chỉ có điều là, âm thanh như thế lại không khiến cho Trấn Quốc Vương phủ buổi sáng sớm được yên tĩnh trở lại. Bởi vì, việc trong cung hôm qua, phàm là những người chỉ hơi có một chút đầu óc thì đều cùng nghĩ ra, chuyện này đối với Trấn Quốc Vương phủ có ý nghĩa như thế nào.
– Thần Dạ!
Trong tiếng đọc sách oang oang, đột nhiên có một giọng nói hơi có vẻ khàn khàn truyền tới, âm thanh có vẻ hơi chói tai, nên mặc dù là Thần Dạ tập trung tinh thần đến đâu thì cũng không tránh được bị quấy rầy.
– Chào Tam ca!
Ánh mắt Thần Dạ ánh mắt có hơi đảo lại, hắn nhìn về phía chủ nhân của âm thanh. Người tuổi trẻ kia, hai hàng lông mày như kiếm, mắt sáng như sao đang lập lòe những tia sáng. Lại thêm một khí thế thách thức mặc dù không rõ hiện ra, nhưng mà thật sự tồn tại!
– Thần Dạ, rảnh sao? Có mấy câu, ta muốn nói một chút với ngươi.
Thần Dạ gật đầu, lập tức đi xuống từ trên nóc nhà. Hắn nhìn đối phương mà hỏi:
– Không biết Tam ca muốn nói gì?
Tam ca Thần Nguyên, chính là con trưởng của Nhị bá. Từ thuở nhỏ đã sáng dạ linh hoạt phi phàm, mỗi khi gặp chuyện thường thường có thể suy một ra ba, hành động cũng rất có phong cách quý phái, lại thêm thiên phú tu luyện bẩm sinh hơn người. Năm nay mới tròn mười tám, liền đã có được tu vi võ đạo cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng, chen vào trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng .
– Chuyện hôm qua, hiện nay đều truyền khắp. Cho nên, ta liền đi thẳng vào vấn đề .
Thần Nguyên nói thản nhiên , rồi cười khẽ:
– Hoàng đế bệ hạ có tình, muốn gả Huyền Lăng Công Chúa cho ngươi. Đó chính là vinh hạnh tối cao của Thần gia ta, vì sao ngươi không chấp nhận?
Thần Dạ ngẩng đầu ngước mắt nhìn , trong lòng cười khổ vài phần.
– Tam ca a Tam ca, ca tự phụ như thế, chẳng lẽ không thấy được ý tứ của hoàng đế bệ hạ sao?
Thần Nguyên không để ý đến phản ứng của Thần Dạ, tiếp tục nói:
– Ý tứ của Hoàng đế bệ hạ , các nhà quyền thế trong đế đô đều biết rõ ràng .
– Ngươi và gia gia từ chối, tất nhiên là suy nghĩ vì Thần gia. Nhưng ngươi có nghĩ tới không. Nếu như bệ hạ đã mở thánh khẩu, cho dù hôn sự này có thành hay không thì Thần gia ta trong đế đô đều để lại một chỗ yếu cho người ta bóp, hoặc là. . . . Nhạo báng!
– Mà nhạo báng, liền bởi vì một cá nhân. Ngươi đón nhận hôn sự, Thần gia vì điều này mà phải đón nhận một chút áp lực rất lớn. Nhưng ngươi không chấp nhận, những áp lực này liền biến mất toàn bộ sao?
– Nếu không phải! Nếu áp lực này vẫn còn, vì sao ngươi không thẳng thắn một chút? Nếu tiếp nhận hôn sự, tối thiểu Thần gia chúng ta cũng là hoàng thân quốc thích. Những người không biết dẫu trào phúng cùng cười mắng, nhưng bọn họ nào biết ý nghĩa đích thực bên trong?
Thần Nguyên âm thanh có hơi lạnh lẽo, nói tiếp:
– Ngươi không chấp nhận, trong mắt hoàng đế bệ hạ, Thần gia chúng ta liền có thêm một tội danh. Tuy nói, cự tuyệt, ngươi làm rất hay. Nhưng bản thân hành động của ngươi lại không thể khen được. Chẳng lẽ, ngươi muốn nhìn thấy, bởi vì một mình ngươi mà đặt cả Thần gia vào trong nước sôi lửa bỏng.Thậm chí chỉ vì một chuyện không khéo mà Thần gia từ đó không còn tồn tại?
– Nếu như ta là ngươi, Thần Dạ, thì hãy lập tức đi tới hoàng cung, chủ động xin bệ hạ cho lấy Huyền Lăng Công Chúa, đây mới là chuyện ngươi cần làm!
Thần Dạ ngạc nhiên ngẩng đầu!
Trí nhớ trong đó , hắn cùng với những huynh đệ tỷ muội này, tất nhiên so ra không có được quan hệ tốt như cùng đại ca Thần Hiên, nhưng lúc bình thường đều vẫn được cho là hòa hợp. Dù như thế nào Thần Dạ cũng không nghĩ ra, hôm nay, Tam ca Thần Nguyên lại đến nói một phen như vậy.
Thần Dạ cực lực hồi tưởng trí nhớ của mình, bỗng nhiên nhớ ra một việc. . . .
Ở trên khóe miệng lập tức có một vẻ cay đắng cùng bất đắc dĩ:
– Tam ca, những lời thế này, ca không nên nói, nếu là để cho gia gia biết. . . .
Thần Nguyên đáp:
– Ta biết, nếu mà gia gia biết, lão nhân gia nhất định sẽ rất đau lòng. Tuy nhiên, Thần gia ta đến giờ phút này đã không thể không có một chút thay đổi. Gia gia có lẽ sẽ trách tội ta, nhưng mà cần hiểu rõ ta, ngược lại là ngươi!
Thần Nguyên nghiêm túc nói:
– Cả trong đế đô, hiện nay đều nhìn Thần gia mà chê cười. Thậm chí có chút người, đã âm thầm chuẩn bị. Nếu như ngươi thực lòng vì điều tốt cho Thần gia, hãy cưới Huyền Lăng Công Chúa đi! Nếu không, ngươi chính là tội nhân của Thần gia.
Nói xong những điều này, Thần Nguyên khóe miệng bĩu lên một sái, rồi xoay người đi qua sân ra bên ngoài cổng.
Nhìn Thần Nguyên đi ra khỏi sân, vào lúc sắp sửa biến mất trong tầm mắt thì Thần Dạ đang trong trầm lặng , lấy một loại âm thanh như đang tự nói một mình mà thì thầm nói nhỏ :
– Tam ca, đều là cùng sinh từ một gốc, hà tất phải như thế ?
Thần Nguyên đang đi chợt dừng phắt lại. Hắn không quay đầu , nhưng những lời đang nói lại vọng rõ ràng vào trong hoa viên ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!