Anh xoay người lên thư phòng lầu hai, bước chân chậm rãi, Tiêu Thành lại không định bỏ qua, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đốc quân, đã lâu anh không đến gặp Liêu tiểu thư rồi."
Hai tháng rưỡi.
Trong lòng Diệp Giai Chính rất rõ ràng. Nhưng rõ ràng thì thế nào? Đây cũng không phải đánh trận, dưới trướng có một đoàn tham mưu, thu từng đợt tình báo trở về, mọi người chỉ vào bản đồ hoặc bàn cát để thảo luận các loại khả năng, cuối cùng mới là chủ soái quyết định. Mà hiện tại, không có tham mưu, cũng không có giả thuyết —— cho dù là Tiêu Thành đang có ý tốt nhắc nhở lúc này, Diệp Giai Chính cũng thật muốn quay đầu lại châm chọc một câu, cậu đã kết hôn chưa? Vị thiếu soái hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, cũng chỉ đành dựa vào trực giác mà dò đường.
Điều duy nhất có thể xác định, là chuyện này không hề dễ làm. Không chỉ là lão gia tử Liêu gia không buông, năm trước anh và Liêu Nghệ Hàng ngồi cùng một chuyến tàu hỏa, anh còn chưa nhắc đến chuyện này, Liêu Nghệ Hàng đã mập mờ nói lại lời của lão gia tử mấy lần. Nói không khó chịu cũng không đúng, lúc ấy Diệp Giai Chính lại nhớ đến cha già của mình, đổi lại là ông đã thích ai, sẽ ném khẩu súng lên bàn, khiêng tân phu nhân về ngay trong đêm. Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, tức giận thì thế nào, vừa nghĩ tới cô gái trong lòng, ngọn lửa giận gì đó cũng không còn.
Ai bảo anh thích cô, muốn để cô
cam tâm tình nguyện chứ?
Tiêu Thành thấy anh không phản ứng, dứt khoát đánh bạo nói: "Hôm qua kỳ thi Bác Hòa đã kết thúc, cần cho người hỏi thăm một chút hay không?"
Diệp Giai Chính nghĩ một chút: "Không cần." Sau đó dùng một giọng điệu hơi chút kiêu ngạo đến cả bản thân cũng không nhận ra mà nói, "Tôi cảm thấy cô ấy có thể thi đậu."
Liêu Tinh Ý đợi hai ngày, mới nhận được tin mời cô đến bệnh viện Bác Tế gặp mặt. Cô cố ý đến cổng bệnh viện trước nửa tiếng, có một đoàn xe chở vật liệu ra vào cổng, khiến người mơ hồ cảm thấy đây không phải là bệnh viện, mà là công trường nào đó. Tinh Ý chờ khoảng 10 phút, lại lấy đồng hồ ra xem giờ, có một người ở bên cạnh khẽ nói: "Vào thôi?"
Tinh Ý quay đầu, Diệp Giai Chính không dẫn theo phó quan phụ tá, anh chỉ có một mình, mỉm cười nhìn cô. Qua một năm, anh hình như gầy hơn, gương mặt hơi hóp lại, càng thêm chính trực sắc bén. Tinh Ý rất vui khi thấy anh, bước đi cùng anh: "Mấy ngày trước gặp Văn Hinh, tôi đã nhờ em ấy hỏi thăm Diệp đốc quân."
Diệp Giai Chính mỉm cười nói: "Không cần khách khí như vậy. Em và Văn Hinh là bạn bè, tôi và anh trai của em cũng là bạn bè. Vậy em theo Văn Hinh gọi anh Hai đi." Tinh Ý liền gọi một tiếng "Anh Hai", thắc mắc hỏi: "Nơi này sao thế? Sắp xây tòa nhà gì à?"
"Sắp xây một bệnh viện mới, hợp tác cùng nước Mỹ. Bác sĩ Weber sẽ đảm nhiệm chức viện trưởng, về sau sẽ ở lại Lưỡng Giang một thời gian dài." Diệp Giai Chính cúi đầu nhìn nét mặt của cô, mỉm cười nói, "Sau này em tốt nghiệp cũng hoan nghênh tới làm bác sĩ."
"Anh cảm thấy em có thể thi đậu sao?" Tinh Ý có chút do dự, "Nhưng từ trước đến nay trường Y Bác Hòa tỷ lệ trúng tuyển là một trên mười."
Diệp Giai Chính không có đề cập tới việc mình là nhà tài trợ của trường, chỉ an ủi: "Hiện giờ quan hệ của anh trai em và Bộ giáo dục rất tốt, còn sắp đảm nhận chức chủ nhiệm khoa kỹ thuật của Đại học Lưỡng Giang, nếu em lo lắng thì nhờ anh ấy giúp em hỏi kết quả trước."
Tinh Ý nhún vai: "Em không cần anh chạy vạy khắp nơi giúp em. Thi không đậu trường này, vẫn có thể thi vào trường khác."
Bệnh viện cũ hơi nhỏ, Weber đẩy cửa ra. Ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc Âu phục đen thẳng thớm, bộ râu được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, trông như dáng vẻ một thân sĩ thanh lịch. Ông ở Trung Quốc đã lâu, có thể nói vài câu tiếng Trung: "Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!"
Diệp Giai Chính bắt tay với ông, Weber dí dỏm nói: "Rất vui được gặp cậu lần này, mà không hề bị thương." Diệp Giai Chính bật cười: "Thế nên mới gấp rút xây dựng một bệnh viện hoàn mỹ."
Anh không biết nói tiếng nước ngoài, nên Weber mang theo phiên dịch, nhưng cũng vì xem như người quen cũ, giao tiếp vẫn khá thông thuận. Anh giới thiệu Tinh Ý cho Weber, nói cô là sinh viên trường Y, vô cùng ngưỡng mộ y thuật của ông nên đặc biệt tới đây thăm hỏi.
Weber là giáo sư giảng dạy tại các trường Y nhiều quốc gia, cực kỳ kiên nhẫn với các học sinh, cô lại được Diệp Giai Chính đích thân giới thiệu, tất nhiên càng xem trọng hơn. Ngoại ngữ của Tinh Ý rất tốt, lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người đứng đầu giới Y học, nhất thời Diệp Giai Chính và phiên dịch bị lạnh nhạt.
Thấy sắp qua nửa ngày, phiên dịch mới nhắc nhở ông: "Còn phải để Diệp tiên sinh giới thiệu kế hoạch xây dựng bệnh viện mới này."
Diệp Giai Chính không bận tâm nói: "Người trẻ như Liêu tiểu thư đây là bác sĩ tương lai của nước ta. Người luôn quan trọng hơn công trình."
Tinh Ý chợt nhận ra, thật ra hôm nay Diệp Giai Chính mới là nhân vật chính, anh là thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện mới này, từ trăm công ngàn việc dành ra thời gian tới nơi này, nghe báo cáo của người phụ trách bệnh viện. Kết quả thì sao, anh ở trong văn phòng này với mình, nghe thuật ngữ chuyên ngành nửa ngày, đã có kiên nhẫn đến mức nào chứ?
Cô nhớ Văn Hinh từng phàn nàn với mình, nói rằng anh Hai tuy rất tốt nhưng con bé thật sự hơi sợ anh. Tinh Ý cảm thấy hơi rối, cô từng hiểu lầm anh, cũng từng nghĩ tới sẽ không bao giờ gặp lại anh, nhưng nói thật là một chút cũng không sợ. Một người kiên nhẫn ôn hòa như vậy, có gì mà sợ chứ?
Bác sĩ Weber vội vàng đứng lên: "Lát nữa còn có một ca giải phẫu. Diệp tiên sinh, hôm khác tôi sẽ đến Tòa thị chính nói với cậu về chuyện bệnh viện."
"Không gấp." Diệp Giai Chính chậm rãi nói, "Phiên dịch đã hiểu sai ý của tôi, thật ra hôm nay chỉ là cùng người bạn nhỏ này tới gặp ông, chuyện bệnh viện sau này bàn tiếp."
"Bạn nhỏ" hơi đỏ mặt: "Bác sĩ Weber, sau này tôi có thể tới đây thực tập với ông không?"
"Đương nhiên có thể." Weber cười nói, "Rất hoan nghênh."
Ông tiễn hai người đến cổng bệnh viện, lúc này đã có xe đang chờ. Diệp Giai Chính mở cửa xe, mời cô lên. Tinh Ý hơi chần chừ: "Đi đâu thế?"
"Văn Hinh biết hôm nay tôi gặp em, đã sớm ra lệnh cho dù thế nào cũng phải mời em về nhà, buổi chiều phụ đạo bài cho nó."
"Được, em từ chối thì bất kính rồi." Tinh Ý le lưỡi, nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói, "Nhưng Văn Hinh làm gì dám ra lệnh cho anh chứ?"
Diệp Giai Chính đặt tay trên đầu gối, vẫn giữ dáng ngồi của quân nhân: "Vậy em xem như thưởng cho tôi một thể diện đi."
Xe chậm rãi khởi động, Tinh Ý quay đầu nhìn bệnh viện mới xây được một nửa kia, nội tâm vẫn có chút kích động, bỗng nhiên nghe tiếng chàng trai bên cạnh, dịu dàng trầm thấp mang theo chút tò mò mà mở miệng hỏi: "Tinh Ý, vì sao... muốn làm bác sĩ như vậy?"
Hình như không có người hỏi cô vấn đề này. Phản ứng đầu tiên của đại đa số người sẽ như Hoàng mụ, "Phụ nữ có thể làm bác sĩ sao?" Ông nội và anh trai là ngoại lệ, bọn họ không hỏi gì đã vô cùng ủng hộ quyết định của cô.
Cô nghe được thiện ý trong giọng nói của Diệp Giai Chính, nhưng nhất thời không biết trả lời thế nào, trầm mặc thật lâu mới quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang chăm chú nhìn cô, dùng ánh mắt vô cùng sâu thẳm mềm mại như thể anh đang kiên nhẫn chờ cô trò chuyện cùng Weber vừa rồi.
Tinh Ý hơi trầm giọng, nói từng chữ một: "Bởi vì, em muốn cứu thật nhiều người."
Diệp Giai Chính khẽ cười, dáng ngồi của anh thả lỏng một chút, lại nói một cách chắc chắn: "Em nhất định có thể làm được."
Không khí thả lỏng, cô nghiêng đầu, sợi tóc rơi bên tai tạo thành một vòng cung dịu dàng, hàng mi cong cong nhìn từ bên mặt: "Mượn cát ngôn anh Hai."
Một tiếng "Anh Hai" thật tự nhiên lại nhẹ nhàng, Diệp Giai Chính bỗng nhiên có một cảm giác trước nay chưa từng có, cả người lâng lâng mơ hồ.
Lần đầu tiên Tinh Ý tới phủ soái. Ban đầu đây là nơi ở của một vị thân vương triều Thanh, sau đó được Diệp Huân mua về, mời người cải tạo, xây dựng thành một tòa nhà kiểu Tây, sàn nhà bằng gỗ gụ, lắp đặt cửa sổ kính màu, thậm chí còn xây một sảnh khiêu vũ, cực kỳ phong cách. Chỉ là trong mắt khách lần đầu tới chơi, lâm viên vốn cổ kính duyên dáng đã bị tách nhỏ, có chút chẳng ra gì. Xe vừa dừng lại, đã có lính cần vụ tiến lên mở cửa xe, Văn Hinh đang sốt ruột chờ ở cửa tiền sảnh.
"Anh Hai." Cô theo quy củ chào Diệp Giai Chính, quay sang kéo tay Tinh Ý, "Chị ơi, em đã đợi chị cả một buổi sáng đấy."
Bữa trưa đã xong, trong nhà chỉ có anh em hai người thường lui tới, Diệp Giai Chính không thích xa hoa lãng phí, món ăn cũng đơn giản, chú trọng đến khẩu vị của từng người. Hôm nay hiếm khi bày ra bảy tám món, nhìn qua cả một bàn đầy ắp.
"Em không biết chị thích ăn gì nên cho phòng bếp nấu các món quê nhà Hạ Kiều, chị thử xem?" Văn Hinh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tinh Ý, "Còn có rượu gạo quê của chị, em cũng đã cho người hâm nóng rồi."
Hạ Kiều có một loại rượu gạo cực kỳ đặc biệt, lúc ủ rượu sẽ thêm hoa quế nở vào đông chí, hương vị ngọt thanh mát, độ rượu cũng không cao, đáng tiếc một năm cũng chỉ một mẻ. Không thể ngờ lúc này vẫn có thể được uống, Tinh Ý có chút bất ngờ: "Cảm ơn tấm lòng của em."
"Không phải tấm lòng của em đâu." Văn Hinh buột miệng thốt ra, liếc sang sắc mặt Diệp Giai Chính, lại vội vàng sửa lời, "Bởi vì quản gia là người Hạ Kiều, nói ra thì chính là đồng hương với chị."
Rót một ly rượu nhỏ, Tinh Ý hào phóng kính Diệp Giai Chính nói: "Anh Hai, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi gặp bác sĩ Weber." Diệp Giai Chính lập tức uống ngay, chỉ nói một câu "khách khí". Văn Hinh cắn đũa, nhìn người này lại nhìn người kia, cúi đầu không nhịn được mừng thầm.
Bữa ăn này thật sự rất chậm. Diệp Giai Chính đặt chén đũa xuống, nhưng không rời đi, thản nhiên trò chuyện với khách những hiểu biết trên trường trước kia, không khí thoải mái vui vẻ ngọt như rượu. Đến khi Tiêu Thành cầm một bộ văn kiện tới, cúi người nói một câu bên tai Diệp Giai Chính, anh mới đứng lên nói: "Hai em cứ ăn tự nhiên, anh có chút việc đi trước."
Chờ anh đi rồi, Văn Hinh xoa bụng nói: "Sau này chị thường tới nhà em chơi được không? Em muốn nhau ăn cơm tán gẫu với chị."
"Sao thế, ăn cơm cùng anh Hai không vui sao?"
"Anh Hai đương nhiên rất tốt." Văn Hinh hạ giọng nói, "Nhưng lúc chị không ở đây, anh ấy chỉ năm phút đã ăn xong rồi. Sau đó liền đi làm việc, nào quan tâm em chứ." Sau đó cô còn học theo Diệp Giai Chính, làm vẻ vội vàng trộn thức ăn và canh vào cơm, mấy miếng đã ăn xong, rồi trầm mặt nói, "Tiểu Tứ, ăn không nói chuyện."
Tinh Ý không khỏi buồn cười, nghe Văn Hinh tiếp tục nói sinh động như thật: "Không chỉ có anh. Anh ta và các chú bác trong quân đội, cấp dưới thuộc Tòa thị chính đều ăn thế này. Lần đầu thì người nào chịu được? Cũng không thể để người ta ngồi chờ, hiện tại em đến Dĩnh quân và Tòa thị chính Lưỡng Giang nhìn thử, ai ai cũng ăn cơm nhanh nhảu."
Tinh Ý nghiêm túc nghĩ rồi nói: "Vậy may mà hôm nay anh ấy ăn chậm, bằng không chị cũng không biết nên làm thế nào."
Văn Hinh nghiêng đầu, đáng yêu cười: "Chị đã đến thì sao anh ấy như thế được? Chỉ mong sao ăn càng chậm càng tốt."
Tinh Ý không phải kẻ ngốc, cách cư xử của Diệp Giai Chính, lời nói vui đùa như có như không của Văn Hinh đều nghe thấy, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy hơi khác thường. Nhưng loại chuyện này ở trong lòng thiếu nữ, lại rất xa xôi, cũng có chút bài xích.
Người người chơi chung từ nhỏ đều đã kết hôn, Đặc biệt là cô nương của Vương gia cách vách, các cô đã chơi với nhau từ nhỏ, năm trước cô trở về thì người ta đã dắt tay hai đứa nhỏ, cười khúc khích cúi đầu nói với đứa bé: "Gọi dì đi." Khuôn mặt như một thiếu phụ quyến rũ.
Ông nội cũng nói nếu cô không thi đậu Bác Hòa, thì trở về gả chồng. Cô biết lão gia tử chỉ là dọa cô, thi không đậu Bác Hòa, ông nội cũng sẽ để cô thi trường khác. Nhưng nhiều lần nằm mơ đêm khuya, cô đội mũ phượng khăn quàng vai, xung quanh là tiếng kèn xô na tưng bừng, lắc lư gả ra ngoài, lúc tỉnh lại thì cả người toàn mồ hôi.
Tự nhiên như thế, cô liền có chút sợ hãi cái gọi là đính hôn, xuất giá.
Diệp Giai Chính... không phải đâu nhỉ? Nếu anh muốn phụ nữ, thì dạng gì mà không có? Anh đối với mình, chắc chỉ là cảm kích ân cứu mạng khi đó. Tinh Ý có chút không chắc chắn mà nghĩ, có lẽ là mình lo lắng quá nhiều.
"Chị ơi, chị ơi ——" Văn Hinh gọi cô mấy tiếng, "Chúng ta đến phòng khách đọc sách được không?"
Cô xoa gò má hơi nóng lên, không biết do uống rượu hay do suy nghĩ lung tung, vội nói: "Được, chúng ta đi thôi."
Diệp Giai Chính vừa mới cúp điện thoại trong thư phòng, liền nghe có người gõ cửa —— không phải là Tiêu Thành, bởi vì người nọ đã ló ra nửa cái đầu từ phía sau cửa, cười hì hì gọi "Anh Hai".