Ánh mắt Diệp Giai Chính chuyển sang Tinh Ý, nói mang chút dịu dàng và nghiêm túc: "Cho nên tôi không thể cho xe lửa lần này dừng lại vô lý như vậy. Lần sau nếu em muốn tới, chúng ta có thể tự lái xe tới đây chơi."
Lời này thực thẳng thừng... Tinh Ý ngơ ngẩn nhìn anh, đang không biết trả lời thế nào, Tiêu Thành đã cầm thuốc vào. Diệp Giai Chính nhận lấy, quỳ một gối trước người cô, trông dáng vẻ là muốn đích thân thoa thuốc giúp cô.
"Để em." Tinh Ý lắp bắp nói.
"Được rồi, em ngồi yên đừng nhúc nhích." Diệp Giai Chính cúi đầu, nắm lấy chân cô, âm điệu hơi xót xa ân hận, "Nếu không phải tôi bảo em tới toa này, em cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Anh Hai ——"
Tinh Ý nói còn chưa nói hết, cửa phòng trợ lý bị đẩy ra, Liêu Nghệ Hàng vội vàng tiến vào: "Nghe nói ống nước nóng đã vỡ ——" lời của anh còn chưa dứt, ngữ điệu đã chuyển sang kinh ngạc, "Em gái?!"
Chờ đến hoàn toàn thấy rõ cảnh trước mắt —— Diệp Giai Chính nắm mắt cá chân của em gái, dáng vẻ nửa quỳ vô cùng thân mật —— học giả trẻ tuổi lịch sự văn nhã, phong độ thường ngày phẫn nộ: "Diệp Giai Chính! Anh làm gì em gái tôi thế!"
Đầu Tinh Ý vang một tiếng, cô vốn lo lắng anh trai sẽ biết mình lui tới với Diệp Giai Chính, thế này càng không thể nói rõ, gấp gáp muốn đứng lên. Diệp Giai Chính buông chân cô xuống, duỗi tay đè bả vai ra hiệu cô ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô, tựa hồ đang bảo cô yên tâm. Anh lập tức xoay người, áy náy nói với Liêu Nghệ Hàng đang tức muốn hộc máu: "Lúc ống nước vỡ em gái anh đã bị phỏng chân, tôi cử người lấy thuốc tới để mau chóng thoa lên."
Liêu Nghệ Hàng thấy anh cầm lọ thuốc trong tay, sắc mặt hơi tốt lên, cầm lấy đến ngồi xổm trước mặt em gái, thấp giọng hỏi: "Thế nào? Đau không?"
Tinh Ý còn có chút chột dạ, "vâng" một tiếng.
Anh tuy xót em gái, vẫn không nhịn được dạy dỗ: "Sao lại chạy loạn khắp nơi? Không phải đã bảo em đợi à?"
Tinh Ý nhận thuốc thoa, tự bôi loạn lên mu bàn chân một chút, khẽ nói: "Anh ơi, lần sau em sẽ không chạy loạn." Giọng nói dịu dàng mềm mại, như một con vật ngoan ngoãn. Liêu Nghệ Hàng thấy thái độ nhận sai của cô rất tốt, lập tức mềm lòng, chỉ là ngữ khí vẫn mạnh mẽ: "Nếu có lần sau, anh sẽ không cho em ra ngoài nữa."
Diệp Giai Chính ở một bên nhìn anh trai răn dạy em gái, đột nhiên có chút tức giận vô cớ. Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của Tinh Ý —— huống hồ dù là cô sai, một người bao che khuyết điểm như anh quyết không thể nhìn cô bị Liêu Nghệ Hàng trách mắng, lại hoàn toàn đã quên mất mình ở nhà cũng dạy dỗ Tiểu Tứ thế này.
Trên khuôn mặt anh tuấn dường như phủ một tầng sương mỏng, anh cắt ngang lời Liêu Nghệ Hàng: "Anh Liêu, chuyện này e là có chút hiểu lầm. Không phải Tinh Ý tự chạy đến toa của tôi."
Anh em Liêu gia đồng thời sửng sốt, Liêu Nghệ Hàng quay đầu nhìn anh, phía sau Tinh Ý đang cố gắng đưa mắt ra hiệu với Diệp Giai Chính. Cô rất hiểu anh trai, mỗi lần Liêu Nghệ Hàng ra vẻ nghiêm khắc với mình, chỉ cần cô vừa nhận sai, anh không còn cách nào nữa, cũng không cần truy cứu. Lúc này cô giả vờ đau chân, Liêu Nghệ Hàng sẽ quên đi vì sao Diệp Giai Chính lại thoa thuốc giúp cô. Nhưng Diệp Giai Chính cố tình làm như không thấy ám chỉ của cô, nhàn nhạt nói: "Chi bằng để Tinh Ý ở đây thoa thuốc, tôi và anh ra ngoài nói chuyện?"
Tinh Ý theo trực giác không muốn Diệp Giai Chính nói chuyện với anh trai, nóng lòng đứng lên: "Anh Hai!"
Diệp Giai Chính vội vàng bước lên đỡ lấy cô, giọng hòa hoãn: "Đừng đứng lên, tôi nói chuyện với anh trai em, không có gì đâu."
Khóe miệng Liêu Nghệ Hàng giật giật, hất tay Diệp Giai Chính ra, xanh mặt nói: "Anh Hai? Ai là anh Hai của em?" Anh không nghe Tinh Ý giải thích, quay sang nói với Diệp Giai Chính, "Anh ra đây! Chúng ta nói chuyện!"
Ra khỏi phòng trợ lý là một lối đi nhỏ, Tiêu Thành đang canh giữ ở đây, nhìn thấy hai người bước ra, vội vàng gọi bọn cảnh vệ tránh sang. Hai người đứng ở chỗ giao nhau của hai toa tàu, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi vào, bỗng nhiên khiến người tỉnh táo hơn nhiều. Nét mặt Liêu Nghệ Hàng càng căng, trầm giọng chất vấn: "Anh có ý gì? Muốn làm gì em gái tôi?"
Liêu Nghệ Hàng có tinh thần học tập, thời đi học thì chuyên tâm học, hiện nay thì một lòng xây dựng đường sắt cho nước nhà, không sợ quyền quý. Diệp Giai Chính đánh giá cao khí khái này, nhưng sự cứng rắn này đặt trên việc tư, thật sự khiến Diệp Giai Chính cảm thấy khó giải quyết. Sau một lúc lâu, anh mới nói: "Em gái anh đã cứu mạng tôi hai lần, bọn tôi đã sớm quen nhau."
"Anh đừng lừa tôi." Liêu Nghệ Hàng cười lạnh một tiếng, "Ánh mắt anh nhìn em gái chỉ là đối với ân nhân cứu mạng sao?! Mọi người đều là đàn ông, cần gì che giấu?!" Anh dừng một chút, nghĩ đến em gái mình bị người đàn ông trước mặt ngấp nghé, càng thêm tức giận, "Liêu gia không phải gia đình giàu có gì, nhưng em gái được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Tuyệt đối sẽ không tùy tiện để người khác đùa bỡn. Nếu Diệp đốc quân cảm thấy tôi là loại người dựa vào em gái cầu vinh, thì đã nghĩ sai rồi!"
Diệp Giai Chính nghe anh hung hăng chỉ trích một tràng, không gấp cũng không giận, chỉ nói: "Anh Liêu, tôi biết gia quy của nhà anh. Cưới con gái Liêu gia, không hai lòng không lấy vợ lẽ, điều này Diệp mỗ có thể làm được."
Liêu Nghệ Hàng ngơ ngác: "Gia quy của Liêu gia?"
"Lão gia tử chính miệng nói với tôi." Diệp Giai Chính mỉm cười nói, "Ngoài ra, anh Liêu thật sự không cần lo lắng tôi sẽ cưỡng đoạt em gái anh. Nếu cô ấy trước sau không muốn gả, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản. Đến lúc đó cô ấy muốn đi du học hoặc đến nơi khác làm bác sĩ, đó đều theo nguyện vọng của cô ấy, chỉ có thể nói Diệp Giai Chính vô năng, không thể khiến em gái anh động lòng ở lại. Tôi sẽ không oán trách câu nào."
"Chờ đã, tôi nghĩ một chút." Liêu Nghệ Hàng nhất thời có chút hoang mang, thật lâu sau mới hỏi, "Nói thế, anh thích em gái tôi sao? Anh muốn cưới con bé? Vậy... nó thì sao?"
Diệp Giai Chính thản nhiên nói: "Cô ấy còn nhỏ, có thể mơ hồ biết được tâm tư của tôi, nhưng không để trong lòng."
Liêu Nghệ Hàng cảm thấy anh không nói dối, nhưng cũng có chút nóng nảy: "Một Đốc quân Lưỡng Giang như anh, dạng phụ nữ nào mà không có? Hà tất chứ?"
"Nói đến cùng, anh Liêu vẫn không tin tâm ý của Diệp mỗ với em gái anh. Tôi thích cũng tôn trọng cô ấy, không liên quan đến quyền thế địa vị. Tôi có thể cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì mà cô ấy không muốn." Diệp Giai Chính nói từng câu từng chữ, "Anh Liêu từng đi du học, tất nhiên sẽ không giống người cổ hủ, nhất quyết phải làm theo lời cha mẹ, người mai mối và cái gọi là môn đăng hộ đối."
"Tôi là một quân nhân, học thức không bằng anh, lời nói này xuất phát từ chân thành, chỉ xem anh có chịu hay không tin."
Liêu Nghệ Hàng nghe xong, nhất thời lại không biết nói gì, tháo mắt kính xuống, lấy khăn tay lau thái dương, sau một lúc lâu mới nói: "Nhưng em gái tôi còn nhỏ."
"Tôi cũng biết cô ấy còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Tôi không gấp." Diệp Giai Chính chậm rãi nói, "Tôi có thể chờ. Việc học của cô ấy cũng rất quan trọng."
Lời đã đến nước này, Liêu Nghệ Hàng chỉ đành xụ mặt hừ một tiếng: "Tóm lại tôi sẽ để mắt tới anh, nếu có hành động vượt quá khuôn phép, tôi lập tức sẽ đưa em gái đến Bắc Bình."
"Nói như thế, xem như anh Liêu tạm thời tin tưởng tôi rồi?"
"Không phải tin tưởng anh, là tin tưởng em gái tôi." Liêu Nghệ Hàng trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, "Con bé rất thông minh, nếu đã tin anh, bằng lòng gọi một tiếng anh Hai, hy vọng anh đừng phụ lòng tin này của nó."
Hai người đàn ông xem như tạm thời giảng hòa, một trước một sau đi vào phòng trợ lý. Tinh Ý đã thoa thuốc xong, ngoan ngoãn ngồi không yên. Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Liêu Nghệ Hàng, cảm thấy hòa hoãn không ít liền đánh bạo gọi một tiếng "Anh cả".
Suy cho cùng Liêu Nghệ Hàng vẫn xót em gái: "Còn đau sao?"
"Không đau nữa."
"Ở phòng trợ lý chung quy vẫn bất tiện, Đốc quân, xin hãy tìm một chỗ ngồi cho em gái tôi." Liêu Nghệ Hàng cực kỳ tức giận.
Tiêu Thành đã sớm sắp xếp dọn dẹp một toa trống: "Liêu tiểu thư đến phía trước đi. Sẽ trống trải hơn một chút."
Hai đôi tay gần như đồng thời vươn tới muốn đỡ Tinh Ý, cô đặt tay vào lòng bàn tay Liêu Nghệ Hàng mượn lực đứng lên, lại nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu với Diệp Giai Chính, ý bảo anh mau rút tay về. Diệp Giai Chính thu tay, vừa ngẩng đầu quả nhiên liền thấy ánh mắt đắc ý của Liêu Nghệ Hàng, dường như đang nói "đây là em gái ruột của tôi", anh nhất thời có chút
dở khóc dở cười, đành trơ mắt nhìn hai người đi khỏi.
...
Chuyến đi chơi ngắn này hiển nhiên không tính là suôn sẻ, hai người vừa đến nhà, Hoàng mụ liền vội vàng ra đón: "Tiểu thư, chân con không sao chứ?"
Tinh Ý giật mình: "Sao mỗ mụ biết được?"
Hoàng mụ sốt ruột nhìn chân cô, vừa đỡ cô vào trong, vừa nói: "Diệp phủ đưa tới rất nhiều thuốc phỏng khiến mụ giật mình. Rốt cuộc là thế nào?"
Hoàng mụ kiểm tra, phát hiện chỗ phỏng rất nhỏ, đến giờ không nhìn ra dấu vết nên tức khắc yên tâm, bắt đầu dọn những chai lọ bình thuốc, lẩm bẩm: "Đưa nhiều thuốc đến như thế, còn cho rằng xảy ra chuyện gì chứ! Diệp tiên sinh thật sự dọa chết người ta mà."
Tinh Ý rất muốn bảo mỗ mụ đừng nhắc nữa, bởi vì dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh trai trên đường về khiến cô cảm thấy có chút bất an, nhưng cô chưa nghĩ ra sẽ mở miệng thế nào. Cuối cùng Hoàng mụ đem một đống thuốc ra sau viện rồi, Liêu Nghệ Hàng mới hắng giọng nói: "Em này, em cảm thấy Diệp Giai Chính thế nào?"
"Anh ấy là anh trai của bạn học, nên em theo bạn học gọi anh Hai." Tinh Ý nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thẳng, "Lúc mới quen biết anh ấy vẫn chưa biết anh ấy là Đốc quân, thân phận còn rất nguy hiểm. Ông nội và em cũng xem như đã từng giúp anh ấy, cho nên hiện tại anh ấy đối với em rất tốt."
"Rất tốt sao?" Liêu Nghệ Hàng bắt lấy mấy từ này, mỉm cười nói, "Em nói tốt cũng được. Nhưng em cũng nên biết, kinh nghiệm của em ít hơn anh ta. Tuy ông nội luôn dạy em làm người phải ngay thật, nhưng cũng không thể tin người khác hoàn toàn."
"Anh cả, em biết anh lo lắng." Tinh Ý nghiêm túc nói, "Em sẽ yêu quý bản thân, sẽ không để anh thất vọng."
Liêu Nghệ Hàng nhìn đứa em gái duy nhất này, bỗng nhiên cảm thấy em gái nhỏ lúc bé luôn theo sau lưng mình, đã dần dần trưởng thành rồi.
Trường Y Bác Hòa sẽ công bố kết quả 22 tháng 3. Đêm trước đó Tinh Ý hồi hộp đến mức không ngủ được, từ sớm đã dậy định đi xem kết quả. Nhưng Hoàng mụ cứ nói bên ngoài gió lớn, vào phòng lấy chiếc áo khoác cho cô mặc, mới bằng lòng để cô ra cửa. Tinh Ý đến đầu ngõ, liền nhìn thấy tài xế của Liêu Nghệ Hàng đi đến, đưa thư cho Tinh Ý: "Liêu tiểu thư, anh trai cô bảo tôi chuyển cho cô. Chúc mừng, là thư trúng tuyển."
Tinh Ý sững sờ nhận lấy lá thư kia, run run tay mở ra. Dường như để chống lại sự sợ hãi giờ phút này, cô thuận miệng hỏi tài xế: "Anh cả lấy từ đâu thế?"
"Anh cả của cô đặc biệt đến Cục giáo dục hỏi giúp cô. Nói là tới chiều mới công bố kết quả, sợ cô quá sốt ruột mà cứ chờ bên ngoài."
Cuối cùng Tinh Ý mở thư ra, bên trong là một tờ giấy trúng tuyển, năm nay trường Y Bác Hòa tuyển tổng cộng 57 sinh viên y, thành tích của Tinh Ý xếp hạng chín. Kèm theo là kết quả các môn thi và quy chế của nhà trường, cuối cùng là con dấu của hiệu trưởng, quy định tân sinh viên hoàn thành kiểm tra sức khoẻ và tới trường đăng ký trước ngày 1 tháng 9.
Tinh Ý đọc đi đọc lại, cục đá nghẹn mãi nơi cổ họng chậm rãi rơi xuống, thay vào đó là một tâm tình nhẹ nhàng vui sướng, thật sự hận không thể lập tức trở về Hạ Kiều nói tin tốt này cho ông nội. Tài xế vẫn chờ bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Anh trai cô còn bảo tôi chuyển lời, đã gọi điện đến Hạ Kiều, lão gia tử cũng rất vui."
"Cảm ơn anh!" Tinh Ý hơi khom người, xoay lại chạy về nhà nói tin tốt này cho Hoàng mụ.
Mỗ mụ đang lau bàn, giật mình khi thấy cô trở về nhanh như vậy.
"Mỗ mụ con đỗ rồi! Đứng thứ chín!"
Nét mặt Hoàng mụ lại có chút phức tạp, trông thì vui vẻ nhưng còn có chút lo lắng mơ hồ.
"Ơ, mỗ mụ không vui sao?" Tinh Ý cười híp mắt kéo cánh tay bà hỏi.
"Vui chứ, à, rất vui." Vẻ mặt Hoàng mụ bối rối, "Nhưng học xong trường Y cần bao nhiêu năm?"
Tinh Ý đưa mấy ngón tay. Hoàng mụ lại thở dài một tiếng: "Chờ tốt nghiệp xong, cũng là gái lỡ thì rồi. Ôi..."
Hoàng mụ chính là như vậy, hao tổn tâm sức nấu ăn cho cô, nói là để cô chuẩn bị thi thật tốt. Nhưng thi đậu thật rồi, Hoàng mụ lại lo lắng, sợ tương lai cô không gả được.
"Mỗ mụ, sẽ không đâu." Tinh Ý đến ôm vai bà, "Tương lai có con cái, còn phải nhờ mụ chăm giúp con nữa mà!"