Tinh Ý cảm thấy bọn họ giống mình, chỉ là là sinh viên, thêm việc từng chung một hoạn nạn, nói chuyện không cố kỵ: "Tôi cũng không biết chính trị gì đó. Chỉ là cảm thấy, tay ai chia đất cho người Nhật Bản, kẻ đó là tội nhân."
Sắc mặt Tiêu Thành khẽ biến, ánh mắt hơi nghiêm lại, nhìn về phía Triệu Thanh Vũ.
Triệu Thanh Vũ vẫn cầm chén nước nhỏ kia, đặt bên môi, khuôn mặt không đổi, nhẹ giọng thong thả nói ra từng câu từng chữ: "Không tệ, ai chia đất người Nhật Bản, kẻ đó là tội nhân."
Ba người im lặng ăn một hồi, Triệu Thanh Vũ đột nhiên hỏi: "Nguyên quán của Liêu tiểu thư là ở nơi nào? Nghe giọng không giống như người bản địa."
"Lưỡng Giang, Hạ Kiều." Tinh Ý thuận miệng trả lời, "Cách nơi này cũng không tính là xa. Hiện tại có thể ngồi xe lửa, đi một ngày là tới rồi."
"Hạ Kiều..." Triệu Thanh Vũ đặt chiếc đũa trong tay xuống, thật ra anh đã biết rồi, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, đáy lòng vẫn nổi lên chút gợn sóng, "Khi tôi còn nhỏ, cũng từng sống ở Hạ Kiều một thời gian."
"Thật sao?" Tinh Ý lập tức cảm thấy khoảng cách được rút ngắn, "Nhà anh ở đâu thế?"
Hàng mi Triệu Thanh Vũ hơi rũ xuống, sau một hồi lâu, mới nói: "Tôi chỉ nhớ Hạ Kiều có một hiệu sách Ngư Lương. Khi còn nhỏ cảm thấy rất thú vị."
"Ối! Đó là nơi ông nội của tôi mở đấy!" Tinh Ý lập tức cong mi mắt nở nụ cười, "Anh cũng từng đọc sách bên trong sao?"
"... Không có. Chỉ là đi ngang qua vài lần."
Tiêu Thành lại lấy đồng hồ bỏ túi ra, nhìn thoáng qua một cái.
Sắp đến giờ rồi.
Nhưng hai người trước mắt tựa hồ nói chuyện cực kỳ hợp ý, cũng đã lâu anh không thấy "Triệu Thanh Vũ" vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời có chút do dự, không biết có nên ngắt lời bọn họ hay không.
Kim phút lại lặng lẽ nhích thêm một vạch, cuối cùng anh không nhịn được khẽ ho một tiếng: "Quân —— Thanh Vũ, buổi chiều chúng ta còn có —— một buổi, buổi học nhóm."
Tinh Ý vội vàng nói: "Tôi ăn cũng nhiều rồi, các anh có việc thì mau đi đi."
Triệu Thanh Vũ hơi gật đầu, xoay sang cười nói với Tinh Ý: "Hôm nay có chút việc. Hôm nào lại đến tìm cô. Đúng rồi, Liêu tiểu thư, nếu anh trai cô du học về, không ngại gặp mặt nhau chứ, đúng lúc tôi có thể xin chỉ bảo từ đàn anh."
Ba người tách ra ở cửa tửu lầu, Tiêu Thành nhìn Tinh Ý đi xa, thấp giọng nói: "Quân tọa, chiếc xe đang chờ cách một con phố."
Chung quanh yên tĩnh khác thường, người qua đường lại có chút kỳ lạ, thong thả đi ven đường, ánh mắt lại vô cùng cảnh giác.
Lúc này "Triệu Thanh Vũ" đã thu lại hết sự ôn hòa trước đó, tùy tiện gảy ống tay áo: "Thời gian buổi tối đã định chưa"
"Định xong rồi. Bên Nhật Bản là Tổng lãnh sự quán Hiyagami tân nhiệm ở Trung Quốc đích thân đến." Tiêu Thành do dự một chút, "Đốc quân, ngài... thật sự muốn gặp sao?"
Hiện giờ có thể xưng là đốc quân, cũng chỉ có một vị ——
Tổng đốc Lưỡng Giang, thiếu soái Dĩnh Quân, một tháng rưỡi trước tiếp nhận chức vụ thống soái Dĩnh Quân của cha mình Diệp Huân, Diệp Giai Chính.
"Tránh mặt được sao?" Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói, "Khoản nợ này, dù thế nào cũng đã tính lên người tôi rồi."
Chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đến gần, dừng lại. Tiêu Thành giúp anh kéo cửa xe, chờ anh ngồi vào ghế sau, liền nhảy lên ghế phụ. Xe ổn định chạy ra ngoài, anh ta mới quay đầu lại nói: "Quân tọa, vừa rồi Liêu tiểu thư chỉ là lời nói vô tình..."
Thật ra bọn họ nói rất nhiều, nhưng Tiêu Thành chỉ nhắc tới một câu này như vậy, Diệp Giai Chính lập tức hiểu ra anh ta đang ám chỉ đến điều gì.
Nói ra cũng thật mỉa mai, những lời này của Liêu Tinh Ý, đổi thành người khác nói, chỉ sợ anh cũng không để trong lòng.
Nhưng lại là cô, một sinh viên không hiểu chính trị lại mang chút ngây thơ nhiệt huyết, lời nói ra càng thêm chân thật, cũng càng đau nhức hơn.
Tiêu Thành giờ phút này có chút hối hận mình đã nhắc tới điều này, vội nói: "Đúng rồi Đốc quân, vừa rồi nhận được điện báo từ phủ Tổng tư lệnh. Là của phu nhân."
Diệp Giai Chính nhìn ra ngoài xe, không có chút biểu cảm, dường như không nghe thấy.
Tiêu Thành không thể không nói tiếp: "Phu nhân cũng ý tốt. Bà ấy nói trong điện báo, nếu ngài đồng ý, có thể thúc đẩy liên hợp với Lâm Châu tổng đốc..."
Diệp Giai Chính hơi phất tay, ngăn cản trợ lý nói tiếp. Bởi vì vừa khỏi thương, trên sườn mặt đẹp đẽ khác thường kia không biểu lộ bất kỳ điều gì: "Về sau loại điện báo này không cần báo với tôi." Anh dừng một chút, những lời này không biết là nói với trợ lý nghe, hay là người khác, mang theo châm chọc không che giấu chút nào, "Bà ấy cảm thấy tôi sẽ bằng lòng liên hôn sao? Tiếp tục làm một con rối, đổi một người kiểm soát sao?"
Tiêu Thành im lặng, ngồi thẳng hướng mặt về trước, đột nhiên nói: "Lại theo dõi."
"Cho theo đi." Diệp Giai Chính không để bụng, "Sớm hay muộn cũng sẽ biết." Anh dừng một chút, lại nói, "Vừa rồi có người theo dõi sao?"
Tiêu Thành mỉm cười: "Quân tọa yên tâm. Trước khi gặp Liêu tiểu thư tôi đã cẩn thận sắp xếp. Bọn họ vẫn luôn đi theo xe xoay vòng, không hề biết ngài xuống giữa đường."
Anh vẫn có chút tò mò về Liêu Tinh Ý. Nếu chỉ bởi vì đã cứu bọn họ một mạng, tình thế Dĩnh Thành nguy cấp như vậy, Diệp Giai Chính cũng không cần thiết phải gặp cô ấy vào lúc này, vì thế dò hỏi một câu: "Đốc quân, cần phái người theo dõi Liêu gia không?"
"Không cần, lúc này quan tâm quá mức ngược lại không phải chuyện tốt." Diệp Giai Chính không biết nghĩ tới điều gì, lại hiện ra một ý cười, "Lúc nào rảnh tra thử, xem thử rốt cuộc cô ấy muốn thi vào trường gì."
Lúc rảnh... Nửa năm nay ngày nào cũng mưa bom bão đạn, đâu ra thời gian nhàn hạ quan tâm đến tâm nguyện của một cô gái. Trong lòng Tiêu Thành nghĩ như vậy, nhưng vẫn trả lời cực kỳ trung thành: "Vâng, tôi đã biết."
Tinh Ý về đến nhà, Hoàng mụ đã nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
"Tiểu thư, không phải nói hôm nay về ăn cơm trưa sao?" Hoàng mụ càm ràm, "Mụ đã hâm nóng đồ ăn cho con rồi, đói bụng chưa?"
"Con ăn rồi, vừa rồi có vấn đề hỏi giáo viên, nên đã ăn tạm một chút ở nhà ăn." Tinh Ý không dám nói với mỗ mụ chuyện mình đi ăn cùng hai vị đàn anh, "Mỗ mụ, con đã xin nghỉ với trường rồi."
"Khéo thật, vừa rồi mụ đã tìm người mua xong vé xe lửa rồi, tiểu thư xem thử có đúng hay không?" Hoàng mụ cẩn thận móc ra hai tờ giấy từ trong túi, "Xem này, không mua sai chứ?"
Tinh Ý nhìn kỹ xem: "Không sai. Mỗ mụ, ngày mốt mụ có thể gặp cháu chắt rồi."
Nhắc tới điều này, Hoàng mụ hơi xót xa, nhưng không để Tinh Ý nhìn thấy, chỉ nghiêng đầu, xoa khóe mắt.
Tinh Ý trông thấy, kỳ thật cũng hiểu đối với một mụ mụ tuổi đã cao như vậy, để bà rời bỏ gia đình, đến một nơi xa lạ chăm sóc mình, thực sự đã làm khó bà. Ông nội từng suy xét đến điều này, cũng nói với bà, thật ra không cần đi theo đến đây. Nhưng bà không yên lòng Tinh Ý đã nuôi lớn từ nhỏ, cuối cùng vẫn theo đến.
"Mỗ mụ, chờ sang năm con thi đậu trường Y Bác Hòa, phải sống chung trong túc xá. Lúc đó người có thể về nhà trông cháu rồi!"
Vốn có ý muốn an ủi mỗ mụ, nào ngờ Hoàng mụ lập tức căng thẳng: "Ở ký túc xá sao?! Trường con dự thi chẳng phải tuyển cả nam lẫn nữ sinh viên sao?"
"À, đúng vậy."
"Thế gì sao được!" Hoàng mụ nâng giọng lên quãng tám, "Chẳng lẽ nam nữ sống chung một chỗ à?! Như vậy sau này con còn đính hôn thế nào được, làm sao mà gả chồng!"
Tinh Ý xoa thái dương, có chút hối hận mình đã nói ra điều này.
Hoàng mụ quả quyết nói: "Xem như con thi đậu rồi, mỗ mụ cũng phải theo con chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Không thể để người xấu lừa con đi mất."
Tinh Ý đành phải gật đầu, nói một câu có lệ "Con biết rồi".
Mấy ngày tiếp đó, cô vẫn đọc sách, Hoàng mụ đã dọn dẹp xong xuôi nhà cửa. Hai ngày trước Đông chí, Tinh Ý và Hoàng mụ chờ ở ga tàu hỏa Dĩnh châu từ sớm, tiếng còi vang lên từ nơi rất xa, cùng với từng luồng hơi nước nước, một khối khổng lồ chậm rãi tới gần.
"Tiểu thư, ăn chút gì đi." Hoàng mụ mua trứng luộc nước trà của một gánh hàng rong bên kia, bà vẫn như hồi lúc đến, có chút sợ hãi vật to lớn như xe lửa.
Tinh Ý đợi hơn một giờ, chân đã tê rần, trong tay ôm trứng luộc nước trà nóng hổi, cắn nửa miếng, nhồm nhoàm nói: "Mỗ mụ đi lâu thế."
"Ôi con không biết đâu, bên kia có canh phòng!" Hoàng mụ còn nhìn quanh khắp nơi, "Có phải có quan lớn sắp tới hay không?"
Trong lòng Mỗ mụ, người xưng là quan lớn, chính là huyện trưởng Hạ Kiều. Tinh Ý mím môi cười, giải thích: "Người tai to mặt lớn đều ngồi trên xe riêng. Mỗ mụ, hai ngày nay trong thành vẫn canh phòng, phỏng chừng ga tàu hỏa cũng thế."
Chuyến xe lửa từ Dĩnh Thành đến Bắc Bình này, từ trước đến nay vé rất đắt hàng, cuối cùng nhờ một sinh viên lúc trước của lão gia tử, hiện tại đang làm việc tại cục Đường Sắt, mới mua được hai tấm vé. Tinh Ý chỉ mang theo một hộp nhỏ bên người, vừa lên xe liền đặt xuống chỗ, rồi cùng mỗ mụ ngồi xuống một hàng ghế.
Chỗ ngồi ở toa hạng hai vẫn tính là rộng rãi, trên ghế cũng có đệm mềm, không như ngồi toa hạng ba, vừa xuống xe tro than rải đầy đầu đầy cổ. Xe lửa thường sẽ trễ một chút, cũng không biết năm giờ chiều có thể về đến nhà hay không. Tinh Ý chán chường bắt đầu đọc sách, nhưng suy cho cùng trong xe vẫn có chút ồn ào, cô ấn đầu, đứng lên nói: "Ngồi lâu quá rồi, con đi dạo một chút."
Toa hạng ba kế sát đầu xe, là nơi loạn nhất, Tinh Ý liền ra phía sau. Toa ăn uống cũng ở phía sau, cô cố tình đưa mỗ mụ đến thử cơm Tây trên xe một lần, kết quả mới đi qua hai toa, đã bị người cản lại.
Hai người đứng ở nơi tiếp giáp giữa hai toa xe, một người trong đó nghiêm mặt nói: "Tiểu thư, không thể đi tiếp ra phía sau."
"Tôi không phải đến toa hạng nhất, muốn đến toa ăn uống xem thử." Tinh Ý biện giải.
"Chuyến này toa ăn uống trên xe không mở." Người kia không nhường chút nào, "Xin lỗi, mời trở về đi."
Tinh Ý đành phải lúng túng xoay người, có vẻ mỗ mụ nói đúng, nửa xe sau đều được bao hết rồi, thật sự đúng là tiếp đãi người quan trọng.
Toa xe hạng nhất trải thảm đỏ, bởi vì được bao, trông vô cùng trống trải. Tiêu Thành ra khỏi phòng vệ sinh, còn có chút sợ hãi. Diệp Giai Chính đang lật xem điện báo, thản nhiên liếc anh một cái, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Tiêu Thành tận tụy ngồi bên cửa sổ, "Ban nãy hình như đã thấy Liêu tiểu thư. May mà trốn được vào phòng vệ sinh."
Diệp Giai Chính đặt điện báo xuống, như có điều suy nghĩ: "Đoàn tàu này có một trạm là Hạ Kiều, có lẽ cô ấy về nhà."
Tiêu Thành bồn chồn lo lắng: "Đốc quân, chuyến này lên phía Bắc tìm Hoàng soái, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy."
Diệp Giai Chính trái lại không bất ngờ, chỉ nói: "Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi đều sẽ không ngồi nhìn tôi đi tìm đồng minh. Huống hồ, giờ phút này bọn họ hẳn cũng đã biết chuyện tôi nhận lời hợp tác với Hiyagami ngoài miệng."
Cố Nham Quân là chồng của trưởng nữ Diệp Văn Vũ của Diệp Huân, cũng là anh rể của Diệp Giai Chính. Trước khi Diệp soái tìm được đứa con trai độc nhất Diệp Giai Chính về, hầu hết các công việc trong quân dựa vào đứa con rể này, cũng là tâm phúc ông tận tâm bồi dưỡng. Mà Từ Bá Lôi là cánh tay phải đắc lực của Diệp Huân, năm đó sống chết có nhau, quyền thế cực đại, chờ đến Diệp Huân chết đi, trong số các tướng lãnh lớn tuổi thì ông ta có uy vọng nhất.
Diệp Huân đi bất ngờ, cả nước bàng hoàng. Ông cưới phu nhân thứ tư, con nối dõi lại không nhiều, chỉ có hai đứa con gái. Mấy năm trước ông tìm được Diệp Giai Chính con trai tư sinh bên ngoài, sắp xếp vào trong quân, nhậm chức trung đoàn trưởng của Trung đoàn 2 Lữ đoàn 3 chủ chốt của Dĩnh Quân. Hai năm trước, ông chính thức định Diệp Giai Chính là người kế nhiệm.
Diệp Giai Chính chỉ mới 26 tuổi, dưới con mắt của đám người Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi, một thằng nhóc đột nhiên nhảy ra như vậy, sao có thể phục chúng? Nhưng thế lực của họ Cố và họ Từ ngang nhau, không ai có cách áp đảo đối phương, đành phải giằng co hai bên, ngầm đấu sức với ý định khống chế Diệp Giai Chính. Đương nhiên hai bên đều không muốn thấy Diệp Giai Chính cấu kết trên dưới, có được sự ủng hộ từ người Nhật Bản và bạn cũ Hoàng Bình của Diệp Huân.
"Sau khi qua hai trạm, ngài bí mật xuống xe, đổi đường thủy đến Bắc Bình." Giữa mày Tiêu Thành hiện ra sự kiên định, "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa ngài đến Bắc Bình an toàn."
Diệp Giai Chính phất tay, ra hiệu để bản thân ở một mình. Tiêu Thành ra ngoài, anh cầm tấm bản đồ đường sắt từ trên bàn, ánh mắt dán chặt trên hai chữ "Hạ Kiều" thật lâu.
Đường sắt Bắc Dĩnh khai thông đến nay đã ba năm, do các vấn đề kỹ thuật, điều hành nên đến trễ là chuyện bình thường. Có đôi khi gặp được xe chuyên dụng dành cho nhân vật chính trị quân sự quan trọng, dừng xe nhường đường cả ngày cũng không hiếm lạ. Dân chúng bình thường đã chờ quen rồi, nhưng Diệp Giai Chính đã quen ngồi xe chuyên dụng, xe chờ ở một trạm nhỏ suốt ba tiếng, sắc mặt có chút trầm xuống.