Cô ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, trước khi xuống xe mới nhớ ra, nhắc nhở: "Anh đừng gọi là ông nội, em sợ ông sẽ không vui."
Sĩ quan trẻ tuổi giữ cửa cho cô, cúi người xuống, tiến đến nói bên tai cô: "Đã sớm gọi rồi, ông nội không hề không vui." Bên ngoài gió lạnh thấu xương, anh mỉm cười ngăn cô lại, "Em chờ trên xe, tôi đón ông nội."
Lão gia tử đã xuống tàu, dù có dẫn theo người tới, nhưng ông vẫn có thói quen tự xách một chiếc vali, chống gậy, bước chân vừa gấp vừa nhanh, thậm chí bỏ lại mấy người trẻ tuổi ở phía sau.
Anh bước về phía lão gia tử, tư thế quân nhân chân chính, vạt áo khoác mang theo gió, lộ bóng lưng kiên cường thẳng tắp. Không bao lâu liền đến trước mặt lão gia tử, Diệp Giai Chính duỗi tay cầm túi cho ông, cười nói: "Ông nội, trên đường suôn sẻ chứ?"
Lão gia tử mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh đen, chống gậy: "Cậu phái nhiều người đưa tôi tới đây như vậy, còn không suôn sẻ được sao?" Ông nhìn quanh, "Này" một tiếng, "Tiểu nha đầu nhà tôi đâu?"
"Chờ trong xe, bên ngoài lạnh, tôi bảo cô ấy đừng ra." Anh đỡ lão gia tử, bước chân chậm lại.
Lời còn chưa dứt, liền thấy Tinh Ý chạy tới, hơi thở hổn hển nhảy nhót đến trước mặt ông nội, ngọt ngào gọi "Ông nội", duỗi tay kéo ông.
Lão gia tử giữ tay cháu gái, nghiêng đầu, nghiêm trang nói với Diệp Giai Chính: "Tôi còn tưởng cậu đã biết, nó không phải là cô bé nhỏ bảo làm gì cũng đều ngoan ngoãn nghe theo."
Diệp Giai Chính dở khóc dở cười, đành phải xách vali, lúng túng đi sau hai người không nhanh không chậm.
Ga tàu hỏa vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng còi hơi vang lên. Có người đứng ở cửa vào, ở thật xa vẫy tay gọi: "Ông nội!"
Bước chân Tinh Ý dừng một chút, vui vẻ: "Ông nội, anh trai cũng tới rồi!"
Quả nhiên Liêu Nghệ Hàng đã trở lại. Anh không mặc Âu phục giày da như ngày xưa, mà là áo sơ mi trơn màu xanh, quần Tây và khoác áo bomber, còn đội thêm mũ, trên ống quần dính vết bùn, có lẽ mới trở về từ nơi hoang dã. Anh nhìn thấy lão gia tử, không tùy tiện thân mật như Tinh Ý, đứng yên nói: "Ông nội, con về Dĩnh Thành rồi mới biết hôm nay ông đến đây."
Lão gia tử "ừm" một tiếng: "Bận thì không cần tới đón."
Liêu Nghệ Hàng cười một tiếng, vội chào hỏi Diệp Giai Chính rồi đỡ một bên khác của lão gia tử tiến về phía trước.
"Đốc quân, để tôi?" Tiêu Thành vươn tay lấy chiếc vali trong tay Diệp Giai Chính.
Diệp Giai Chính không đưa cho anh, trầm mặc bước đi. Nhờ cha ban cho, thật ra anh biết mình rất thờ ơ với tình thân, nhưng nhìn thấy ba ông cháu trước mắt, anh lại bất giác cảm thấy... mình có chút bị bỏ rơi. Ký ức khi còn bé hơi mơ hồ hiện lên, khi đó anh ở trường, cậu bé nhỏ nghèo khó lại kiêu ngạo nhìn anh em bọn họ, cảm thấy thật đáng thương, bởi vì anh biết bọn họ chỉ có ông nội. Mà chí ít... anh có mẹ.
Nhưng nhiều lúc, anh biết chẳng qua mình chỉ đang tự an ủi, bởi vì mỗi khi lão tiên sinh Liêu gia nắm tay anh em bọn họ, anh luôn khó mà khắc chế được sự hâm mộ.
Chẳng ngờ tới hiện tại, thế mà vẫn có cảm giác như thế.
Diệp Giai Chính cười khổ, nghe phía trước có người đang gọi "anh Hai", anh định thần lại, lên tiếng đáp.
Tinh Ý chạy đến trước mặt anh, trong đôi mắt sáng rõ sự vui vẻ: "Anh đến nhà em ăn cơm được không?"
Diệp Giai Chính đi đến trước mặt lão gia tử nói: "Ông nội, vừa rồi không nói với mọi người. Mạch điện ở nhà đang thay mới, chỉ sợ không tiện. Tôi đã dọn căn nhà ở Tây Sơn, tạm ở đó hai ngày, ông nội cảm thấy thế nào?"
Lão gia tử trầm ngâm một hồi, uyển chuyển từ chối: "Ở nông thôn thường xuyên cắt điện, thế cũng không sao."
"Ông nội, chuyện lần trước bàn ở Hạ Kiều, tôi nghĩ ra vài manh mối rồi." Ánh mắt anh sâu sắc bình tĩnh, "Muốn bàn tiếp với ông."
Lão gia tử sững sờ, nhìn Diệp Giai Chính dò xét, cuối cùng gật đầu: "Được."
Tinh Ý và Diệp Giai Chính đi phía sau, cô lén kéo góc áo anh: "Anh nói gì với ông nội của em thế?"
Anh cười không đáp, thuận tay nắm bàn tay lạnh lẽo của cô nhét vào áo khoác mình túi: "Chuyện của người lớn."
Trong túi anh có một loại ấm áp thô ráp, Tinh Ý trừng mắt nhìn anh một cái, muốn rút ra: "Diệp Giai Chính, anh biết em ghét nhất người khác xem em là con nít không?"
Anh nhịn cười, dáng vẻ vẫn cực kỳ nghiêm túc, hơi cúi đầu hỏi bên tai cô: "Vậy em cảm thấy mình là người lớn rồi?"
Cô nghiêm túc gật đầu.
"Lớn đến độ... có thể kết hôn à?" Anh dùng giọng điệu bàn công việc mà nói, "Tôi muốn nói với ông nội chuyện này."
Cô nhận ra mình bị lừa, đành "Hừ" một tiếng, dùng sức rút tay ra, không nói nữa.
Diệp Giai Chính tiến lên hai bước, kéo một cánh cửa xe, nói với lão gia tử: "Ông nội, tôi ngồi cùng ngài." Lão gia tử nhìn anh, cúi đầu lên xe.
Anh em Liêu gia lên một chiếc xe khác, Liêu Nghệ Hàng cảm thấy hơi lạ: "Diệp Giai Chính muốn nói gì với ông nội thế?"
"Em không biết."
Hai người đều có chút mù tịt, trơ mắt nhìn chiếc xe kia rẽ ngoặt, bóng dáng một già một trẻ bên cửa sổ xe chợt hiện rồi biến mất, biểu tình nghiêm nghị.
Tiêu Thành lái xe, Diệp Giai Chính đưa một xấp hồ sơ cho lão gia tử. Lão gia tử nhận lấy, run run tay mở ra.
Sato Gen, thương nhân Nhật Bản, kinh doanh một xưởng đóng tàu thuỷ lớn, cách đây mấy tháng đến Trung Quốc, ý định mở bến tàu và công ty trong nước. Vợ là Hiya Aoi, là em gái của Hiyagami. Cũng vì có quan hệ này, mấy ngày trước phía Nhật Bản tổ chức tiệc rượu, Hiyagami đã giới thiệu người em rể này cho Diệp Giai Chính.
Bởi vì anh chậm chạp không tỏ thái độ về chuyện hợp tác đường sắt, phía Nhật Bản theo dõi rất sát sao. Anh vốn muốn từ chối tiệc rượu này, nhiều người đến thuyết phục, cuối cùng suy xét đến việc công nghiệp dân tộc cũng cần nước ngoài hợp tác và ủng hộ, anh vẫn đến. Cũng vào tiệc rượu này, anh đã gặp được Sato Gen. Hiyagami đích thân tiến cử, cười nói em rể của ông ta là "chuyên gia Trung Quốc", Satou Gen cũng nói được một câu tiếng Trung cực kỳ thuần, đến mức Diệp Giai Chính có thể phân được vài câu giọng địa phương Hạ Kiều khó mà nhận thấy.
Anh thực sự không đi chứng thực bất cứ điều gì, bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc Haori truyền thống của Nhật Bản này, anh liền nhớ tới anh em Liêu gia. Anh không biết có phải do mình có tình cảm với Tinh Ý, cho nên mới cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc. Nhưng anh có thể khẳng định, cằm và đôi mắt Tinh Ý gần như giống hệt người đàn ông này.
Anh điềm nhiên thương thảo với Sato Gen về khả năng xây bến trên các tuyến thủy nội địa ở tiệc rượu, cũng đồng ý giới thiệu xưởng đóng tàu trong nước cho ông ta. Tiệc rượu vừa kết thúc, anh liền sai người đi tra lý lịch của Sato Gen.
Lão gia tử nhìn người đàn ông Nhật Bản trên ảnh thật lâu không hề chớp mắt, chòm râu hơi run: "Là nó."
Đứa con biến mất gần 20 năm, cha đẻ của hai anh em hiện giờ đổi tên thành Sato Gen xuất hiện một lần nữa, lão gia tử đã trải qua hơn nửa đời mưa gió nhất thời tràn ngập suy tư, có rất nhiều lời muốn hỏi Diệp Giai Chính, rồi lại không biết nên hỏi từ đâu.
Diệp Giai Chính dường như nhận ra tâm tư của lão gia tử rối loạn, thấp giọng nói: "Sato Gen kết hôn cùng Hiya Aoi 15 năm trước, luôn sống ở Nhật Bản, không có con cái. Xưởng đóng tàu của ông ta kinh doanh không tệ, ắt hẳn có liên quan đến gia tộc Hiya."
Lão gia tử đeo kính, cẩn thận đọc xấp hồ sơ kia. Lật từng tờ một, ngón tay ông từ từ siết chặt thành nắm tay, giọng nói có chút thê lương: "Tốt thật... tôi nằm mơ cũng không thể nghĩ ra, xưởng đóng tàu của nó là..." Ông nói chưa nói hết đã ho khan kịch liệt.
Diệp Giai Chính thấy ông lão kích động, liền lấy tài liệu từ trong tay ông ra, vỗ nhẹ lưng của ông nói: "Ông nội, hiện giờ quân sự Nhật Bản cực kỳ phát triển, xưởng đóng tàu dân dụng hợp tác với quân sự rất đỗi bình thường."
Lão gia tử thở hổn hển nói: "Cậu không cần an ủi tôi! Hiện giờ trên dưới cả nước đều biết dã tâm của người Nhật, cháu trai tôi
màn trời chiếu đất thăm dò đường đi, chính là vì giành được quyền đi đường cho người dân trong nước. Nhưng nó lại không biết mình có một người cha như vậy!" Có lẽ ông lão thất vọng tới cực điểm, thở thật dài, "Lúc trước... lúc trước tôi không đưa nó đi du học thì tốt rồi."
Diệp Giai Chính nhất thời không biết nên an ủi ông lão thế nào, không khí trong xe dần lặng xuống.
Xe hơi vòng lên đường núi, vào đông nên cây cối trơ trụi, đìu hiu vắng lặng.
"Ông nội, ngài có định nói với anh em họ không?"
Lão gia tử mệt mỏi lắc đầu. Ông biết hiện giờ Dĩnh Thành đang nổi lên từng trận phong ba liên tiếp, mà tâm bão đang ở bên cạnh mình, cháu trai cháu gái hiện tại cũng bị cuốn vào. Bọn nhỏ đã đủ mệt rồi, ông không muốn để cho bọn chúng gánh vác thêm nữa.
"Chỉ sợ không giấu được Nghệ Hàng." Diệp Giai Chính nhíu mày nói, "Anh ấy đã gặp cha của mình. Huống hồ hiện giờ anh ấy ra vào những nơi công cộng của Lưỡng Giang, không chắc sẽ không gặp Sato Gen. Hơn nữa tôi cảm thấy, hiện tại anh ấy cũng đã đủ khả năng gánh vác rồi."
Lão gia tử sững sờ, thầm cười khổ nói: "Đúng vậy, Nghệ Hàng... chỉ sợ là không giấu được."
"Tinh Ý còn nhỏ, không cần nói với cô ấy." Diệp Giai Chính nghĩ rồi nói, "Nếu ông cảm thấy khó mở lời với Nghệ Hàng, tôi sẽ nói. Ông nội đã một mình gánh vác Liêu gia lâu như vậy, về sau có tôi rồi, ngài cứ yên tâm."
Lão gia tử nhìn Diệp Giai Chính, cảm giác trong lòng hơi phức tạp. Ông thật sự già rồi, lúc trẻ quen kiểm soát mọi chuyện, nhưng hiện tại, lúc người thanh niên này thay mình ra quyết định, ông có chút yên tâm lại có chút bùi ngùi. Thật lâu sau mới thở dài nói: "Nghe theo cậu."
Theo sát sau xe Diệp Giai Chính là xe của anh em Liêu gia, chậm rãi ngừng ở tiền sảnh. Bốn người xuống xe, Văn Hinh sớm đã chờ, vừa thấy bọn họ vội vàng chạy đến chào. Diệp Giai Chính thấy vẻ mặt cô bối rối liền hỏi: "Sao thế?"
"Đại phu nhân và chị cả đang ở đây." Văn Hinh nhỏ giọng nói, "Đang chờ anh về."
Diệp Giai Chính "ừm" một tiếng, quay đầu nói với lão gia tử: "Hôm nay trong nhà náo nhiệt rồi."
Đại phu nhân đang uống trà cùng Diệp Văn Vũ ở phòng khách, nhiều người tiến vào liền đứng lên cười nói: "Ồ, trong nhà có khách quý à." Diệp Giai Chính chào bọn họ rồi giới thiệu. Đại phu nhân hôm nay vừa đến Dĩnh Thành, nghe nói Diệp Giai Chính đích thân đến nhà ga đón người khác càng tức hơn, lập tức không nóng không lạnh nói: "Vị Liêu tiểu thư này chính là bạn gái tin đồn của cậu mà báo gần đây viết sao?"
Tuy nói hiện tại thịnh hành tự do yêu đương, nhưng nói thế trước mặt trưởng bối hai bên vẫn có vẻ hà khắc. Sắc mặt Liêu Nghệ Hàng khẽ biến, Văn Hinh không nhịn được xen vào: "Phu nhân, báo chí viết bừa, đừng xem là thật."
Diệp Giai Chính không đổi sắc mặt, chỉ đánh gãy lời Tiểu Tứ, nói ngay: "Đại phu nhân rất đúng lúc, tôi vốn định giới thiệu Liêu tiểu thư với mọi người. Cô ấy không phải bạn gái tin đồn, mà là vị hôn thê của tôi."
Tất cả mọi người trong phòng khách không kịp trở tay, lặng im tựa như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thật lâu sau, Đại phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười: "Chuyện này đột ngột như vậy, e là chưa chuẩn bị gì cả." Chuyến này tới đây là để lo liệu hôn nhân cho Diệp Giai Chính. Ở quê rảnh rỗi, có ngày xưa không ít bạn bè thân thích nhờ bà hỏi thăm, bà lại là kẻ không muốn tầm thường, không ngờ còn chưa mở miệng đã bị giáng một gậy.
"Không cần chuẩn bị gì cả." Anh nhàn nhạt nói, "Gần đây báo chí viết bừa như vậy, tôi không muốn Tinh Ý thiệt thòi. Tuy không đến mức tuyên bố long trọng, nhưng vẫn phải thông báo trưởng bối."
"Tiểu Tứ, em ngồi với Đại phu nhân và chị cả một chút." Diệp Giai Chính còn chưa dứt lời, Diệp Văn Vũ đã cười nói: "Vậy Liêu tiểu thư cũng ngồi cùng bọn tôi đi, dẫu sao tương lai cũng gả vào, chúng ta tán gẫu một chút gần gũi nhau hơn."
Diệp Giai Chính nhìn Tinh Ý, má cô vẫn còn đỏ, nhưng lại vô cùng bình tĩnh đến lạ, gật đầu nói: "Em nói chuyện cùng chị cả và phu nhân một lát."
Khóe môi anh cong lên, gật đầu nói: "Cũng được. Lão gia tử muốn nghỉ ngơi trước hay không? Tôi còn có chút việc muốn nói với Nghệ Hàng."
Lão gia tử đối mắt nhìn Diệp Giai Chính một cái, chậm rãi gật đầu.