Tinh Ý vội vàng bỏ sách xuống, chạy ra ngoài, quả nhiên lão gia tử và Diệp Giai Chính đứng sóng vai trong đình viện, nghe thấy tiếng động cùng nhìn về phía cô.
"Ông nội, đã trễ thế này, hay là... để đàn anh Triệu ở nhà mình một đêm đi?"
Diệp Giai Chính nhìn rất rõ, tiết trời lạnh giá như vậy, cô lại nôn nóng đến mức chóp mũi hơi đổ mồ hôi, đôi mắt ướt át trong vắt chứa đầy lo âu. Cô gái đơn thuần như vậy, anh nghĩ đến bấy lâu nay mình đều giấu cô... trong lòng có chút áy náy.
Lão gia tử còn chưa mở miệng, bọn họ đứng trong viện đã nghe thấy phía trước có người đang gõ cửa rầm rầm.
Tinh Ý vô thức run rẩy, quay đầu lại nhìn về phía lão gia tử.
Trên mặt lão gia tử không nhìn ra được biểu hiện, chỉ phân phó: "Đi mở cửa."
"Lão gia tử ——" Diệp Giai Chính sải bước về phía trước một bước.
"Các con vào phòng đi, lát nữa nếu như bị bắt ra, đừng nói gì hết." Dáng đi của lão gia tử vẫn mạnh mẽ oai phong, bước nhanh về phía trước.
Tinh Ý vẫn muốn gọi ông nội, lại bị Diệp Giai Chính ngăn cản, giọng nói của anh trầm ổn: "Nghe lời lão gia tử, chúng ta chờ đi."
Cửa đã mở ra, toàn bộ đình viện đều thắp đèn, trước cửa đều là binh lính vũ khí sẵn sàng, đi theo bên cạnh sĩ quan dẫn đội quân là
bảo trưởng* Giả Hâm trên trấn. Có lẽ là bởi vì biết đây là một thế gia ở địa phương, sĩ quan kia nói chuyện vẫn có chút khách khí: "Liêu lão gia tử, thi hành công vụ muộn như vậy, tới tra thử trong nhà có người lạ nào không."
(Ji:
*tựa như trưởng thôn, quản lý cả một tỉnh/thị trấn)
Bảo trưởng đứng một bên đã bước nhanh đến bên cạnh lão gia tử, cười nói: "Mệnh lệnh phía trên, ga tàu hỏa xảy ra chuyện lớn như vậy, nói là lật toàn trấn lên cũng phải tìm cho ra người. Đắc tội rồi, lão gia tử."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Lão gia tử nhíu mày, nhìn đám binh lính kia tràn vào, nhưng không ngăn lại.
Vẻ mặt bảo trưởng đau khổ: "Tôi thật sự không biết. Ngay cả tìm người nào cũng không biết, chỉ đi theo xác nhận có người lạ mặt hay không."
"Lạ mặt?" Lão gia tử chậm rãi nói, "Cháu gái tôi hôm nay mới nhặt được một mạng trở về từ ga tàu. Cũng đã lâu cậu không gặp nó nhỉ?"
Lão gia tử từ trước đến nay rất tiến bộ, nhưng chung quy Hạ Kiều chỉ là địa phương nhỏ, tiểu thư thế gia làm gì có đạo lý muốn gặp là gặp, nên Tinh Ý ở trong phòng không ra ngoài.
"Ồ, Liêu tiểu thư đã về rồi sao?" Giả Hâm cũng hiểu, "Liêu gia không hổ là dòng dõi thư hương, thiếu gia còn đang du học, lão gia tử cũng nhẫn tâm đưa cháu gái ra ngoài đi học. Những quân binh kia đều là người thô lỗ, tôi bảo bọn họ đừng dọa đến Liêu tiểu thư."
Hai người đang hàn huyên, có binh lính đẩy một người ra đằng trước, gọi Giả Hâm: "Đến đây xác nhận người đàn ông này."
Giả Hâm bước đến gần, nhìn thử, thật sự là ngây ngẩn cả người.
Là một chàng trai trẻ, mặc bộ
trường sam bình thường, cao ráo, khuôn mặt điển trai, trên trán bị rách, bị hai binh lính đẩy tới đây, vẫn đứng thẳng lưng.
"Đây... Lão gia tử, đây là ai thế?"
Không đợi lão gia tử trả lời, sĩ quan trước đó ra vẻ dữ tợn, hung hăng nói: "Lạ mặt sao? Vậy đưa đi trước!"
Tinh Ý trơ mắt nhìn Diệp Giai Chính bị đưa ra ngoài, cô sốt ruột đuổi theo, gọi sĩ quan kia: "Chờ chút, anh ấy không phải người xấu!"
Lão gia tử lặng lẽ đứng ở nơi đó, dùng mắt ngăn cản tiếng kêu lớn của cháu gái, sau đó chậm rãi nói: "Bảo trưởng, quân gia, đây thật ra là hiểu lầm. Vị này không phải là người xa lạ gì."
Giả Hâm sững sờ: "Vậy đó là ai?"
Lão gia tử điềm tĩnh nói: "Là vị hôn phu của cháu gái tôi, cùng nó về nhà tế tổ Đông chí. Vết thương trên trán cậu ta cũng là do hôm nay bảo vệ cháu gái tôi ở ga tàu hỏa mới thành như thế."
Tinh Ý nghẹn lời đứng ở đó, trong một lúc đầu óc mù mịt. Nhưng trước thời khắc sinh tử, cô bình tĩnh lại, vội vàng kiềm chế biểu cảm, đứng yên với vẻ mặt lo lắng.
"Liêu tiểu thư đính hôn lúc nào thế?" Giả Hâm có chút không hiểu.
"Nói ra thì rất dài. Lúc cháu gái tôi còn nhỏ, trên trấn có đứa trẻ của một nhà học vỡ lòng ở hiệu sách Ngư Lương. Mẹ của đứa bé kia rất thích con bé, nên nói với tôi muốn đính ước. Sau đó nhà kia dọn đi mất, chuyện này tôi cũng xem như chuyện đùa." Lão gia tử nói không nhanh không chậm, "Kết quả cậu nói có khéo không chứ, Tinh Ý đến Dĩnh Thành đi học, gặp lại cậu bé kia. Hai đứa nhỏ hợp ý, tên nhóc này cũng thành thật, liền nhắc lại chuyện này. Tôi thấy khá tốt, nên đã quyết định luôn."
Ông vẫy tay về phía Diệp Giai Chính: "Thanh Vũ, tới đây gọi chú Giả đi. Năm đó hai người một đầu một cuối phố, có thể cậu không nhớ rõ."
Giả Hâm ra sức nhìn anh chằm chằm, "À" một tiếng: "Là đứa trẻ nhà Triệu quả phụ kia!" Ông thật sự nhớ ra có một gia đình như vậy, nhưng sau đó dọn đi mất, cũng không có tin tức, "Lớn như vậy rồi à!"
Giả Hâm vội vàng nói với sĩ quan kia: "Quân gia, ngài xem tân cô gia của Liêu gia này vừa mới trở về còn bị thương, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đến nhà tiếp theo đi."
Sĩ quan kia còn hơi nghi ngờ, liên tục nhìn Diệp Giai Chính, tuy rằng Tinh Ý không hiểu vì sao ông nội lại nói như vậy, nhưng vẫn đánh bạo nói: "Quân gia, anh... anh ấy là sinh viên Đại học Yến Dĩnh, nếu ông không tin thì có thể đi tra."
Sĩ quan kia hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay hai người cùng nhau trở về sao?"
Giả Hâm xen vào một câu: "Hoàng mụ cũng về rồi sao?"
Lòng Tinh Ý khẽ chùng xuống, nghĩ thầm tiêu rồi, chuyện này Hoàng mụ hoàn toàn không biết gì, nếu lỡ tên quan kia chợt có hứng đối chất, chuyện này có thể bị vạch trần.
"Lão gia tử, Liêu tiểu thư và cô gia nhà ông xuống từ chuyến tàu đó, tôi không thể không cẩn thận một chút." Sĩ quan lạnh giọng nói, "Gọi Hoàng mụ kia tới hỏi một chút, nếu không có gì, xem như chúng tôi làm phiền rồi."
Cả nhà Hoàng mụ sống ở cạnh sương phòng, người kia trực tiếp nói hai binh lính đi gọi người tới. Sương phòng cách nơi này rất gần, vừa đi vừa về cũng chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, cô đứng ở nơi đó cảm thấy gió đêm thổi đến lạnh thấu, cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Một khi Hoàng mụ tới đây, nhất định sẽ bị vạch trần.
Cô căn bản không có đính hôn, thì đâu ra vị hôn phu chứ?
Những thứ khác đều không quan trọng, nhưng liên luỵ đến ông nội... Tinh Ý cắn mạnh môi dưới, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Diệp Giai Chính nhìn mình cực kỳ chuyên chú, anh khẽ lắc đầu, hiển nhiên đang trấn an cô.
Cô đành phải ổn định tâm trạng, đi bước nào tính bước đó.
Bước chân Hoàng mụ hơi lảo đảo, bị kéo đến giữa đình viện, kia quan quân chỉ vào Diệp Giai Chính, hỏi bà: "Đây là ai?"
Hoàng mụ nheo mắt nhìn anh một chút, do dự quay đầu lại, nhìn hai binh lính bên cạnh.
Lúc này toàn thân Tinh Ý có lẽ chỉ có trái tim còn đập mạnh, từng giây từng phút càng thêm kịch liệt, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cụ bà có lẽ quá mức kinh hãi, giọng nói run rẩy: "Cô gia... Bọn họ, bọn họ đánh người sao?"
Bầu không khí lạnh lẽo lập tức thả lỏng xuống.
Giả Hâm cười nói: "Vị này thật sự là tân cô gia của Liêu gia, quân gia, đến nhà tiếp theo thôi?"
Sĩ quan kia lại âm trầm nhìn mấy người Liêu gia lần nữa, mới phất tay nói: "Đi."
Giả Hâm vui vẻ theo sau cùng, tiến lên chắp tay với ông lão: "Lão gia tử, tương lai có rượu mừng cũng đừng quên tôi đấy."
Lão gia tử liền vuốt râu, cười nói: "Nhất định rồi."
Sau khi người đi hết, trong viện có chút trống trải. Hoàng mụ nắm tay Tinh Ý, có chút đau lòng: "Tiểu thư, lạnh rồi sao?"
Tinh Ý chỉ cảm thấy hiện tại mình vẫn còn mơ hồ: "Mỗ mụ, sao người biết được?"
"Trước khi lão gia tử vào phòng, đã tìm người nói với mụ." Hoàng mụ cười nói, "Không sao rồi, mau mặc thêm quần áo."
Trước khi bọn họ vào phòng, đó là lúc hai người đi đường nói chuyện, Tinh Ý nhìn sang ông nội một chút, hơi tò mò bọn họ đã nói gì. Lão gia tử đi ngang qua người cháu gái: "Con sang đây với ông." Lại nhìn Diệp Giai Chính, "Lăn lộn cả một đêm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Diệp Giai Chính không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Trong lòng Tinh Ý còn có rất nhiều điều khó hiểu, liền theo lão gia tử đến thư phòng.
Lão gia tử thích số học, trong thư phòng có rất nhiều thước ba góc, Tinh Ý khi còn nhỏ thích nhất là cầm khối gỗ chơi, trước nay ông chưa từng tức giận.
"Ông nội, hôm nay những lời ông nói... không phải sự thật chứ?" Cô gấp gáp cất tiếng hỏi.
Lão gia tử ngồi xuống ghế bằng gỗ lê, ông đã lớn tuổi lại lăn lộn lâu như vậy, đã có chút mệt mỏi, qua một lúc mới nói: "Có vài điều là sự thật."
"Thanh Vũ và mẹ của nó đích xác từng sống ở Hạ Kiều một thời gian." Lão gia tử dường như nhìn ra được sự lo lắng bất an của cháu gái, lại mỉm cười nói, "Nhưng nói con đã đính hôn, chỉ là kế sách tạm thời. Ông nội không nỡ để con còn nhỏ như vậy đã gả đi."
Tinh Ý lập tức thở phào nhẹ nhõm, cong mi mắt mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."
Khuôn mặt tiểu nha đầu thật giống cha mẹ, nhưng xinh đẹp, ngoan ngoãn hơn bọn họ, đôi mắt lại sáng trong. Lão gia tử nhìn cô, có chút đau lòng vô cớ: "Tinh Ý, ông nội không phải người cổ hủ. Tương lai con muốn kết hôn, hãy tìm một người mình thích. Lời bà mối gì đó, luôn không bằng bản thân mình thích."
Cho nên lão gia tử mới dám nói mình đã đính hôn ở trước mặt đồng hương? Ông căn bản không muốn mình ở lại Hạ Kiều, trời cao biển rộng, ai lại để ý đến chuyện đính hôn thuận miệng nói ở một nơi nhỏ bé chứ?
Tinh Ý hiểu tâm tư của lão gia tử, lại cảm thấy có chút buồn bã.
Bởi vì ông nội đã nói, lá rụng về cội, ông sẽ không rời khỏi Hạ Kiều.
Nhưng ông yên tâm để mình và anh trai... rời khỏi nơi này, từ trước đến nay ông đều thoáng như vậy, dồn hết tâm trí để ủng hộ mình.
"Lần sau trong lòng giấu chuyện gì cũng đừng gạt ông nội." Cuối cùng lão gia tử nói, "Chuyện hôm nay, nếu không phải ông hỏi ra trước, con xem thử sẽ kết thúc thế nào?"
Gừng càng già càng cay.
Điểm này Tinh Ý không thể không phục, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con biết rồi."
Tinh Ý ra khỏi thư phòng, đang định về phòng mình, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Giai Chính đang đứng trên hành lang, vẫn chưa đi nghỉ ngơi.
Hôm nay xem như đã trót lọt, giờ phút này cô nhìn thấy anh, lại có chút không biết làm sao, chỉ đành lúng túng nói: "Ngại quá, tôi... lời vừa rồi của ông nội, không phải cố ý lợi dụng anh."
Ánh trăng sáng rực, gió lại có chút lạnh, Diệp Giai Chính nhìn cô, chợt nhận ra đây là lần thứ hai cô nói với mình những lời này.
Thật thú vị.
Một cô gái nhỏ, nói với mình: "Tôi không phải cố ý lợi dụng anh."
Khuôn mặt anh vốn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc mỉm cười lại dịu dàng: "Nên để tôi nói xin lỗi, đêm nay thiếu chút nữa đã liên lụy mọi người."
"Không có gì. Lời của ông nội nói ban nãy, anh đừng để trong lòng." Cô do dự một chút, quyết định không thuật lại lời kia, chỉ khẽ ngáp một cái, "Ngủ ngon."
Anh liền mỉm cười nói: "Ngủ ngon."
Chờ đến Tinh Ý rời đi, Diệp Giai Chính khẽ gõ cửa.
Tiếng của lão gia tử truyền ra từ trong phòng: "Vào đi."
Lão gia tử đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Tuổi cao rồi nên hay quên. Vừa rồi còn muốn nhắc một câu, đêm nay đừng vội đi, nếu lỡ bọn họ quay lại bất ngờ, rất dễ đuổi kịp."
Anh đưa tay đóng cửa lại, lúc nhìn phía lão gia tử Liêu gia, ánh mắt kiên nghị khác xa một chàng trai mới 26 tuổi: "Cảm ơn lão gia tử đã che giấu. Chỉ là Liêu tiểu thư..."
Lão gia tử đứng lên, tháo mắt kính xuống, nói từng câu từng chữ: "Đốc quân, cái cớ tối nay chỉ là kế sách tạm thời. Liêu gia cũng không phải là dòng dõi nịnh bợ, chuyện đính hôn với Tinh Ý, cậu không cần để trong lòng."
Lão gia tử trời sinh xương cốt cứng rắn, tuy lời giải thích tối nay là bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn để người ta nói là xu nịnh quyền quý. Lời này vừa lạnh vừa nghiêm, khiến Diệp Giai Chính hơi sững sờ một chút, anh nhàn nhạt nói: "Lão gia tử, dựa vào tình cảnh nguy cấp của tôi hiện tại, dù cho tâm duyệt Liêu tiểu thư, cũng tuyệt đối không dám hỏi cưới với ngài."
Lời này tương đối đáng để nghiền ngẫm, lão gia tử trầm mặc một lát, cười nói: "Quân tọa, nếu có một ngày cậu đạt thành mong muốn, cũng chớ quên lời hứa với ông lão này."
Vóc dáng Diệp Giai Chính rắn rỏi thẳng tắp, cũng chậm rãi nói: "Lời hứa với gia đình đất nước, tuyệt không dám quên." anh xoay người đi tới cửa, lại dừng bước, "Lão gia tử, Liêu tiểu thư... Ông sẽ không đính hôn cho cô ấy đâu nhỉ?"
Ánh mắt lão gia tử vô cùng gay gắt, nghe một câu này liền nói ngay: "Liêu gia nhỏ bé tầm thường, chỉ sợ Tinh Ý không xứng với cậu."
Diệp Giai Chính cũng không vội, chỉ cong khóe môi: "Thanh Vũ lúc nhỏ đi ngang qua Liêu gia, lại cảm thấy thế gia giàu có, khó mà với tới."