Lão gia tử đành phải nói rõ hơn: "Tuy Liêu gia nhỏ bé, nhưng quy củ lại nhiều. Cô nương Liêu gia gả chồng, tuyệt đối không cho phép nhà chồng lấy vợ lẽ, tránh việc chịu ủy khuất."
Anh thậm chí không cau mày, thản nhiên tiếp lời: "Có thể viết giấy làm chứng."
Lão gia tử nghẹn lời.
"Lão gia tử cũng không cần lo lắng, tôi rất rõ thân phận của mình, hiện nay rối loạn không yên, dù thế nào sẽ không liên lụy đến Liêu tiểu thư." Diệp Giai Chính nghiêm mặt nói, "Thế nào cũng sẽ có một ngày, có khả năng khiến cô ấy cảm thấy an tâm vui vẻ, thì mới bày tỏ tâm ý."
Nếu anh thản nhiên nói như vậy, lão gia tử cũng không tiện bác bỏ, chậm rãi nói: "Vậy thì phải xem duyên phận."
Toàn huyện Hạ Kiều
thiết quân luật*.
(Ji:
*đặt quyền kiểm soát quân đội trực tiếp đối với các khu vực bất ổn)
Lúc Cố Nham Quân chạy tới đã là rạng sáng. Xe trực tiếp ngừng ở ngoài ga tàu, Diệp Văn Vũ xuống xe, tuy trên vai khoác áo choàng lông màu đen, vẫn bị khí lạnh thổi đến run rẩy.
Trợ lý đến sớm hơn bọn họ một chút, hơi do dự, nhắc nhở: "Thi thể của Đốc quân có chút biến dạng, phu nhân có thể không nhìn hay không?"
Diệp Văn Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh chồng, dáng người yểu điệu, nửa gương mặt trắng nõn vì trong lớp lông, chỉ có đôi mắt có vẻ đặc biệt lạnh lẽo: "Lập tức đưa tôi đi xem."
Nhà chờ xe nhỏ tạm thời chiếm làm Sở chỉ huy, một thi thể được đặt trên băng ghế gỗ, bên trên phủ tấm vải trắng.
Quân y ở bên cạnh Cố Nham Quân và Diệp Văn Vũ, cẩn thận mở vải trắng ra.
Mặt bị nổ đến mức hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không thể nhận ra.
Một con mắt chỉ còn lỗ thủng, tròng mắt không còn, có thể thấy lúc đó máu thịt lẫn lộn đến thế nào, đến hiện tại, như thể một lớp vảy máu dày bao phủ trên mặt, tựa như chiếc mặt nạ. Lần đầu tiên Diệp Văn Vũ nhìn thấy, liền muốn nôn ra. Cố Nham Quân nhẹ ôm eo cô, thấp giọng an ủi: "Đừng nhìn nữa."
Cô cố nén lại dòng nước chua lòm sắp lên, vẫn không đi ra, thấp giọng nói: " Trên mắt cá chân phải của nó có một vết thương rất sâu, được để lại sau một vụ nổ năm ấy trong lúc phụ trách an toàn của cha. Anh xem thử đi."
Quân y nghe thế liền vén sau nửa tấm vải trắng lên, rồi cầm kéo cắt nửa ống quần ra, kiểm tra một lúc lâu, chỉ vào một vết thương hỏi: "Phu nhân xem thử, có phải cái này hay không?"
Diệp Văn Vũ nhìn thoáng qua, bắp chân của thi thể cũng bị bỏng, nhưng vết sẹo màu nâu kia vẫn vô cùng rõ ràng.
"Là nó." Cô lẩm bẩm nói, "Là nó."
Đã xác nhận cái chết của Diệp Giai Chính, lúc những lời này ra khỏi miệng, Diệp Văn Vũ cảm thấy đáy lòng có chút phức tạp. Đương nhiên cô nhẹ nhàng thở phào, "em trai" này đột nhiên nhảy ra,
thuận lý thành chương tiếp quản hết thảy Diệp gia, cuối cùng ngồi ở vị trí thống soái chưa tới nửa năm đã chết.
Dù cái chết này nằm ngoài kế hoạch, cũng không quan tâm nói thế nào, cô và chồng đã bớt đi một kẻ uy hiếp.
Cô nhìn thoáng qua thi thể bị đốt cháy kia một lần nữa, liền dời mắt, tháo bao tay da cừu trên tay xuống, đích thân che tấm vải trắng lên. Đúng vậy, em trai của cô, đứa em cùng cha khác mẹ, nếu từ lúc bắt đầu đã nghe lời, sẽ không đến mức rơi vào kết cục này.
"Thân tín của Diệp Giai Chính đâu?" Sắc mặt Cố Nham Quân ngưng trọng.
"Một số thi thể vẫn khó phân biệt được thân phận, lúc ấy năm phút sau khi đoàn tàu dừng trạm, phỏng chừng cũng có vài người xuống xe, nên đã tránh được một kiếp."
"Mau chóng xác nhận thân phận." Cố Nham Quân lạnh giọng nói, "Tìm về càng nhiều càng tốt. Sau này trong quân truy cứu, tôi cần bọn họ làm chứng chỉ ra Từ Bá Lôi."
"Đã cho người phong tỏa Hạ Kiều để tìm." Phụ tá trả lời, "Còn nữa, chuyện này tạm thời không công bố, vẫn nên..."
Cố Nham Quân nhíu mày: "Tin tức cái chết của Diệp Giai Chính tuyệt đối không thể truyền ra. Cứ nói bị thương đang cứu chữa." Anh ta và vợ đối mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ: Diệp Giai Chính còn sống, bọn họ và Từ Bá Lôi duy trì một sự cân bằng tế nhị; nhưng nếu cậu ta chết, mâu thuẫn giữa hai người sẽ không giấu được nữa, những chuyện cấp bách —— Anh ta còn cần phải bố trí, cần tranh thủ thời gian để hòa hoãn.
Toàn bộ Hạ Kiều hoang mang sợ hãi, ai cũng biết hôm qua có chuyện lớn xảy ra ở ga tàu hỏa, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, lại không ai nói được. Các loại tin đồn cũng được lan truyền. Có người nói cố vấn cao cấp của chính phủ Nhật Bản bị ám sát, cũng có người nói nội bộ Dĩnh quân xung đột, Cố trưởng tham mưu và tướng quân Từ Bá Lôi như nước với lửa. Trong các cách nói đó, sự thật duy nhất có thể xác định là quân đội vẫn đang liên tục tiến vào huyện thành nhỏ này, chứng tỏ chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Tinh Ý cả đêm ngủ không ngon, vốn là một đêm vô cùng mệt mỏi, nhưng trời chưa sáng cô đã tỉnh. Cô biết còn quá sớm, gà trống sau viện nhà hàng xóm luôn đúng giờ còn chưa cất tiếng gáy, lại nằm một lát. Nhưng trong đầu không ngừng hiện ra cơn ác mộng tối qua —— tiếng nổ thật lớn, đạn lạc khắp nơi, chân tay bị cắt cụt... Cô ngồi bật dậy, vẫn quyết định rời giường.
Trong viện có hương đậu phụ nhàn nhạt, phòng bếp đang nấu sữa đậu, mỗi sáng lão gia tử thức dậy phải uống một bát lớn, thói quen này mấy chục năm nay chưa từng thay đổi. Tinh Ý muốn vào bếp xem thử, bất ngờ phát hiện trong viện còn có người.
Diệp Giai Chính.
Lại có một người không ngủ được.
Tiết trời tháng mười hai rét đậm, thở một hơi cũng ra làn sương trắng mờ, Tinh Ý dậm chân, đi đến cạnh anh: "Anh cũng không ngủ được sao?"
Trong ánh sáng lờ mờ, đường nét trên gương mặt chàng trai trẻ có vẻ sâu khác thường, anh khẽ lắc đầu nói: "Quen rồi, đến giờ này sẽ tỉnh dậy."
Tinh Ý cười: "Thói quen này giống ông nội tôi thế?" Cô thuận tay lấy ra một đồng hồ quả quýt tinh xảo, nhìn thoáng qua rồi nói, "Còn chưa đến năm giờ." Trên mặt có vài vết bẩn, cô cẩn thận phà hơi vào, lấy tay áo xoa xoa, mới bỏ vào túi.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng quý trọng của cô, Diệp Giai Chính nói: "Rất thích chiếc đồng hồ này sao?"
"Đúng vậy. Anh cả nhờ người từ nước ngoài mang về cho tôi." Tay của Tinh Ý vẫn đặt trong túi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài, nhấn mạnh thêm, "Đương nhiên rất thích."
Diệp Giai Chính "ừm" một tiếng, anh không phải người nói nhiều, lại trầm mặc tiếp.
"Tiểu thư, người và cô gia đều tỉnh rồi sao?" Quản sự chạy tới chào hỏi hai người, "Lão gia tử nói, để hai người mau chóng ăn sáng, hôm nay còn phải tế tổ nữa."
Xưng hô "Cô gia" này khiến Tinh Ý có chút xấu hổ, cô đành phải cố gắng không nhìn Diệp Giai Chính: "Hôm nay tế tổ sao? Không phải Đông chí à?"
"Lão gia tử nói làm trước."
Hai người theo quản sự vào phòng, bữa sáng đã dọn xong. Lão gia tử ngồi ngay ngắn: "Ăn trước đi."
Ba người yên lặng ăn sáng, không ai mở miệng, sắc trời bên ngoài dần sáng, ánh sáng bóng tối đong đưa, là một ngày nắng trong mùa đông.
Lão gia tử buông đũa: "Hôm nay tế tổ, xong xuôi thì hai con đi đi."
Ông
nói lời ít ý nhiều, lại cực kỳ uy nghiêm, Diệp Giai Chính và Tinh Ý đều hơi giật mình.
"Ông nội, ngày kia mới Đông chí mà..."
"Thời gian dài sẽ có biến cố, Thanh Vũ không thể ở đây lâu." Lão gia tử cân nhắc nói, "Nhưng cậu ta cũng không thể đi một mình, càng đáng ngờ hơn. Cứ nói các con phải về Dĩnh Thành chuẩn bị kỳ thi để du học. Buổi chiều ông cho người đưa các con ra ngoài."
"Nếu tế tổ... không phải người trong tộc đều phải đến sao?" Tinh Ý lắp bắp nói, "Kịp để chuẩn bị không?"
"
Sự cấp tòng quyền*." Lão gia tử dứt khoát nói, "Ít người một chút không sao. Các con ăn xong thì chuẩn bị một chút, lát nữa đến từ đường."
(Ji:
*事急从权 - việc cấp bách phải tùy theo hoàn cảnh)
Tế tổ cũng xem như một sự kiện lớn, Liêu gia tại Hạ Kiều lại là một thế gia, năm trước có rất nhiều người tới góp vui. Năm nay lại không như thế, trên đường vắng vẻ, từ đường của Liêu gia ở cửa Tây Hạ Kiều, ngồi xe ngựa đến ước chừng 20 phút. Lần này không
gióng trống khua chiêng, ba chiếc xe ngựa chở đầy người lặng lẽ đi qua.
Từ đường có người chuyên quét tước trông coi, lúc này cửa đã mở, lão gia tử xuống xe trước, chào hỏi với mấy vị lớn tuổi trong tộc, lại vươn tay gọi Diệp Giai Chính tiến đến.
Diệp Giai Chính làm lễ tiểu bối, chào hỏi từng vị chú bác.
Chuyện Tinh Ý đính hôn mọi người đều cảm thấy có chút đột ngột, nhưng bởi vì xưa nay cũng hiểu Liêu lão gia tử rất thoáng, cũng không bất ngờ.
"Thanh Vũ, cậu và Tinh Ý chỉ là đính hôn,lát nữa chờ ở bên ngoài là được rồi." Lão gia tử nói đầy
ý vị thâm trường.
Diệp Giai Chính cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ dừng bước, nhìn bọn họ nối đuôi nhau vào.
Từ đường của Liêu gia có vị trí rất tốt, bên ngoài có một hồ nước, trồng vài cây du to đến mấy người ôm, xung quanh là cánh đồng, vào mùa này có chút trống trải. Anh quay đầu lại nhìn một chút, lão gia tử bị vây quanh trong đám người, đang trò chuyện tràn đầy mạnh mẽ.
Trong lòng anh hiểu rõ, lão gia tử đích xác là một người tài giỏi, ánh mắt cao, tầm nhìn cũng rộng. Tình cảnh tối qua, cũng chỉ có thể dùng cái cớ "cháu rể" để che giấu. Nhưng ông cũng không muốn cháu gái dựa dẫm quyền thế, lời vừa rồi đã rõ ràng nói với mình, vạch một đường kẻ ở đây, ông ấy giúp người, không mang theo bất kỳ lòng riêng nào, tương lai cũng không cần liên can.
Diệp Giai Chính đứng một mình một lát, cuối cùng vẫn bước vào từ đường.
Tinh Ý theo lão gia tử vào trong từ đường. Bên ngoài đang đốt pháo, lần lượt dâng lên đồ cúng, làm xong một loạt nghi thức dài dòng, người lớn tuổi trong tộc dẫn dắt tiểu bối bắt đầu dập đầu cúi lạy.
Lão gia tử ở hàng đầu tiên, khi Tinh Ý đang định quỳ xuống, bên cạnh bỗng có thêm một bóng người.
Cô ghé mắt nhìn sang, là Diệp Giai Chính, cảm thấy hơi xấu hổ, hạ giọng nói: "Anh không cần làm như vậy."
Anh đứng thẳng tắp, chàng trai trẻ có khí chất lạnh nhạt cứng rắn, cao hơn cô một cái đầu, đặc biệt nổi bật giữa đám người trong tộc. Anh và cô cùng nhau theo quy củ quỳ xuống, thậm chí không dời mắt lên người cô, ngữ khí lãnh đạm: "Sớm hay muộn cũng phải quỳ."
"..." Tinh Ý nhất thời nghe không hiểu, chờ đến khi hồi thần lại Diệp Giai Chính đã dập đầu, cô vội vàng cúi người xuống theo, dập đầu lạy ba cái.
Sau khi người toàn tộc đứng dậy, lại theo thứ tự mà dâng hương.
Lão gia tử gọi Tinh Ý: "Thay anh của con cắm ba cây." Lời còn chưa dứt, liền thấy Diệp Giai Chính đứng bên cạnh cô, nhất thời giật mình.
Diệp Giai Chính lại điềm nhiên như không, đến bên người lão gia tử, hạ giọng nói: "Bên ngoài có đội an bảo đi qua, tiến vào cũng sẽ không trông có vẻ đột ngột." Lão nhân vuốt râu vốn định nói gì đó, cuối cùng lắc đầu nói: "Bỏ đi."
Dựa theo lệ năm cũ, buổi trưa sẽ mở tiệc lớn, các hương thân quê nhà đều có phần, nhưng năm nay lão gia tử đã lên tiếng bên ngoài loạn lạc, tiệc sẽ không tổ chức, mà phát bánh kẹo một vòng là xong.
Chưa đến buổi trưa đã về đến Liêu gia, lão gia tử và Diệp Giai Chính vào thư phòng thương nghị, Tinh Ý bắt đầu thu dọn đồ đạc. Những điều khác không sao, chỉ là lần này trở về không thể ở bên cạnh ông nội chăm sóc đã phải đi rồi, vẫn khiến cô cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Từ trước đến nay cô không phải Đại tiểu thư bị chiều hư, đồ vật bên người cũng không nhiều lắm, không lâu sau đã dọn xong, ngồi ngây ngốc trên mép giường.
Cũng không biết qua bao lâu, có người gõ cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Giai Chính đứng ở cửa, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tinh Ý vực lại tinh thần: "Phải đi rồi sao?"
"Rất xin lỗi." Anh trầm mặc một lát, "Đã liên lụy đến mọi người."
Nói liên lụy thì quá nặng, cô chỉ cảm thấy làm thì đã làm rồi, không nói được sẽ hối hận hay không. Cô đứng lên uyển chuyển, an ủi anh ngược lại: "Không có gì, thật ra tôi cũng muốn về sớm một chút, hai ngày nữa còn có kỳ thi."
"Chốc nữa ra khỏi Hạ Kiều, đến Vọng Hương tôi và cô sẽ tách ra." Diệp Giai Chính thấp giọng nói, "Chỉ là nửa đoạn đường đằng trước, vẫn phải ủy khuất cô với tôi giả làm..." Anh dừng một chút, "Phu thê chưa cưới."
"Được, tôi biết rồi." Tinh Ý gật đầu, do dự một lát cuối cùng vẫn hỏi, "Anh Triệu, chúng ta... Khi còn nhỏ thật sự quen biết sao?"
Không biết đã nhớ tới điều gì, ánh mắt Diệp Giai Chính trở nên dịu dàng: "Lúc cô còn nhỏ đến quán mua rượu với Hoàng mụ, sau đó sẽ ăn một chén cơm rượu, đúng chứ? Nhà tôi ở xéo đối diện quán rượu, mẹ của tôi... cực kỳ thích cô."
Khi đó cô thật sự rất nhỏ, chỉ còn có chút ấn tượng với cơm rượu, chuyện khác hoàn toàn không nhớ rõ, đành phải mỉm cười xin lỗi: "Hình như tôi không nhớ ra."
Lúc ấy cô rất đáng yêu, một cô nhóc nhỏ
phấn điêu ngọc trác*, mỗi khi loạng choạng đi theo nhũ mẫu tới đây, mẹ sẽ không nhịn được qua đó chọc ghẹo. Ánh mắt anh hơi rũ xuống, dường như che giấu một tia sáng lóe lên, ngay sau đó ngẩng đầu lên nói: "Không trách cô, lúc đó cô còn quá nhỏ."
"Vậy... mẹ Triệu, hiện tại ở nơi nào?"
(Ji:
*粉雕玉琢 - miêu tả làn da trắng nõn tinh xảo mịn màng như ngọc mài)