Sau khi họp thường niên theo quy trình truyền thống thường lệ, Chúc Lỵ mới trở về.
Vẻ mặt của cô gió xuân phơi phới khiến Tô Dã Nghi rất suy sụp, vào giờ
phút này, trong mắt của cô dường như chỉ còn lại rượu đỏ trước mắt.
Chúc Lỵ vẫn còn cố tình ngồi xuống bên cạnh Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi tùy tiện
liếc mắt qua một cái liền thấy được cảnh xuân rực rỡ bên dưới cổ áo chữ V của cô. Nhìn khe rãnh kia hẹp dài mà sâu, trong lòng Tô Dã Nghi uất ức
nghĩ, Chúc Lỵ ở bên cạnh Dịch Tự sáng chói như vậy, dù thế nào anh cũng
nên nhìn thấy “Hàng” của cô chứ?
Anh thích ngực lớn sao?
“Thế nào, tiểu soái ca thuần khiết thích ngực lớn của chị không?” Trong đầu Tô Dã Nghi suy nghĩ vấn đề bị Lục Tiểu Mẫn hỏi.
Tô Dã Nghi bưng ly rượu đỏ lên, vểnh tai, nghe thấy Chúc Lỵ “Hừ hừ” hai tiếng, nói: “Ai biết được.”
Phạm Giai cười: “Chỉ giáo xem?”
Chúc Lỵ: “Đàn ông đều thích làm ra vẻ ép buộc, thích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhất là loại người con trai ngây ngô này.”
Phạm Giai: “Thì ra là chị Lỵ bị từ chối rồi.”
Lục Tiểu Mẫn: “Cái này thật ra cũng khác, có lẽ…”
Chúc Lỵ: “Có lẽ cái gì?”
Lục Tiểu Mẫn cười thần bí: “Có lẽ Dịch Tự là GAY.”
Phạm Giai gục xuống bàn cười đến không đứng thẳng dậy được, Chúc Lỵ ngược
lại “Lầm bầm” một tiếng, khinh thường nói với Lục Tiểu Mẫn: “Là một
người phụ nữ có chồng, thành hủ như vậy… Chồng em không có áp lực sao?”
Lục Tiểu Mẫn đẩy cô: “Lời nói của em đây là có căn cứ.”
Phạm Giai ôm bụng cười đến ê ẩm nói: “Nào, nói một chút căn cứ của cô đi.”
“Quần áo của Dịch Tự là phong cách Anh.”
Phạm Giai rất tán thành: “Ừ, lại nói, ăn mặc theo phong cách Anh rất có khí
chất như thế, trong cuộc sống rất ít thấy, cho dù là một vài nam nghệ sĩ trong vòng tròn, rất nhiều cũng chưa từng có loại kỳ quái trên người
anh ta, không biết tác phong quý tộc đến từ chỗ nào.”
Lục Tiểu Mẫn gật đầu: “Nghe nói, dùng loại phong cách này có tám phần là GAY.”
Phạm Giai lần nữa cười ngã ở trên bàn.
Lục Tiểu Mẫn đỏ mặt xấu hổ, vội la lên: “Này này, tôi nói là có căn cứ được không hả, dựa vào kinh nghiệm lâm sàng tôi nghiên cứu các đồng chí
nhiều năm…”
Chúc Lỵ ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, đừng tìm lý
do cho chị, chị không cần.” Dừng một chút, vẻ mặt của Chúc Lỵ kiên định
nói, “Thực ra chị như thế này không được đủ cho sự mạnh mẽ của anh ấy.”
“Mạnh… Mạnh mẽ?”
Chúc Lỵ bình tĩnh gật đầu.
Trong khoảng thời gian sau đó, tinh thần của Tô Dã Nghi vẫn ngẩn ngơ. Mấy lần Phạm Giai nói chuyện với cô cô đều không nghe thấy, cho đến lúc Chúc Lỵ đứng dậy rời đi, cô mới hồi phục lại tinh thần. Nhưng mà, sau đó, cô
lại bắt đầu rơi vào trong lo nghĩ thật sâu…
Tình tiết cô mơ mộng
là, Chúc Lỵ lén lút hạ loại thuốc gì đó vào trong ly rượu của Dịch Tự,
sau đó ân cần đưa ly rượu đó vào trong tay Dịch Tự, trơ mắt nhìn Dịch Tự uống hết, cười nham hiểm…
Chờ đến đêm khuya yên tĩnh sau khi
công hiệu của thuốc bắt đầu, Dịch Tự chắc chắn nhìn thấy mẹ cũng muốn
nhào tới, huống chi Chúc Lỵ còn mặc trang phục táo bạo như vậy…
Bọn họ thậm chí không cần đi khách sạn…
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi “Xoạt” một cái đứng lên từ chỗ ngồi.
Lục Tiểu Mẫn bị cô làm cho sợ hết hồn, kéo tay áo của cô nói: “Sắp rút thưởng rồi, cô thế này là muốn đi đâu?”
Tô Dã Nghi sững sờ nhìn về phía cô, trả lời một câu: “Đi nhà vệ sinh.” Cũng không dừng lại một giây, đi nhanh rời khỏi bàn ăn.
Thị lực của cô rất tốt, đều tốt hơn Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc. Lúc trước ba
người bọn họ cùng nhau xem diễn xuất, nhưng mà, chỉ có Tô Dã Nghi phát
hiện Dịch Tự ngồi ở trong góc làm người đệm đàn piano cho người biểu
diễn, chỉ có cô không chậm một giây nào thưởng thức hết diễn xuất của
anh, chỉ có cô nhớ dáng vẻ của anh, chỉ có cô tại biển người mênh mông
của đại học N lần nữa tìm ra anh, chỉ có cô cho đến bây giờ không quên
được anh…
Vậy mà vào giờ phút này, thị lực của cô tốt như vậy,
làm thế nào cũng không tìm ra được bóng dáng quen thuộc đó, cả bóng dáng của Chúc Lỵ cũng không tìm ra được. Trong lòng cô lo lắng càng ngày
càng lớn, bước chân của cô càng ngày càng trống rỗng…
Đi tới đi
lui liền ra khỏi khách sạn. Gió ở cửa thổi tóc cô bay loạn lên, điện
thoại di động trong túi như bị dính thuốc lắc, vẫn liều mạng rung
chuyển, rung, rung…
Cuối cùng Tô Dã Nghi vươn tay lấy ra, bắt máy: “A lô?”
“Dã Nghi, là mẹ.”
Giọng nói ân cần quen thuộc ở đầu bên kia lọt vào tai, nghe thấy Tô Dã Nghi
đau xót trong lòng, giọng điệu có chút trở nên nghẹn ngào: “Mẹ.”
“Làm sao vậy? Nghe có vẻ cực kỳ uất ức.”
Tô Dã Nghi hít mũi một cái: “Bây giờ con đang ở bên ngoài, gió lớn.”
Mẹ Tô “À” một câu, nói: “Không có việc gì, mẹ gọi điện tới hỏi con, lần
đầu tiên tham gia họp thường niên của công ty có cảm giác như thế nào?
Nói cho mẹ nghe một chút.”
Tô Dã Nghi kiên cường tự an ủi tâm tình, kéo ra một nụ cười vui vẻ mà mẹ không thấy được: “Cực kỳ vui vẻ, chơi rất thích.”
Mẹ Tô dường như rất vui mừng, dịu dàng nói: “Một mình ở bên ngoài rất vất
vả chứ? Có muốn mẹ lên Bắc Kinh giúp con không? Dù sao bọn nhỏ còn được
nghỉ đông đến tháng ba đấy.”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Con thật sự có thể tự chăm sóc mình.”
Mẹ Tô cười khẽ, đột nhiên hỏi: “Thích một người đàn ông ở Bắc Kinh rồi hả?”
Tô Dã Nghi dừng lại, hồi lâu không lên tiếng.dđ/l,qđ
“Xem ra là có rồi.” Mẹ Tô ngừng một chút, nói tiếp, “Cậu con trai kia có thích con không?”
Nghe được câu hỏi này, đại não của Tô Dã Nghi đột nhiên mơ hồ, cô cũng không suy nghĩ cái gì, trực tiếp trả lời: “Anh ấy không thích con.”
“Cậu ta có người trong lòng khác rồi?”
Tô Dã Nghi gật mạnh đầu: “Vâng.”
Mẹ Tô thở dài, nặng nề nói: “Dã Nghi, khi còn bé mẹ dạy con thuộc lòng một bài thơ ngắn con có nhớ không? ‘Gà trống kêu, gà mái kêu, đồ của người
khác không thể muốn, đồ của mình phải tự giữ gìn tốt’. Bài thơ này con
lên trung học vẫn có thể đọc thuộc lòng cho mẹ nghe, con muốn cục tẩy
đáng yêu của người khác, muốn bút bi xinh đẹp của người khác… Mẹ liền
nói với con bài thơ này, hiện tại, mẹ vẫn nói với con bài thơ này,
trưởng thành rồi, càng phải biết rằng cái gì nên là đồ của mình, không
nên là của mình, chỉ có nhìn rõ rồi, mới có thể biết chính mình muốn cái gì.”
Nghe được ý tứ trong lời nói của mẹ Tô, Tô Dã Nghi nhanh
chóng cắt ngang: “Mẹ hiểu lầm rồi, con không làm chuyện không có đạo
đức, anh ấy không có bạn gái.”
“Vậy cậu ta…”
“Anh ấy chỉ là không thích con mà thôi.”
Mẹ Tô ở đầu bên kia dừng lại một lúc thật lâu, mới thở ra một hơi, tiếp tục hỏi: “Con thích cậu con trai kia cái gì?”
Gió đêm rất lạnh, trái tim của Tô Dã Nghi sau khi nghe được câu hỏi này
không khỏi xông lên một luồng ấm áp, cô nói đứt quãng: “Thích sự khiêm
tốn không kiêu căng của anh ấy, thích sự giỏi giang của anh ấy, thích sự không tùy tiện ồn ào của anh, thích sự cố gắng vươn lên của anh, thích
anh rất nhiều rất nhiều, không có gì không thích.”
“Cậu ta có khuyết điểm không, bảo bối?”
Tô Dã Nghi đáp rất kiên định: “Không có.”
“Cái đó là thích. Con à, thích một người không có khuyết điểm chẳng phải là
yêu ---- hoặc chỉ có thể nói là yêu hời hợt. Thử phát hiện khuyết điểm
của cậu ta, có lẽ, con sẽ phát hiện hóa ra bản thân thật sự không phải
thích cậu ta.”
Trong thời gian sau đó, Tô Dã Nghi vẫn nghiêm túc nghe mẹ nói.
Mẹ nói: “Thử rời xa cậu ta đi, có lẽ con sẽ phát hiện cậu ta không phải hi vọng của con.”
Mẹ còn nói: “Cậu ta chiếm giữ địa vị quá sâu đậm trong lòng của con, con
phải rung chuyển cậu ta, đồng thời, để cho những người khác đến gần.”
Còn có rất nhiều rất nhiều.
Tô Dã Nghi chưa từng cảm thấy được dạy bảo như vậy, giống như sáng tỏ
thông suốt, giống như con đường phía trước trở nên rõ ràng có thể thấy
được.
Đèn đường mờ ảo chiếu xuống con đường ban đêm, trong đầu Tô Dã Nghi luẩn quẩn rất nhiều rất nhiều loại cảm xúc.
Khi đi qua một ngã tư đường, một tiếng loa đột nhiên phát ra làm Tô Dã Nghi hoảng sợ, giương mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra mình
đang đứng ở giữa đường cái, mà đèn đường phía trước đang hiện rõ là màu
vàng.dđ%l*q/đ
Một khắc kia, Tô Dã Nghi không chút suy nghĩ, nhấc chân bước nhanh đến đường cái đối diện.
Khi dừng lại, Tô Dã Nghi cảm thấy trong dạ dày khó chịu, không ngừng trào
ra một dòng lại một dòng ý nghĩ muốn nôn ra ham muốn, mà ham muốn này
bởi vì chạy nhanh quá mà càng thêm mãnh liệt, Tô Dã Nghi vịn vào một cây cột điện, ôm bụng đứng ở ven đường nôn khan.
Loại cảm giác quay
cuồng ghê tởm này giày vò Tô Dã Nghi toàn thân mệt mỏi, cô chậm rãi ngồi xuống, dùng sức ôm lấy đầu gối, để cho đầu gối chống đỡ dạ dày của
chính mình, dường như như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngồi xổm lâu, lỗ tai và mặt đều bị ngấm nhiệt độ thấp đến tê dại, Tô Dã Nghi cố gắng đứng lên, hai chân tê rần, không có lực chống đỡ, cô đành phải
ngồi xổm xuống lần nữa, chờ cảm giác tê dại kia biến mất.
Một
vùng bóng tối tập kích đến, tầm mắt của Tô Dã Nghi đông cứng lại ở phía
xa, không để ý kĩ, lại nghe thấy một giọng nói từ trên xuống dưới: “Tô
Dã Nghi.”
Cô sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, Dịch Tự tay nhét trong túi áo khoác đang đứng ở lối đi bộ nhìn xuống cô.
Tô Dã Nghi nhất thời mất hồn, cho rằng bản thân đang nằm mơ, cũng không cất tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.
Dịch Tự đột nhiên nghiêng người tới đây, mặt của anh cách mặt của cô quá
gần, gần đến mức hơi thở cũng có thể nghe thấy. Tô Dã Nghi ngửa đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt không có cảm xúc trước kia của anh bị ánh sáng mờ nhạt của đèn đường bao bọc, lại trở nên dịu dàng. Khóe miệng cô cong
cong, thiếu chút nữa thì nói, “Anh thật là đẹp mắt”, may mà nhịn xuống
được.
Cô đang cười, Dịch Tự lại đang cau mày, mày nhăn lên cùng lúc, anh nói: “Cô lại uống rượu?”
Tô Dã Nghi rất ngoan ngoãn gật đầu với anh một cái.
Dịch Tự nhíu mày lại càng chặt, lần nữa đứng thẳng người, anh nói: “Về nhà đi.”
Tô Dã Nghi lắc đầu với anh một cái.
Dịch Tự trầm ngâm nhìn cô một hồi lâu, không phát ra một lời.
Chỉ trong chốc lát, anh lại nghiêng người, lạnh nhạt nói: “Nếu cô muốn qua
đêm ở chỗ này thì cứ tiếp tục ngồi xổm đi.” Dứt lời liền nhấc chân cất
bước rời đi.
Tô Dã Nghi nở nụ cười, cười đến lệ long lanh trong mắt. Vì sao trong tưởng tượng anh vẫn không dịu dàng như vậy.
Nhưng ánh mắt của cô không có cách nào thu lại từ trên người của anh, cô ôm
đầu gối, nghiêm túc mà cố chấp nhìn chằm chằm bóng lưng của Dịch Tự đi
về phía trước, nhìn anh, nhìn anh… Nhìn anh dừng bước lại, nhìn anh xoay người, nhìn anh đang đứng tại chỗ nhìn cô, cô lại cười với anh.
Cô duy trì nụ cười đó nhìn anh lần nữa đi về phía mình.
Anh bước mấy bước đến trước người cô, bình tĩnh, anh quay lưng lại, chậm rãi ngồi xuống, dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Đi lên.”
Tô Dã Nghi đưa tay bám lấy bờ vai của anh, không chút khách khí chuyển trọng tâm thân thể mình sang cho anh.
Đêm khuya ở Bắc Kinh rất lạnh rất lạnh, Tô Dã Nghi lại cảm thấy ở trên lưng Dịch Tự rất ấm rất ấm.
Dù sao cô vẫn không tin đây là sự thật, vì vậy đưa tay, quấn chặt lấy cổ
của Dịch Tự, rất nhanh rất nhanh ôm lấy anh… Dịch Tự dừng bước, có mấy
chục giây, Tô Dã Nghi bướng bỉnh mà ngoan cố ôm anh, thế nhưng anh lại
không nói gì, cũng không làm cái gì, là tiếp tục cất bước đi hướng về
nhà.
Nhận được sự đồng ý ngầm này, Tô Dã Nghi thẳng thắn làm càn
nghiêng đầu đặt ở trên vai Dịch Tự. Cô ngửi thấy được mùi thơm trên
người của anh, rất nhẹ, rất sạch sẽ…
Tô Dã Nghi không có bị say rượu đỏ, lại bị mùi hương này dụ dỗ say mê.
Giờ phút này, Tô Dã Nghi chợt tham lam hi vọng con đường dưới chân vẫn kéo
dài đằng đẵng, cô đột nhiên một đoạn ngắn này duy trì tới ngày dài tháng rộng, cho dù muốn biến cô thành tượng đá…
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Dã Nghi lại nghĩ đến lời mẹ nói…
Nhưng mà, dường như không có cách nào rời khỏi anh, dường như không có cách
nào tìm được thứ khác thay thế, anh ấy là hi vọng của con, làm thế nào
mới tốt đây, mẹ?