Tô Dã Nghi phản ứng một lúc lâu mới phát hiện ra hai chân mình đang đứng ở nơi là phòng của Dịch Tự, cô có chút không thể tin nhìn cái người vừa mới thu tay lại từ trên người cô, đang đứng trước mặt cô nhìn cô không chớp mắt.
Cô xấu hổ cúi đầu, nghiễm nhiên đã quên vừa rồi chính mình còn hùng hồn muốn phản bác anh, rất nhỏ giọng hỏi: “Anh… Anh dẫn tôi đến… Đến đây làm gì?”
Dịch Tự không để ý đến câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Cô định an ủi Tiếu Mạt Mạt thế nào?”
Nghe đến “Tiếu Mạt Mạt”, Tô Dã Nghi mới xem là hồi phục lại trong trạng thái nhanh nhạy thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dịch Tự, nói: “Chị ấy vừa mới tranh cãi kịch liệt với anh Tạ Bân như thế, lại khóc nữa, là lúc cần an ủi nhất…”
“Tôi hỏi cô định an ủi cô ấy thế nào?”
Trong ấn tượng, Tô Dã Nghi chưa từng nghe thấy Dịch Tự nói chuyện lớn tiếng. Thực ra thì, vừa rồi giọng nói của anh cũng rất bình tĩnh, chẳng qua, biểu cảm cắt ngang lời nói của Tô Dã Nghi của anh khiến cho Tô Dã Nghi cảm thấy bản thân bị gào lên.
Cô là người cực kỳ không thích bị gào.
Cho nên, ánh mắt của cô trở nên cực kỳ kiên quyết, giọng nói của cô cũng trở nên rất vang dội: “Tôi sẽ nói với chị ấy, mọi chuyện đều có thể trở nên tốt đẹp, có chuyện gì có thể từ từ ngồi xuống bàn bạc thật tốt, không có vấn đề gì là không thể giải quyết được, phải tin tưởng sức mạnh của tình yêu.”
Dịch Tự: “…”
Tô Dã Nghi nắm tay nói: “Cho nên, bây giờ tôi muốn đi an ủi chị ấy, tôi sẽ không trơ mắt nhìn chị ấy khóc.” Sau khi tuyên bố xong, Tô Dã Nghi xoay người muốn đi.
Bị một bàn tay dễ dàng xách mũ áo quay trở lại.
Cùng lúc đó, bàn tay kia của Dịch Tự liền ấn vào trên khóa cửa xoay tròn, Tô Dã Nghi hoàn toàn bị khống chế trong phạm vi nhỏ giữa mặt sau của cửa và Dịch Tự.
Vẫn là cùng lúc đó, giọng nói của Dịch Tự “Vang” lên ngay trước mắt cô: “Cô biết những đạo lý này, Tiếu Mạt Mạt còn rõ ràng hơn cô.”
Nhịp tim của Tô Dã Nghi đột ngột tăng, mặt đỏ đến khó tin: “Vậy tôi… Tôi…”
Dịch Tự lạnh nhạt nhìn cô.
Tô Dã Nghi rũ đầu xuống, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, tổ chức mạch suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Anh cũng không phải con gái, anh sẽ không biết, con gái đều cực kỳ yếu đuối, họ thực ra không thường rơi nước mắt, một khi họ khóc, chính là lúc bọn họ yếu thế, lúc này, họ đều sẽ hi vọng… Có người an ủi.”
Dịch Tự lặng im một lúc, khi mở miệng trở lại, giọng điệu vẫn là lạnh lùng không dao động như vậy: “Cô chắc chắn là Tiếu Mạt Mạt nghĩ như vậy? Cô chắc chắn đây không phải là cô đơn phương tự cho là đúng?”
Tô Dã Nghi ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Tự, cô mơ hồ nói câu: “Tôi…”
“Nếu như cô ấy thật sự cần an ủi, cô ấy càng cần là Tạ Bân an ủi.
Nếu như cô đi, cô ấy còn phải vì để cô không lo lắng mà giả vờ chính mình ổn, dùng lòng tốt của người ta đối với cô làm hiệu quả an ủi của cô… Đây chính là điều cô muốn?”
Dịch Tự nói không chậm, nhưng từng chữ đều cực kỳ rõ ràng, giọng nói của anh luôn trầm thấp, giống như một dđ/[email protected]^đ dòng suối nhỏ, chậm rãi mà qua, lạnh lẽo chảy xuôi. Tô Dã Nghi nghe anh nói như vậy, cảm thấy cực kỳ uất ức, cảm giác những gì từ trước tới này cô làm, muốn làm… Đều là việc ngu ngốc.
“Tôi chỉ là… Tôi thấy chị ấy khổ sở, tôi cũng không chịu nổi, tôi chỉ là đơn giản mong muốn chị ấy không phải khổ sở nữa.”
“Đổi lại loại lý giải, cô đi an ủi cô ấy chính là vì cô không dễ chịu?”
Tô Dã Nghi nghe thấy những lời này rất kỳ quái, lại đoán không ra kỳ quái ở đâu, đành phải gật đầu.
Lúc mở miệng trở lại, giọng nói của Dịch Tự có thêm chút trong trẻo mà lạnh lùng: “Nói cách khác, tất cả những gì cô làm cũng chỉ là để cho bản thân dễ chịu hơn.”
Tô Dã Nghi nghe thấy đầu mình vang lên một tiếng “Vo ve” đần độn…
Tại sao anh phải nghĩ cô như vậy?
Nhưng mà, biết rất rõ đây là hiểu lầm, cô lại giống như không thể nào phản bác. Chỉ là, thấy anh thông suốt như vậy, cũng làm cho cô hiểu biết đối với anh hơn một chút, cũng không lâu lắm, cô nhỏ giọng nói: “Trên thế giới này… Có người anh quan tâm sao? Có loại người… Dù cho anh biết mình an ủi cũng vô dụng, anh cũng không nhẫn tâm bỏ mặc người đó sao?”
Nói tới đây, Tô Dã Nghi ngẩng đầu, trong mắt cô bởi vì hơi nước tràn đầy, đang tỏa sáng lấp lánh: “Anh có người yêu từ trong lòng sao?”
Dịch Tự khẽ cau mày, ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi trở nên cực kỳ xa cách: “Cô không cần phải biết.”
Sức mạnh của những lời này rất giống con dao nhỏ --- dao nhỏ sắc bén, không phải cắt trên làn da, mà là đâm vào trong tim. Tô Dã Nghi cảm thấy rất đau, cô theo bản năng đáp lời: “Như vậy, chuyện của tôi anh cũng không có quyền quản, anh thích khoanh tay đứng nhìn, tôi lại thích làm người tốt quá mức. Anh không có quyền can thiệp tôi tự do làm người tốt quá mức,” không biết vì cái gì, nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của Dịch Tự hơi biến sắc, Tô Dã Nghi cảm thấy thăng bằng, càng thêm muốn nói lời đả thương người, vì thế cứ tiếp tục nói bậy: “Anh nói tôi quản chị Mạt Mạt việc không liên quan tới mình là để cho bản thân tôi dễ chịu, vậy anh quản chuyện vớ vẩn của tôi làm gì, tôi làm người tốt quá mức phiền đến anh sao? Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi?”
Lời nói của Tô Dã Nghi nhận được hiệu quả vi diệu, bởi vì trong khoảng thời gian mấy phút sau khi Tô Dã Nghi hỏi xong những lời này, Dịch Tự đều chỉ yên lặng nhìn cô, không có trả lời.
Tô Dã Nghi cúi đầu, tránh né ánh mắt nhìn thẳng cô của anh, đập vào trong tầm mắt cô là cái tay đã khóa cửa của Dịch Tự --- cánh tay kia đang từ trên khóa cửa trượt xuống…
Cô liền tóm ngay lấy cơ hội này, quả quyết vặn mở cửa, quả quyết xoay người rời khỏi phòng, một đường chạy về phòng nhỏ của chính mình, tay chân duỗi thẳng ra trên sàn, cô mới mang khẩu khí kia buông lỏng ra ngoài…
Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân kết thúc cãi vã là vào buổi tối chủ nhật.
Buổi tối hơn bảy giờ Tạ Bân trở về, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Dã Nghi liền lặng lẽ nằm ở bên ngoài phòng nhỏ, rõ ràng nghe thấy đối thoại từ căn phòng ngủ không đóng cửa truyền đến.
Tiếu Mạt Mạt: “Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta nên tách ra một thời gian.”
Tạ Bân không lên tiếng.
Tiếu Mạt Mạt: “Nếu như vẫn cãi lộn như vậy, em nghĩ, kết quả cuối cùng của chúng ta cũng là chia tay, em không sợ chia tay, em sợ chúng ta bởi vì lý do không đáng mà chia tay.”
Giọng nói của Tạ Bân cực kỳ mất tinh thần: “Em chưa từng nghiêm túc miêu tả tình hình trong nhà em với anh, anh trước giờ không biết bạn gái của mình có một người ba là quan to, có một người mẹ là thương nhân giàu có.”
Tiếu Mạt Mạt cười lạnh nói: “Tạ Bân, những thứ này không phải em có thể lựa chọn, với lại, em cũng không cảm thấy những thứ này có ảnh hưởng gì tới chúng ta.”
Tạ Bân: “Mới đầu anh cũng cảm thấy không có. Mẹ em… Thôi vậy.”
Tiếu Mạt Mạt: “Mẹ em một mình tìm anh có phải không?”
Tạ Bân: “Truy cứu những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em nói đúng, chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian. Nhưng mà, em không cần phải rời đi, anh đi.”
Tiếu Mạt Mạt: “Tạ Bân, anh thật ích kỷ, cực kỳ ích kỷ.”
“…”
Sau đó bọn họ không nói chuyện nữa.
Tô Dã Nghi liền xoay người tại chỗ, ngồi dưới đất tựa lưng vào lan can, ôm hai đầu gối cực kỳ chua xót nghĩ, tại sao ở thời đại này vẫn còn có người bởi vì vấn đề môn đăng hộ đối mà tranh chấp đâ[email protected]đ%l;qđ
Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt đã từng tốt đẹp như thế, hài hòa như thế, làm sao qua năm mới lại biến thành như vậy?
Tạ Bân rất nhanh thu dọn đồ đạc xong, tiếng va chạm giữa hành lý của anh và sàn nhà bằng gỗ rất chói tai, Tô Dã Nghi nghe thấy cả người nổi hết da gà lên. Cô nắm lấy lan can, nhìn Tạ Bân không quay đầu lại đi tới trước cửa đổi giày…
Tiếu Mạt Mạt chân không từ trong phòng ngủ xông ra, cứ như vậy xông tới ôm lấy Tạ Bân từ phía sau, tùy hứng mà cố chấp ôm lấy anh, khóc nói: “Không cho anh đi, không cho đi…”
Tạ Bân đứng thẳng người, giật mình. Tô Dã Nghi lại thấy rõ, tay anh nâng lên mấy lần, hạ xuống mấy lần, sau đó, anh trầm giọng nói: “Mẹ em nói đúng, anh không có bản lĩnh, mỗi tháng anh kiếm tiền không nhiều bằng em, công việc của anh vẫn dựa vào em tìm quan hệ cho anh, nói có chút khó nghe, anh chính là người ăn cơm bao (trai bao).”
Tiếu Mạt Mạt lắc đầu trên lưng anh: “Anh không có, anh không có!”
“Mạt Mạt, em bình tĩnh một chút.”
“Em không cần bình tĩnh, không muốn bình tĩnh, chúng ta có bốn năm, chúng ta ở cùng một chỗ bốn năm rồi… Dù là em nuôi một con chó nhỏ, bốn năm cũng đủ để em tê tâm liệt phế, huống chi em yêu anh…” Nói đến đây, Tiếu Mạt Mạt đã khóc không thành tiếng rồi.
Tạ Bân ngẩng đầu nhìn trên trần nhà phòng khách treo một cái đèn lớn, mắt mở ra thật lớn, Tô Dã Nghi bị ánh mắt nhuốm đầy bi thương đó làm cho dao động, lui về phía sau một bước, rời khỏi lan can.
Ngẩng đầu và nhìn lên… Chỉ là vì để không rơi lệ sao?
Tô Dã Nghi cảm thấy lồng ngực của chính mình cũng đắng chát theo…
Thật lâu sau, tiếng khóc của Tiếu Mạt Mạt vẫn còn tiếp tục, sau đó giọng nói của Tạ Bân truyền đến: “Anh chưa từng nghĩ bỏ đi bốn năm của chúng ta…”
“Mẹ em nói rất đúng, điểm mấu chốt của chúng ta không phải ở em, không phải ở nhà em có tiền có quyền, ở anh… Bốn năm đã qua, anh lựa chọn không chú ý tới vấn đề giữa chúng ta, con người của anh nội tâm thô ráp, liền cảm thấy được, chúng ta như vậy rất tốt, công việc, yêu đương… Không phải là một bức tranh vui vẻ sao? Chúng ta như vậy rất hạnh phúc, thế này là đủ rồi, còn muốn mù quáng giày vò vì cái gì?”
“Thật ra thì không chỉ có mình mẹ em nói với anh vấn đề này, rất nhiều người cũng từng nói qua, có xem thường có châm biếm, khi đó anh cảm thấy không sao cả. Nhưng ngày ấy, mẹ em hỏi anh một vấn đề, bà ấy hỏi anh, nếu như anh muốn kết hôn với em, có đồng ý tiếp nhận hôn nhân ở rể hay không, đến lúc đó, nhà chúng ta ở cần nhà em mua, đồ dùng trong nhà cần nhà em mua, sinh con nuôi không nổi cũng cần dựa vào trợ giúp trong nhà em…”
“Khi đó anh liền trả lời mẹ em từ trong lòng, anh không thể tiếp nhận. Quá khứ anh quá lười, ngại phiền toái ngại mệt, cảm thấy chúng ta như bây giờ là tốt, trong khoảng thời gian này anh đã nghĩ rất nhiều, về sau còn có thời gian rất dài… Anh không thể cứ lăn lộn như vậy nữa.”
“Nếu như em bằng lòng chờ anh…”
Nói tới chỗ này, tay Tạ Bân liền dùng lực, Tiếu Mạt Mạt đã bị anh đẩy ra ngoài, anh giúp cô lau nước mắt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh sẽ dùng tư thế xứng với em, trở về cưới em.”
Tiếu Mạt Mạt bỗng chốc ngồi ở trên mặt đất.
Tạ Bân cuối cùng rời đi.
Lúc này Tô Dã Nghi không có bất kỳ do dự gì, lao xuống lầu, vẻ mặt lo lắng ngồi xổm trước mặt Tiếu Mạt Mạt, lời an ủi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiếu Mạt Mạt đã nhóc nhào vào trong lòng cô.
Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực này nhào đến phải ngồi xuống đất, mông đụng mạnh trên đất, cô đau đến chau mày, sững sờ cắn chặt răng, không phát ra một chút âm thanh nào.
Chờ cho cỗ đau đớn kia qua đi, trên trán Tô Dã Nghi đã nhiều hơn một tầng mồ hôi mỏng, cô thả lỏng chân mày mở mắt ra, liếc mắt liền nhìn thấy Dịch Tự đang khoanh cánh tay đứng ở trước cửa phòng ngủ thứ hai nhìn cô.
Tô Dã Nghi muốn dùng ánh mắt truyền lại cho anh cái gì đó, ví dụ như “Chị Mạt Mạt rất cần an ủi” “Tôi không phải đang làm việc vô dụng” các thứ…
Chỉ là ánh mắt này còn chưa kịp truyền ra ngoài, Dịch Tự đã im lặng xoay người vào phòng, khép cửa.