Tô Dã Nghi cảm thấy mình làm chuyện xấu đương nhiên là gần như cúp điện thoại ngay lập tức, nhanh chóng đứng lên từ ghế sô pha, xoa lòng bàn tay nói: “Anh, anh anh, anh ở nhà sao?”
Dịch Tự lẩm bẩm mấy tiếng không thể nghe thấy, mang theo quần áo nhấc chân muốn đi về phòng. Lại bỗng nhiên ý thức được cái gì, lại xoay người đi đến phòng vệ sinh…
Không tới nửa phút, anh lại từ phòng vệ sinh đi tới, trong tay vẫn mang theo mấy bộ quần áo kia…
Tô Dã Nghi tốt bụng đưa tay chỉ chỉ ban công, nhẹ giọng nói: “Anh muốn đi phơi quần áo sao?”
Dịch Tự dừng lại, lại quyết đoán cất bước hướng về phía ban công.
Xây dựng tâm lý một chút, Tô Dã Nghi nhịn không được hỏi: “Tâm tình của anh vẫn còn rất kém sao?” Sau ngày hôm đó để lỡ mất trong thang máy, Tô Dã Nghi liên tục mấy ngày rỗi gặp anh, hôm nay anh lại lạnh lùng như thế, Tô Dã Nghi đương nhiên cảm thấy được, tâm tình xấu của anh có lẽ vẫn chưa tốt lên.
Chẳng lẽ thật sự là bạn học cấp 3 cùng bàn truyền đến tin tức kết hôn?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Dã Nghi ngoài buồn phiền lại có chút đồng tình, ngoài đồng tình lại có chút vui sướng.
Câu hỏi này của Tô Dã Nghi, Dịch Tự trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Không.”
Khoảng cách từ phòng khách đến ban công, giống như rất sợ Dịch Tự không nghe được, Tô Dã Nghi lại kêu lên nói: “Tại sao thế? Là gặp phải chuyện không hài lòng trong công việc sao?” Nhớ đến lần đó khi cô gặp chuyện khó xử anh đã khuyên cô kiên nhẫn, Tô Dã Nghi nhịn không được bổ sung một câu, “Mặc dù với anh tôi phải phân tích, nhưng tôi rất hiểu lắng nghe, anh có cái gì không vui, đều có thể nói với tôi.”
Dịch Tự quay đầu lại nhìn cô, đọc rõ từng chữ nói: “Không cần.”
Tô Dã Nghi: “Vậy anh ăn cơm tối chưa? Mặc dù tôi đã ăn xong, nếu anh chưa ăn, tôi có thể tiếp…”
Dịch Tự cắt ngang cô: “Không cần.”
“Tôi…”
“Tô Dã Nghi, cô có phiền hay không?”
Giọng nói của Dịch Tự không lớn, một chút cũng không lớn. Tô Dã Nghi không hiểu sao lại cảm thấy uất ức, cô cắn răng muốn giải thích: “Ngày đó tâm tình tôi không tốt, anh cũng tới an ủi anh, đề xuất của anh rất có ích với tôi… Tôi chỉ cảm thấy, tôi nên cảm ơn anh.”
Dịch Tự không nhìn cô, giọng điệu cực kỳ nhạt nói một câu: “Dừng ở đây đi.”
Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh.
Giống như là đoán được vẻ mặt của Tô Dã Nghi, Dịch Tự bổ sung thêm: “Về sau chuyện của cô không cần nói với tôi, tốt nhất cô cũng đừng động đến chuyện của tôi.”
Sau khi biểu đạt ý tứ của mình cực kỳ lưu loát, Dịch Tự không nói nhiều một lời nào nữa.
Bởi vì những lời này của Dịch Tự, tâm tình của Tô Dã Nghi rơi xuống đáy cốc xưa nay chưa từng có.
Cô chưa từng cảm thấy, một câu đơn giản như vậy của anh có thể làm thay đổi bản thân cô.
Chúc Lỵ nói: “Sao cô hồn bay phách lạc thế?”
Phạm Giai nói: “Đứa nhỏ này, mấy ngày nay không cười rồi.”
Lục Tiểu Mẫn nói: “Cô chắc sẽ không bị áp lực chuyển thành nhân viên chính thức làm uất ức đấy chứ!”
Triệu Duyệt lại vẫn pha trò chọc cười cô: “Cô yêu tôi đến trái tim vỡ vụn sao?”
Cũng không có ích, một chút cũng không có ích. Tô Dã Nghi vẫn cảm thấy mình là sinh vật đơn bào, những thứ có thể sắp xếp trong đầu không nhiều lắm. Đến lúc này cô mới hối hận, nếu trong đầu cô có thể có nhiều đồ trang điểm, cô có thể suy nghĩ nhiều chuyện khác nhiều người khác…
Cũng sẽ không luôn nghĩ về anh và lời anh nói.
Tại sao lần này lại khó như vậy? So với việc anh từ chối cô, khinh thường cô, có người khác trong lòng còn đau khổ hơn.
Đơn giản là anh chán ghét cô.
Ngày 28 tháng 3.
Sinh nhật của Tô Dã Nghi cứ như vậy lặng yên không một tiếng động đã đến rồi.
Hôm nay là ngày thứ bảy, phòng hành chính tự động gửi đến tin nhắn chúc mừng đầu tiên thông báo ngày này đã đến. Sau đó mẹ Tô, ba Tô cũng liên tiếp điện thoại đến.d.đ/l/q/đ
Thứ năm đã hẹn với Chu Nhất Nặc nơi đi ăn mừng, trong một cái ngõ tại cửa phố Đông Trực (Dongzhimen), nơi đó có quán món ăn gia đình không tệ, làm đồ ăn thành phố N chân chính, Chu Nhất Nặc đặc biệt khai quật được chỗ này, hai người hẹn nhau không say không về.
Giữa trưa rời giường, dạ dày đã sớm đói bụng, đói đến đau dạ dày, Tô Dã Nghi hoàn toàn không để ý tới. Vừa mệt mỏi, cô vừa nghe thấy dưới lầu có tiếng động, đoán là Dịch Tự ra ngoài, không dám ra ngoài nhìn anh.
Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của cô, thật ra cô cực kỳ thích có thể được Dịch Tự nói với cô “Sinh nhật vui vẻ”, nhưng cũng chỉ là nằm mơ mà nghĩ thôi.
Lại buồn bực một hồi, trong lòng Tô Dã Nghi yên lặng vì một chai rượu vang buổi tối.
Ba giờ chiều mới gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc, vẫn không ai nhận.
Hơn bốn giờ chiều khi Tô Dã Nghi ra ngoài Chu Nhất Nặc gửi tin nhắn đến, bảo cô tới chỗ kia trước.
Thời gian hẹn với Chu Nhất Nặc là năm rưỡi, mặc dù Tô Dã Nghi ra khỏi nhà sớm, nhưng cô tìm một hồi lâu, đến hơn sáu giờ, cô còn tưởng Chu Nhất Nặc đã sớm đến, kết quả khi người phục vụ dẫn cô đi tới phòng, cô chỉ thấy một cái bàn nhỏ trống trơn.
Tô Dã Nghi thất vọng vô cùng, liên tục gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc.
Không ai nhận.
Mãi đến đúng bảy giờ mang thức ăn lên…
Mãi đến bảy giờ ba mươi sau khi Tô Dã Nghi đã xem xong tất cả tin nhắn trong điện thoại…
Điện thoại của Chu Nhất Nặc vẫn còn gọi không được.
Ngay lúc Tô Dã Nghi sắp tuyệt vọng, điện thoại di động vang lên. Cô hưng phấn nhận, mở miệng liền nói: “Cậu đến rồi?”
Bên kia truyền đến một giọng nam: “Đến chỗ nào?”
Tô Dã Nghi giật cả mình, lấy điện thoại xuống nhìn tên người gọi tới, thật lâu mới ấp a ấp úng nói: “Tổng… Tổng giám?”
Đới Duy cười nhẹ: “Cô không nghe lầm, là tôi.”
“Có… Có chuyện gì sao, Tổng giám?”
Đới Duy: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Tô Dã Nghi nói dối: “Ở nhà.”
Đới Duy im lặng một lúc, hỏi: “Nhà cô ở quán cơm sao?”
Tô Dã Nghi lại bị giật mình, nhìn khắp nơi xung quanh, sau khi chắc chắn trong phòng chỉ có một mình cô, cô lắp bắp hỏi: “Tổng… Tổng giám…”
Đới Duy: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi đi vào.”
Tô Dã Nghi rất muốn nói “Chưa chuẩn bị xong”. Nhưng mà, sau khi kèm theo một câu tiếng người “Đăng đăng”, Đới Duy quả thật xuất hiện sờ sờ trước mắt Tô Dã Nghi.
Điện thoại của cô cũng chưa kịp tắt.
Trong tay Đới Duy còn mang theo một cái bánh ngọt lớn.
Anh ta nhanh nhẹn chuyển đồ ăn trên bàn đi, mang bánh ngọt lên mặt bàn, lại ngồi xuống đối diện Tô Dã Nghi, nói: “Sinh nhật thế nào mà bánh ngọt cũng không có, vậy còn gọi là sinh nhật sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Tôi…”
Đới Duy lấy nến trong hộp ra, cắm từng cây lên, cười nói: “Thư ký nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật cô.”
Tô Dã Nghi: “Cái này chị thư ký cũng nói cho anh sao?” Vừa nói xong, Tô Dã Nghi bỗng nhiên cảm thấy cắm nến thú vị, cũng học theo cắm nến vào.
Đới Duy cười cười: “Thư ký dĩ nhiên sẽ không chủ động nói cho tôi biết.”
Tô Dã Nghi hiển nhiên không nghe rõ tầng hàm ý cần khai thác trong lời nói kia của Đới Duy, mà tò mò hỏi: “Vậy sao Tổng giám biết tôi ở chỗ này?”
“Có một lần lúc cô gọi điện thoại ngẫu nhiên nghe thấy.”
Tô Dã Nghi tán thưởng từ đáy lòng: “Trí nhớ Tổng giám thật tốt.”
Đới Duy bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn Tô Dã Nghi mang theo chút cưng chiều: “Cô thật sự là cô bé ngốc.”
Sau khi cắm đầy nến, Đới Duy để cho Tô Dã Nghi cầu nguyện, còn cổ vũ cô: “Có thể cố gắng cầu nhiều một chút, cầu những điều bình thường chưa đạt được.”
Tô Dã Nghi gật đầu, nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, thành kính cầu nguyện.
Nguyện vọng thứ nhất: Ba mẹ khỏe mạnh, luôn luôn hạnh phúc.
Nguyện vọng thứ hai: Công việc sớm được chuyển thành nhân viên chính thức, ổn định lại.
Nguyện vọng thứ ba: Dịch Tự… Đừng chán ghét cô.
Nguyện vọng thứ tư: Dịch Tự có thể có chút chút… Thích cô.
Nguyện vọng thứ năm…
Tô Dã Nghi mở mắt ra, mộng ban ngày theo đó mất tăm mất tích. Cô cười đến có chút cô đơn, “Phốc” một hơi thổi tắt ngọn nến.
Đới Duy hát bài hát mừng sinh nhật cho cô.
Nhìn đến bàn đầy chai rượu, Đới Duy mỉm cười nói: “Cô vốn định một mình uống nhiều rượu như vậy?”
Tô Dã Nghi lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi vốn định cùng một người chị em tốt.”
“Sau đó, chị em tốt của cô đâu?”
“Cô ấy bỏ tôi ở đây rồi.”
Đới Duy thở dài, lấy một chai rượu qua, nói: “Tôi tiếp cô uống, thế nào?”
Tô Dã Nghi cười chua xót: “Không cần đâu Tổng giám, tôi muốn về nhà.”
Tổng giám là một người lịch sự, lịch sự cực kỳ đạt tiêu chuẩn. Tô Dã Nghi nghĩ. Ở đây trong thời gian này bị người ta vứt bỏ, hoàn hảo có Tổng giám. Ban đêm Bắc Kinh không phải loại sầm uất đèn đóm sáng trưng, mà là lốm đa lốm đốm, ngọn đèn kia lúc trước Tô Dã Nghi nhìn cảm thấy đáng yêu, hôm nay lại cảm thấy trong lòng rất buồn.
Đới Duy đột nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trong lòng Tô Dã Nghi nhảy dựng, quay đầu nhìn anh, khóe miệng Tổng giám đang phác lên nụ cười, nói: “Lại kẹt xe rồi.”
Ánh mắt Tô Dã Nghi xuyên qua tấm kính chắn gió, quả nhiên chỉ nhìn thấy đuôi xe của xe phía trước. Cô thở dài rất nhiều, bản thân cũng không biết.
“Dạo này cô gặp phải chuyện gì sao?” Đới Duy trầm giọng hỏi.
Tô Dã Nghi không lấy lại tinh thần, đã định dùng một tiếng “A” làm phản ứng.
“Tôi tính, có hơn nửa tháng, cô có vẻ vẫn luôn như vậy… Nếu tôi nhớ không nhầm, cô không có bạn trai mà?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Có sao?” Khổ sở của cô rõ ràng như thế sao, gần đây cô rõ ràng cố gắng né tránh Tổng giám mà…
Đới Duy: “Hơn nữa cô cũng không có chuyện vay mượn, trong nhà hẳn là không có chuyện gì chứ?”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Không có việc gì.”
Đới Duy: “Vậy là làm sao?”
Tô Dã Nghi không muốn đáp lại, ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đới Duy, suy nghĩ chuyển tới đề tài: “Lại kẹt xe rồi… Tổng giám còn nhớ rõ không? Câu chuyện lần trước của anh còn chưa kể xong đấy!”
Sau khi nói xong câu này, ánh mắt Đới Duy lóe lên một chút, giống như là thứ gì đó tuột ra từ trong mắt. Tô Dã Nghi thật sự thấy, biết bản thân mình nói sang chuyện khác đã thành công một nửa, nhanh chóng bổ sung câu: “Về sau tại sao các người lại chia tay?”
Đới Duy cười khổ: “Kết quả cực kỳ quê mùa, cô ấy đã chết.”
Tô Dã Nghi khiếp sợ không kiềm chế được: “Chết… Đã chết?”
“Tai nạn xe. Lúc ấy tôi đang đi công tác ở Thượng Hải, không kịp trở về.”
Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy có cảm giác lành lạnh nảy sinh từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng mình, thổi đến người cô lạnh lẽo.
“Kỳ thật tình yêu là một thứ cực kỳ ngắn ngủi, cũng cực kỳ nhẹ nhàng. Rất nhiều người cho rằng nắm được đã là cả đời, cũng có rất nhiều người cảm thấy không nắm được cũng là cả đời, khác biệt chính là, người nắm được cho rằng mình chiếm được cả đời, người không nắm được cho rằng mình mất đi cả đời…
Không phức tạp như thế. Tình yêu chỉ đơn giản như này, tôi thích em, tôi và em ở cùng nhau. Tôi không thích em, tôi cách em xa một chút.d/đ/l.q.đ
Không có thứ gì là không thay đổi, cũng không có chuyện gì đáng để bi thương như thế.” Đới Duy hé mắt, cảm xúc yên bình một chút mới nói, “Đến bây giờ, tôi cực kỳ hối hận chính là, tôi chưa cùng cô ấy làm chuyện tôi muốn làm cùng cô ấy nhất.”
Như là sợ phá hỏng không khí yên tĩnh như vậy, giọng nói của Tô Dã Nghi hạ xuống thấp nhất: “Chuyện gì?”
“Cô ấy từng nói, muốn cùng tôi đi cửa thành cổ ngắm trời chiều một lúc.”
Tô Dã Nghi rơi vào lặng im lần thứ hai.
Sự im lặng này kéo dài liên tục cho đến cửa nhà.
Tô Dã Nghi cảm thấy trên đường đi cô suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nhưng mà, cụ thể muốn cô nắm lấy thứ gì, cô lại không nắm được.
Đới Duy dừng xe, lại không sốt ruột một chút nào, ngay tại buổi tối này, ở trong xe, anh ta cực kỳ nghiêm túc nói: “Dã Nghi, tuổi đó tôi còn không hiểu được trách nhiệm là gì, tôi bỏ lỡ một người con gái tốt.
Hiện tại tôi đã hiểu, biết trách nhiệm trên vai, tôi cũng có năng lực có ý chí bao dung một người con gái. Cô tin không?”
Tô Dã Nghi gật đầu: “Tôi tin.”
Đới Duy quay đầu nhìn cô: “Cô tin tôi có thể mang lại hạnh phúc cho người con gái khác sao?”
Rất sợ Tổng giám không tin cô, Tô Dã Nghi kiên định gật đầu lần thứ hai: “Tôi tin tưởng!”
Đới Duy nhìn Tô Dã Nghi không chớp mắt: “Vậy em bằng lòng làm người con gái kia để tôi bao dung và chiều chuộng không?”
Tô Dã Nghi hoàn toàn ngây dại.
Vào lúc Tô Dã Nghi vẫn còn ngẩn người, Đới Duy đã đến gần cô, dùng một giọng điệu mê hoặc hỏi từng chữ từng chữ: “Dã Nghi, em biết hôn môi không?”
Tô Dã Nghi ngơ ngác lắc đầu.
Khóe miệng Đới Duy nở nụ cười: “Tôi dạy cho em, được không?”
Tô Dã Nghi ngơ ngác nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh ta đang không ngừng phóng đại, cô cũng không nhớ ra được anh ta muốn làm gì.
Mãi đến khi xe bị cái gì đâm trúng phát sinh còi báo động, Tô Dã Nghi mới nhanh như chớp ý thức được Tổng giám đang làm gì, sau khi hoàn hồn cô tức giận chặn ngang đẩy anh ta ra, thét chói tai giống như gặp quỷ mở cửa xe chạy xuống…
Đến lượt Đới Duy không thể tin nhìn hướng Tô Dã Nghi chạy nhanh, vẻ mặt ngốc nghếch…
Tô Dã Nghi một đường chạy về nhà, chạy lên gác xép nhỏ.
Quấn mình vào trong chăn, kêu loạn “gào khóc”…
Quá khó tin rồi…
Suýt chút nữa là bị Tổng giám hôn…
Tổng giám thiếu chút nữa là hôn cô rồi…
Tô Dã Nghi nghĩ lại mà sợ, nếu không phải hồi còi báo động kia, nếu cô bị Tổng giám hôn, cô phải đi khâu miệng hoặc là cắt đi mất…
“Tô Dã Nghi!”
Dưới lầu có người gọi cô, cô nghe thấy, cũng không muốn trả lời. Cô đang rơi vào sự chán ghét chưa từng có đối với bản thân mình, ghét mình phản ứng chậm, ghét mình lòng phòng bị yếu, ghét mình giống như con ngốc bị người ta thưởng thức…
“Tô Dã Nghi, cô xuống đây.”
Người nọ ở trên lầu cực kỳ bướng bỉnh, lại kêu một câu. Tô Dã Nghi theo bản năng trả lời: “Tôi không xong không xong không xong rồi! Tôi muốn đi chết đi chết đi chết!”
Sau khi lại quấn chăn lăn vài vòng, Tô Dã Nghi nghe thấy giọng nói kia vang lên lần thứ hai: “Tô Dã Nghi, cô đứng dậy.”
Lúc này cô nghe cẩn thận, là giọng nói của Dịch Tự, cách cô rất gần… Giống như là, nói ngay bên cạnh cô.
Tại sao anh lại ở chỗ này?
Hoài nghi vén lên một góc chăn…
A!!!
Quả nhiên là anh!
Tô Dã Nghi kéo chăn một lần nữa quấn mình thật chặt thật chặt, giọng nói phát ra từ trong chăn: “Anh tới làm gì!”
Dịch Tự: “Cô đứng lên nói chuyện.”
Tô Dã Nghi quấn chăn rất chặt: “Tôi không đứng!”
Sau một hồi yên tĩnh như nhau, Dịch Tự trầm giọng nói: “Ở trên xe loại người như vậy, đầu óc cô bị nước vào sao?”
Tô Dã Nghi quấn chăn, nghe cẩn thận, chưa nói một lời.
“Cô có thưởng thức hay không? Cô có hiểu tự bảo vệ mình hay không?”
Tô Dã Nghi xốc chăn lên, đứng lên “Xoạt” một tiếng, nước mắt óng ánh trong mắt: “Tôi không thưởng thức, đầu tôi bị nước vào, tôi ở trên xe người nào, mắc mớ gì đến anh!”
Tô Dã Nghi đứng trước mắt Dịch Tự, hai người mặt đối mặt, cô rất dễ dàng thấy rõ tức giận trong mắt anh, sau đó anh nói: “Tùy cô thôi!” Sau đó quả quyết xoay người định đi.
Tô Dã Nghi tức giận đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi và Tổng giám hai người cùng nhau vui vẻ! Đúng vậy, tôi ngốc đó! Tôi muốn anh ta dạy tôi hôn môi, thì làm sao! Có quan hệ gì đến anh! Anh cũng không biết hôn môi…” Nói tới đây, bản thân Tô Dã Nghi cũng buồn bực, sao cô lại nói ra lời như thế này, vì thế khẩn trương sửa lại: “Tôi ngốc đấy! Đầu óc tôi bị nước vào đấy, anh cũng không khá hơn chút nào đâu, có bản lĩnh anh dạy tôi đi, anh biết sao…”
Tô Dã Nghi thực sự không biết cãi nhau. Lúc học đại học chiếm phòng thi nghiên cứu, bởi vì chỗ ngồi Tô Dã Nghi vất vả chiếm được bị bạn học khoa khác chiếm đoạt, lòng cô đầy căm phẫn lao tới tranh chấp với người khác, lúc Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh chạy tới, Tô Dã Nghi đang cùng hai nữ sinh chiếm chỗ ngồi của cô làm cho dữ dội, nhưng mà, Tô Dã Nghi vừa mở miệng đều có thể khiến cho người xem cười ầm lên, đến cuối cùng, rõ ràng người bị cướp chỗ ngồi là Tô Dã Nghi, cô ngược lại thật sự trở thành trò cười. Tại lúc đó, Chu Nhất Nặc từng kết luận một cái đối với Tô Dã Nghi, cãi nhau với Tô Dã Nghi giống như là đàn gảy tai trâu vậy.
Lúc Tô Dã Nghi cao hứng cãi nhau nghĩ đến lời của Chu Nhất Nặc, kịp thời ngậm miệng, lạnh run đứng tại chỗ, ngón chân trái cọ xát ngón chân phải, hi vọng Dịch Tự cứ như vậy rời đi không quay đầu lại, cô đóng cửa lại một mình liếm miệng vết thương.
Nhưng mà, Dịch Tự không thể như ước nguyện của cô, ước chừng trong khoảng ba mươi mấy giây, gác xép nhỏ chỉ có tiếng tí tách của đồng hồ báo thức, nhưng mà sau ba mươi mấy giây, âm thanh bởi vì Dịch Tự xoay người ma sát với sàn nhà trước tiên lọt vào tai, sau đó là giọng nói trầm mà mạnh mẽ của anh: “Tô Dã Nghi, cô lặp lại lần nữa.”
Bởi vì hai người cách gần nhau, Dịch Tự lại cao hơn Tô Dã Nghi, gác xép nhỏ lại cực kỳ hẹp, nghe giọng nói này, Tô Dã Nghi dù sao cũng có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh (bị sét đánh), cô bực bội cực kỳ, lầm bầm nói một câu: “Anh biết sao…”
Một giây, không… Có thể là hai giây, trong thời gian ngắn như vậy, Tô Dã Nghi chỉ nhìn thấy một cái bóng đen vút qua phía mình, sau đó, trên môi lành lạnh, có một thứ gì đó mát lạnh dán lên cô.
Sau khi khôi phục cảm giác, Tô Dã Nghi ý thức được đó là một đôi môi, còn có chóp mũi thẳng của Dịch Tự, đang chống đỡ trên chóp mũi cô, cô nghe được hơi thở của anh… Có mùi bạc hà nhàn nhạt.
Tô Dã Nghi đờ đẫn, không dám nhúc nhích.
Anh chỉ an phận chốc lát trên môi cô, chỉ là chốc lát, anh giống như gió lớn di chuyển qua càn quét môi cô mấy lần.
Tô Dã Nghi chỉ biết là, nhịp tim của cô đã đập không đúng nữa rồi…
Toàn thân giống như truyền điện run lên…
“Không phải bảo tôi dạy cho cô sao?” Trên môi truyền đến một trận hô hấp ấm áp nho nhỏ, là giọng nói của Dịch Tự, môi của anh vẫn dán lên môi của cô.
Nghe xong những lời này, Tô Dã Nghi vốn định nghi hoặc “Hả” một tiếng, thế nhưng đôi môi bị phủ kín, âm thanh cô phát ra liền trở thành “Ưm”.
“Há miệng.” Dịch Tự nói.