Editor: Lam Anh.
Lần đầu tiên Tô Dã Nghi nói chuyện với Dịch Tự rất nghiêm túc, rất trang trọng như vậy.
Ngược lại Dịch Tự, dáng vẻ ngược lại cực kỳ lạnh nhạt: “Tôi không biết.”
Lòng Tô Dã Nghi đang thấp thỏm buông xuống, vừa rồi khí thế còn rất mạnh mẽ lập tức yếu ớt đi: “Vậy anh còn…”
“Người này không có gì đáng nói.” Dịch Tự cắt ngang cô, bỗng nhiên ném tới một câu hỏi khác, “Tại sao gần đây cô trốn tránh tôi?”
Lòng Tô Dã
Nghi vừa mới buông xuống lập tức lại đề cập, cô ấp úng hồi lâu, trong
đầu rối loạn một nùi, cuối cùng không trả lời nguyên nhân vì sao.
“Nếu hành động tối hôm đó của tôi tạo thành tổn thương với cô, tôi có thể
xin lỗi, hoặc là cô cảm thấy xin lỗi quá nhẹ nhàng không có cách nào đền bù tổn thương cho cô…” Dịch Tự dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía Tô Dã
Nghi, “Muốn làm thế nào, cô có thể nói ra đây, trốn tránh tôi… Không cần thiết.”
Tô Dã Nghi khó xử nhìn anh, một lúc lâu mới kìm nén ra một câu: “Tôi cũng có trách nhiệm.”
“…”
“Tôi từng tìm tài liệu liên quan, a, không phải không phải, ý tôi là, tôi
lên mạng tìm kiếm vấn đề liên quan… Dưới tình huống đó, làm ra chuyện
kia là phản ứng sinh lý cực kỳ tự nhiên, tôi đều có thể lý giải.” Tô Dã
Nghi vừa nói vừa nhìn phản ứng của Dịch Tự, sau khi phát hiện sắc mặt
anh trở nên kém hơn, cô kịp thời dừng câu chuyện lại, ngược lại dịu dàng nói: “Tôi biết anh có người trong lòng, tôi sẽ không nghĩ nhiều. Thật
ra tối hôm đó Tổng giám làm cho tôi cực kỳ phiền muộn, cụ thể giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì tôi cũng nhớ không rõ lắm...”
Tô Dã Nghi không nói được nữa…
Trái cà chua Dịch Tự mới nhìn giống như chỉ tức giận, muốn cô nói tiếp thế nào đây…
Trên thực tế, Dịch Tự lại vẫn rất phong độ, anh hỏi trước Tô Dã Nghi một câu: “Nói xong rồi?”
Sau khi chờ Tô Dã Nghi gật đầu xong, anh mới không mang bất cứ cảm xúc gì nói ra câu cuối cùng của tối nay: “Ngủ ngon.”
Nhìn thấy anh rời đi trước tầm mắt mình, Tô Dã Nghi mới cảm thấy an tâm.
Giống như như vậy mới là cách thức bọn họ ở chung, một chút khác thường
của Dịch Tự đều khiến cô chân tay luống cuống, sau đó là suy nghĩ lung
tung.
Không ngừng suy nghĩ lung tung lại không ngăn chặn dừng suy nghĩ lung tung của mình lại, Tô Dã Nghi cảm thấy rất khổ cực. Một nụ
hôn tùy tiện đối với Dịch Tự thì không sao, có lẽ anh hoàn toàn không
thèm để ý, nhưng cô thật sự đã mất ngủ liên tục nhiều đêm.
Đơn
giản là cái vấn đề này khiến cô nhớ lại đều cảm thấy khó mở miệng, anh
hôn cô, có khả năng có một chút, một mét nguyên nhân nào khác hay không?
Nhưng mỗi lần vấn đề này lên cao là lúc, Tô Dã Nghi sẽ tìm ra một trăm thậm chí một nghìn lí do phủ định nó.
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi thở dài: “Thật mệt mỏi.”
Chu Nhất Nặc đột nhiên biến mất khỏi thế giới. Ban đầu điện thoại của cô ấy chỉ là không có người nghe, về sau chính là tắt điện thoại. Hơn nữa,
vẫn chưa mở lại máy. Nhắc tới việc này với Mạc Ninh, Mạc Ninh bảo cô đi
tới trường học của Chu Nhất Nặc hỏi thăm một chút, nếu như không tìm
được Chu Nhất Nặc, cũng có thể thông qua thầy Chu tâm tâm niệm niệm của
cô ấy tìm ra đầu mối. Vì thế, Tô Dã Nghi đặc biệt chọn thời gian cuối
tuần đi tới Đại học P, không tìm được thầy Chu, ngược lại tìm được bạn
cùng phòng với Chu Nhất Nặc ở Đại học P. Bạn học kia cực kỳ tốt bụng nói cho Tô Dã Nghi, Chu Nhất Nặc đã ra nước ngoài hai tuần trước rồi.
Về nguyên nhân Chu Nhất Nặc đột nhiên ra nước ngoài, người bạn học kia nói cực kỳ đầy đủ, Tô Dã Nghi nghe lại mất hết ý chí.
Buổi tối đề cập với Mạc Ninh, Mạc Ninh chỉ nói: “Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.”
Tô Dã Nghi không rõ ý tứ trong lời nói của Mạc Ninh, hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Giọng điệu của Mạc Ninh cảm giác cực kỳ xa xôi: “Một phần tình cảm tự biên tự diễn, một ngày nào đó là phải kết thúc.”
Tô Dã Nghi vẫn không hiểu: “Cái gì tự biên tự diễn?”
Mạc Ninh thở dài, kiên nhẫn giải thích một lần: “Chu Nhất Nặc vẫn cho là
thầy Chu với cậu ấy sẽ không có khác biệt, có lẽ cậu ấy không đề cập với cậu… Đương nhiên, cậu ấy cũng không đề cập với tớ. Có lẽ nghe loại
giọng điệu cậu ấy nói về Chu Xung, từ khi mới bắt đầu cậu ấy đã hiểu lầm mối quan hệ này.lamanh/dđlqđ
Mọi người nguyện ý tin tưởng người
mình nguyện ý tin tưởng, đặc biệt là phụ nữ. Cho nên, trái ngược với
thầy Chu đối với cậu ấy chỉ là tình cảm thầy trò, cậu ấy càng nguyện ý
tin tưởng mình sẽ là người cuối cùng trong trò chơi tình yêu của Chu
Xung.”
Tô Dã Nghi có vẻ suy tư “À…” một câu.
“Không nói
cái này nữa, rất thương tâm. Chu Nhất Nặc thật vô tình, ngay cả chào hỏi chúng ta cũng không có đã vác bao quần áo rời đi rồi…” Nói tới đây, Mạc Ninh dừng lại, đột nhiên thay đổi đề tài, “Gần đây cậu với Dịch Tự… Có
khỏe không?”
Giống như bị bắt được bí mật không thể để ai biết,
trái tim Tô Dã Nghi đập nhanh hơn rất nhiều, thật lâu sau mới ngập ngừng nói: “Không tệ.”
“Bây giờ chủ cho thuê nhà của hai người đã
chuyển đi rồi, hai người cô nam quả nữ ở trong một căn nhà nhỏ, cậu lại
nhớ mãi không quên với anh ta, theo tớ thấy, sớm muộn gì cũng xảy ra
chuyện.”
Đã xảy ra chuyện rồi, Tô Dã Nghi ở trong lòng bồi thêm
một câu, sợ Mạc Ninh trách mắng mình, cô chỉ một mực phủ định: “Sẽ
không, tớ sẽ không nghĩ nhiều, sẽ không giống Chu Nhất Nặc hiểu lầm thái độ của anh ta với tớ như vậy.”
Mạc Ninh tổng kết: “Đó là đương
nhiên. Người như Dịch Tự, cậu cũng không có gì hay đáng để hiểu lầm.
Tình huống của cậu và Chu Nhất Nặc cũng cực kỳ khác nhau, ít nhất, Dịch
Tự cũng không giống Chu Xung nửa đêm một mình hẹn Chu Nhất Nặc ra ngoài
gặp mặt, hành vi này, là phụ nữ đều sẽ hiều lầm.”
Tô Dã Nghi
không nói. Cô yên lặng nghĩ trong lòng, hành vi hơn nửa đêm hôn cô của
Dịch Tự… So với nửa đêm hẹn gặp mặt còn nghiêm trọng hơn chứ?
Mạc Ninh còn nói: “Cậu nên tìm một người bạn trai, hoặc là từ nơi nào
chuyển ra đi, cảm giác nhìn mà ăn không được cực kỳ hành hạ, làm sao cậu chịu được đây?”
Tô Dã Nghi im lặng. Vào ngay lúc này, cô đột
nhiên xót xa nghĩ đến, có một số việc dù cho với bạn thân cũng không có
cách nào chia sẻ.
Triệu Duyệt đi làm càng ngày càng chăm chỉ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng thói công tử của anh vẫn còn tồn tại, mọi người không đến mức cho rằng
anh tìm một người thay thế. Giữa trưa hôm nay, Phạm Giai đột nhiên hỏi
anh: “Nhà anh phá sản rồi à?”
Triệu Duyệt vẫn cười hì hì nói: “Tôi lại hi vọng.” Sau đó đề tài này bị anh nói qua loa cho qua.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Dã Nghi muốn đi siêu thị mua đồ, Triệu Duyệt
cũng nói có gì đó muốn mua, nhân tiện lôi kéo Tô Dã Nghi cùng đi luôn.
Lúc ấy Chúc Lỵ vẫn nói đùa một câu: “Đây là cậu công tử nhà giàu có mới
nới cũ.”
Từ khi ra khỏi siêu thị, trong tay Tô Dã Nghi xách rất
nhiều đồ ăn vặt, trái lại Triệu Duyệt thì cái gì cũng không mua. Tô Dã
Nghi không khỏi kỳ quái, hỏi: “Rốt cuộc anh mua cái gì thế?”
Triệu Duyệt cười nói: “Vật nhỏ.”
“Vật nhỏ cái gì? Không thấy.”
Triệu Duyệt cười xấu xa: “Durex, cô muốn xem sao?”
Trên mặt Tô Dã Nghi ửng hồng, lập tức quay đầu đi chỗ khác nhìn đường cái,
đồng thời nói: “Anh có thể đừng như vậy hay không cái kia…”
Triệu Duyệt vẫn không buông tha cô, giả bộ ngây thơ hỏi: “Cái nào?”
Tô Dã Nghi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Lại qua một lúc lâu sau, Tô Dã Nghi nhịn không được hỏi: “Anh thật sự không mua đồ đạc gì? Có phải anh không thích đứng ở công ty nên kiếm cớ ra
ngoài gì đó hay không?”
Khóe môi Triệu Duyệt cong lên một lúc: “Cô không ngốc ha.”
Tô Dã Nghi phẫn nộ: “Tôi vốn không ngốc!”
Triệu Duyệt đưa tay vỗ vào đầu cô: “Cô yên tĩnh một chút tôi sẽ nói cô không ngốc.”
Tô Dã Nghi gạt tay anh ra: “Anh biến thái!”
Triệu Duyệt chỉ cười.
Khi sắp đến công ty, Triệu Duyệt đột nhiên giữ chặt cánh tay Tô Dã Nghi kéo cô sang một hướng khác, vừa nói: “Đi theo tôi một chút, công ty quá
nhàm chán rồi.”
Tô Dã Nghi còn chút việc chưa làm xong, như thế nào cũng không chịu rời đi cùng anh.d/đ.l.q.đ
Hai người “Mỗi nhà qua lại” như lôi kéo một hồi, Triệu Duyệt đột nhiên rầu
rĩ nói: “Cả thế giới đều đã vứt bỏ tôi, tôi quyết định đi chết.”
Tô Dã Nghi bị lời nói và giọng điệu này làm hoảng sợ, nghi hoặc nói: “Anh… Anh làm sao vậy?”
Triệu Duyệt nhíu mày nhìn cô: “Không phải cô muốn về công ty sao? Trở về đi,
không cần quan tâm tôi, tôi là một người mẹ không cần ba không nuôi…”
Tô Dã Nghi tức giận nói: “Triệu Duyệt! Anh nghiêm túc một chút!”
Triệu Duyệt lại cười: “Vậy cô theo tôi đi tản bộ đi?”
Lại vòng quanh bên ngoài quảng trường mua sắm một vòng, Triệu Duyệt vẫn
luôn im lặng. Tô Dã Nghi lo lắng nhìn anh, anh lại một chút phản ứng
cũng không có. Cuối cùng, Tô Dã Nghi thật sự không chịu nổi, trực tiếp
hỏi: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Không nói tôi trở về thật đấy!”
Triệu Duyệt: “Tôi và trong nhà trở mặt hoàn toàn rồi.”
Tô Dã Nghi kinh ngạc: “Sao cơ? Lại trở mặt rồi? Lần trước không phải…”
Triệu Duyệt sửa chữa cô: “Lúc này là hoàn toàn, hoàn toàn trở mặt.”
Tô Dã Nghi đen mặt: “Anh thật ấu trĩ.”
Triệu Duyệt cười ha ha: “Cô không hỏi tôi vì cái gì à?”
Tô Dã Nghi: “Trần Bách Mộng, còn có thể là vì cái gì.”
Triệu Duyệt lại vỗ đầu cô: “Thông minh!”
“…” Sau khi yên lặng gạt tay anh ra, Tô Dã Nghi thân thiết hỏi, “Vậy bây giờ anh, sống có tốt không?”
Triệu Duyệt lắc đầu: “Đương nhiên không tốt. Loại Phú Nhị Đại* giống tôi sinh ra đã có thìa vàng, thời gian sống trước kia đều tiêu tiền như nước…
Vung tiền như rác gì gì đó, hiện tại muốn tôi từng tháng nhận mấy ngàn
để sống, cô cảm thấy tôi sẽ sống tốt sao?”
(*) Phú Nhị Đại: là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ
yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế
nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm “vui
lòng” bố mẹ.
Tô Dã Nghi lườm anh: “Vậy anh nên quay về làm Phú Nhị Đại đi.”
Triệu Duyệt cười đến cực kỳ thê lương: “Tôi cũng rất muốn, nếu như tôi có thể không thích cô ấy, nếu như tôi có thể có chút khí thế tranh giành…” Nói tới đây, Triệu Duyệt cũng không nói thêm gì nữa.
Tô Dã Nghi nhìn anh, nỗi đau lòng quen thuộc kia lại xuất hiện. Không biết tại sao, Tô
Dã Nghi cảm thấy cô và anh đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau). Nhìn quen dáng vẻ bình thường hi hi ha ha của anh, từ
nội tâm Tô Dã Nghi cảm thấy hình dáng này của anh cực kỳ làm người ta
đau lòng.
Nhìn ra trên mặt Tô Dã Nghi có sự đồng cảm nhàn nhạt,
Triệu Duyệt bĩu môi, rất bất mãn nói: “Đừng thương xót tôi, nếu cô dám
thương xót tôi lần sau tôi sẽ không tìm cô tâm sự nữa.”
Tô Dã
Nghi mạnh mẽ… ném đi lòng đồng cảm trong lòng mình, kéo ra một nụ cười
rực rỡ: “Anh có cái gì đáng thương xót! Có nhiều đồng bào vật lộn giữa
ranh giới sống chết đáng thương xót như vậy, tôi cũng không có thời gian rảnh thương xót anh!”
Triệu Duyệt cười hài lòng, tự nói thầm:
“Nếu không tôi làm sao thích mang cô ra ngoài chứ!” Dứt lời, lại xoay
người nói: “Đúng rồi, gần nhà cô có nhà cửa có thể cho thuê không? Cứ ở
khách sạn tôi sẽ phá sản mất.”