Edit: Lam Anh
Khi Tả Đan tìm tới Tô Dã Nghi, cô đang chống đầu nhớ lại câu trả lời sáng hôm đó của Dịch Tự. Thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của Tô Dã Nghi, Tả Đan hiếm khi nói đùa nhịn không được trêu chọc: “Sáng sớm đã mơ mộng yêu đương rồi?”
Tô Dã Nghi vội vàng phủ nhận: “Nào có nào có!”
Tả Đan vừa đi về phía trước vừa hỏi: “Biết tìm cô làm gì không?”
Tô Dã Nghi thành thật lắc đầu.
Đến trước bàn làm việc của Tả Đan, cô mới nói: “Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của cô xin phê duyệt xuống rồi. Trước đó quy trình đã thông qua, cho nên, lúc này cô trực tiếp chuyển là có thể rồi.” Vừa nói xong, Tả Đan vừa lấy ra một tài liệu từ trong máy tính, đóng dấu xong rồi đưa cho Tô Dã Nghi, nói, “Cô cầm cái này đi Hành chính xử lý thủ tục một chút đi, nhân tiện nhận một bàn máy tính mới.”
Tô Dã Nghi sững sờ tiếp nhận đồ Tả Đan đưa tới, một lúc lâu không phản ứng kịp, mãi đến khi Tả Đan hiểu rõ cô gõ gõ mặt bàn nói: “Lấy lại tinh thần chưa?” Cô mới gật đầu vui mừng rời đi.
Cuộc sống lập tức thoải mái, chuyện tốt cũng luôn luôn ngoài dự đoán như vậy.
Buổi sáng Tô Dã Nghi tới phòng Hành chính làm thủ tục chuyển chính thức xong, lại nhận máy tính mới xong, Tả Đan từ trên phần mềm trao đổi nội bộ gửi cho cô một bảng biểu công việc. Nhân viên mới chuyển chính thức của Phi Cáp đều phải đi thành phố S rất xa tiến hành thời gian đào tạo chuyên nghiệp trong nửa tháng, Tô Dã Nghi vẫn biết cái thông lệ này, trước khi chuyển thành nhân viên chính thức cô cực kỳ khát khao có thể lấy đi công tác làm cái cớ đi du lịch các nơi. Nhưng lúc này chuyện tốt rơi xuống đầu, Tô Dã Nghi lại có chút không tình nguyện lắm.
Cô tự kiểm điểm và tự hỏi bản thân kỹ lưỡng, phát hiện mình không muốn đi thành phố S là vì Dịch Tự.
Sau khi Dịch Tự đổi việc, bởi vì nguyên nhân giao thông và phương diện khác, về nhà trễ hơn.
Tô Dã Nghi rối rắm có muốn đi thành phố S hay không tới gần tối, Triệu Duyệt ngược lại đặc biệt về nhà rất sớm. Vừa về nhà, anh đã nhảy lên phòng bếp, cũng không nói lời nào, chỉ khoanh tay nhìn chằm chằm Tô Dã Nghi. Tô Dã Nghi bị anh nhìn chăm chú đến toàn thân nổi cả da gà, vừa lấy mướp đắng vừa hỏi: “Anh đang nhìn cái gì thế?”
Triệu Duyệt nói: “Cô và tên mặt lạnh kia xem như là xác định quan hệ rồi à?”
Tô Dã Nghi đáp: “Xác định quan hệ cái gì?”
Triệu Duyệt: “Buổi sáng thứ Bảy tuần trước hai người ở trong phòng lâu như vậy, chằng lẽ là nằm trên giường nói chuyện phiếm?”
Tô Dã Nghi xấu hổ và tức giận trừng anh: “Tôi không nằm trên giường, rõ ràng tôi ngồi.”
Triệu Duyệt mỉm cười: “Hai người cũng thật có ý tứ, ngồi ở trong phòng cũng có thể ngồi hơn một hai tiếng?”
Tô Dã Nghi: “Rõ ràng không đến một hai tiếng! Tôi chỉ ngồi hơn bốn mươi phút!”
Triệu Duyệt cười càng vui vẻ: “Hơn bốn mươi phút…” Sau khi kéo dài âm cuối, Triệu Duyệt đột nhiên tới gần cô, cười như không cười nói, “Tôi cũng không tin các người chỉ ngồi liên tục hơn bốn mươi phút.”
“Đương nhiên không phải chỉ ngồi…” Tô Dã Nghi nói tới đây hậu tri hậu giác phát hiện mình bị lừa mới dừng lại, ý thức được mục đích của Triệu Duyệt tuyệt đối không trong sáng, cô tức giận ném mướp đắng trong túi qua, cả giận nói, “Anh nhàm chán!”
Thật ra sáng hôm đó, bọn họ quả thật không chỉ ngồi hơn bốn mươi phút… Chính xác mà nói, thời gian ngồi chỉ không tới mười phút, bởi vì trong thời gian sau đó, Tô Dã Nghi ngồi trên chân Dịch Tự, hơn nữa, trong thời gian sau đó, bọn họ liên tục hôn môi.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Dã Nghi không nhịn được mặt đỏ lên, sau đó, trong lòng giống như dùng không hết sức lực, cô cũng nghiêm túc, dùng những sức lực này “Vút vút” trên dao, hai ba lần liền cắt được một đĩa mướp đắng. Triệu Duyệt ở cửa trêu chọc Tô Dã Nghi hồi lâu, sau đó vẫn không được đáp lại, cuối cùng anh cũng không tự làm mất mặt nữa, rời khỏi phòng bếp.
Khi Dịch Tự về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi. Vì chờ anh, Tô Dã Nghi mở tivi ngồi ở phòng khách xem. Trong tai lại chỉ nghe động tĩnh của cánh cửa. Đến khi anh trở về, cô đã cực kỳ buồn ngủ, lại vẫn lập tức đứng lên từ ghế sofa như đánh máu gà. d;đ;l.q;đ
Đứng hồi lâu, Tô Dã Nghi lại cảm thấy mất tự nhiên, cảm thấy phản ứng của mình giờ khắc này rất giống một bà chủ nhà, vì thế cô lại chà xát góc áo ngủ ngồi lại ghế sofa lần nữa, bám vào sofa quay lưng về phía Dịch Tự nói: “Mệt rồi hả? Nước tắm đun xong rồi, giờ có thể tắm rồi.”
Vì sao vẫn cảm giác rất giống bà chủ nhà thế này!
Hiển nhiên Dịch Tự cũng bị lời nói của Tô Dã Nghi kinh sợ, Tô Dã Nghi thấy anh sửng sốt một hồi lâu, khi anh sững sờ trong lòng Tô Dã Nghi cũng cực kỳ không yên, dù sao vẫn sợ anh đột nhiên quay mặt rời đi.
Sự thật chứng minh, Dịch Tự sẽ không quay mặt rời đi, anh rất phối hợp đi đến trước ghế sofa, nghiêng người, dừng ở mặt Tô Dã Nghi, sau đó híp híp mắt, mặt hơi nghiêng, hôn mặt cô, thấp giọng đáp lại câu: “Được.”
Tô Dã Nghi thẫn thờ quay đầu lại, trên tivi đang chiếu một cảnh hài kịch, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra, cô ôm đầu gối, rất muốn nhìn xem trong kịch rốt cuộc có cái gì buồn cười, nhưng mà, giống như làm thế nào cũng không sao rút suy nghĩ từ hai khái niệm “Bà chủ nhà” và “Chồng trở về nhà” này ra được.
Cô buông đầu gối ra, giơ tay xoa xoa mặt mình, lại mất hồn quay đầu nhìn phòng ngủ thứ hai, một lúc lâu không quay đầu lại.
Tại sao bọn họ đột nhiên trở nên như vậy… Hả?
Sau khi Dịch Tự tắm rửa xong, đi thẳng đến nhà ăn, Tô Dã Nghi nghe thấy anh mở tủ lạnh ra, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Đánh răng chưa?”
Tô Dã Nghi lớn tiếng đáp: “Chưa.”
Lúc Dịch Tự trở lại đưa cho cô một hộp sữa chua, cũng mở một hộp ra cho bản thân, ngồi xuống ghế sofa anh hay ngồi, trực tiếp hỏi: “Có việc gì muốn nói với anh à?”
Tô Dã Nghi thành thật gật đầu.
“Chuyện gì?”
Tô Dã Nghi nhìn ngón tay: “Em, em phải đi công tác rồi.”
Dịch Tự cau mày: “Đi đâu?”
“Thành phố S.”
Suy nghĩ một chút, Dịch Tự hỏi lại: “Em chuyển thành nhân viên chính thức rồi hả?”
Tô Dã Nghi hưng phấn thỏa thích nói: “Làm sao anh biết?”
Dịch Tự mặt không chút thay đổi uống một ngụm sữa chua, mặt không chút thay đổi phun ra hai chữ: “Đoán thôi.”
Tô Dã Nghi cũng không biết vì sao chuyện cô đi công tác nhất định phải nói cho Dịch Tự, sau khi trở lại tổ nhỏ, cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy hình thức ở chung của cô và Dịch Tự trong khoảng thời gian này thay đổi đều bắt nguồn từ câu trả lời của Dịch Tự vào sáng thứ Bảy kia. Cô hạnh phúc hồi tưởng lại đoạn hỏi đáp kia một lần.
“Anh cũng thích em, đúng không?”
“Em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ… Em nghĩ không ra.”
“Vậy em nghĩ tại sao anh muốn hôn em?”
“Em… Em có thể nghĩ anh hôn em vì thích em sao?”
“Có thể.”
Dù rối rắm như vậy, Tô Dã Nghi vẫn nghĩ rõ ràng, anh nói “Có thể” ý là nói anh thích cô. Cô dùng thời gian vài ngày từ các khía cạnh các tình huống để chứng thực độ chân thật của nhận thức này. Cho tới bây giờ, cô thật sự có thể chắc chắn – đây không phải mơ.
Dịch Tự thật sự thích cô, cho dù anh chưa từng nói gì.
Thứ Tư Tô Dã Nghi đi công tác, Bắc Kinh đã vào hạ, thời tiết cực kỳ nóng, trước khi lên máy bay Tô Dã Nghi luôn gọi điện thoại với bố mẹ, mãi đến khi lên máy bay phải tắt máy, cô mới nhìn thấy tin nhắn Dịch Tự gửi đến, bốn chữ rất đơn giản: Đi sớm về sớm.
Cũng bởi vì bốn chữ này, hành trình bay bốn giờ, Tô Dã Nghi liên tục cười đến mức miệng đều vui vẻ rồi.d;đ.lqđ
Trong lòng ngọt ngào nhớ nhà, Tô Dã Nghi ngay cả một một cuộc điện thoại cũng không dám gọi cho Dịch Tự, nguyên nhân chủ yếu không dám gọi điện thoại là sợ mình gọi điện cũng không biết nói gì, cô sợ mình gọi điện cuối cùng chỉ nói chút chuyện vặt vãnh, sợ Dịch Tự bận quá sẽ phiền.
Rất nhiều lo lắng trong lòng khiến ngày đầu tiên Tô Dã Nghi tới thành phố S cũng không gọi cuộc điện thoại này.
Bắt đầu ngày hôm sau, đào tạo biên tập chính thức bắt đầu. Thông thường, khi muốn đào tạo biên tập hạng mục đơn giản thì phải là một chút phương diện nội dung và phương diện kỹ thuật gì đó… những năm trước đào tạo đều như thế này. Tiếc rằng đến đợt Tô Dã Nghi thì có vẻ xui xẻo. Kiểm tra sức khỏe nhân viên tháng ba hàng năm của Phi Cáp cho thấy tình hình một nhân viên Phi Cáp cực kỳ gay go, phần lớn biên tập của Phi Cáp tố chất thân thể kém. Một vị cấp cao mới đến Phi Cáp đảm nhận liền nghĩ ra một điều lệ về tình hình này, nói rõ bắt đầu từ năm nay, nội dung đào tạo nhân viên mới không chỉ là học văn hóa công ty xí nghiệp, mà còn bao gồm cả học thể dục.
Tô Dã Nghi chính là nhóm nhân viên đầu tiên bắt đầu áp dụng điều lệ.
Từ khi Tô Dã Nghi đi học, thành tích thể dục đã không tốt, lúc này đào tạo nhân viên mới, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý tốt phải lên lớp thể dục. Sáng ngày thứ hai bị quản lý chịu trách nhiệm đào tạo mang đến bờ biển, cô còn tưởng rằng có hoạt động vui chơi hay ho gì đó, ai biết vậy mà lại là quản lí dẫn đội chạy quanh bờ biển một vòng.
Hơn nữa, buổi sáng phải chạy liên tục bên bờ biển, buổi chiều còn phải đi chạy ở phòng tập thể hình, buổi tối còn phải lần mò trong bóng đêm chạy ở bờ biển. Vài ngày đầu, mỗi lần về đến khách sạn Tô Dã Nghi đều buồn ngủ cực kỳ, đến ngày thứ tư, rốt cuộc cô mệt đến mức khó chịu, vuốt số của mẹ Tô mấy lần trên điện thoại di động, cuối cùng không gọi đi, ngược lại đẩy tới số của Dịch Tự.
Mười một giờ đêm, Dịch Tự nghe điện thoại rất nhanh: “Trễ như vậy còn chưa ngủ?”
Tô Dã Nghi dùng điện thoại của khách sạn, hơi bất ngờ nói: “Anh biết là ai gọi điện thoại à?”
“Số vùng.”
Tô Dã Nghi bừng tỉnh “À…” một câu.
“Đào tạo cực kỳ vất vả?”
Một tay Tô Dã Nghi cầm ống nghe, một tay xoắn dây điện thoại, rầu rĩ đáp: “Ừ.”
Dịch Tự ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, khi nói tiếp, giọng điệu vậy mà lại trở nên dịu dàng khác thường: “Muốn nói với anh?”
Tô Dã Nghi bị giọng nói này vỗ về vô cùng, không chút suy nghĩ, liền kể ra mấy ngày nay đào tạo khổ sở và mệt mỏi như thế nào, Dịch Tự đều vẫn lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phát ra âm thanh chứng minh mình quả thật đang chăm chú nghe. Tô Dã Nghi nói xong hết mới ý thức mình thật sự nói quá nhiều, bỗng nhiên có chút xấu hổ, hơi có lỗi nói: “Thật ngại, hình như em nói rất lâu… Thật ra, em vốn muốn nói với mẹ em, nhưng mà, chuyện chạy bộ ngất xỉu này nói cho bà ấy nghe, em sợ bà sẽ lo lắng, cho nên…”
Dịch Tự ở đây cắt ngang cô: “Cho nên, em liền nói cho anh nghe?”
Tô Dã Nghi thành thật đáp lại câu: “Ừ.”
Cách rất lâu, Dịch Tự bỗng nhiên trầm giọng nói: “Em nói cho anh nghe, vậy không sợ anh sẽ lo lắng sao?”