Edit: Lam Anh
Dọc đường đi siêu thị đến tận khi về nhà, Triệu Duyệt một mực liệt kê từng tội trạng của Dịch Tự với Tô Dã Nghi. Tiếc rằng sau khi phối hợp nghe xong tất cả “báo cáo nhỏ” của anh, Tô Dã Nghi cực kỳ “bao che khuyết điểm” nói câu: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, Dịch Tự không phải loại người như vậy.”
Đối với phản ứng của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt rõ ràng tỏ vẻ rất thất vọng. Bởi vì thất vọng, sau khi về đến nhà anh liền tức giận tiến vào phòng khách, cũng không nói một câu nào với Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi cũng bởi vì anh đi như vậy, đi thẳng vào phòng bếp bắt đầu rửa rau chuẩn bị cơm trưa.
Khi Dịch Tự bước vào phòng bếp, Tô Dã Nghi đang thái rau, nghe thấy tiếng mở cửa cô còn tưởng là Triệu Duyệt, thuận miệng nói câu: “Sắp xong rồi, chờ một chút.” Sau khi nói xong, người phía sau không phản ứng, lúc này Tô Dã Nghi mới cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại, thấy Dịch Tự đang khoanh tay đứng sau cánh cửa, ánh mắt trong veo nhìn cô.
Tô Dã Nghi nuốt vào một ngụm nước miếng hoảng sợ, nói: “Anh, sao anh vào được?”
Dịch Tự không nhìn cô nữa, ánh mắt chuyển tới thứ đang đun trong nồi trên hơi ga, hỏi: “Trong nồi nấu cái gì?”
Tô Dã Nghi cũng nhìn theo tầm mắt của anh, cười đáp: “Là sườn kho.”
“Sắp xong chưa?”
Tô Dã Nghi gật đầu: “Cũng sắp nhấc nồi rồi.” Đáp xong câu này, Tô Dã Nghi suy đoán cho rằng Dịch Tự nên đi ra ngoài. Dù sao mùi dầu mỡ trong phòng bếp quá đậm, Dịch Tự rất không thích hợp đứng ở trong này. Nhưng ai biết sau đó Dịch Tự vậy mà vẫn đứng trong phòng bếp không rời đi.
Nhưng anh cũng không nhàn rỗi.
Đồ đạc trên giá vật liệu hỗn hợp, trên giá gia vị anh đều hỏi mấy lần, ngay cả cây hồi, cây quế loại đồ Tô Dã Nghi không thường dùng cũng chỉ trỏ hỏi cô qua loa.
Sau đó, mãi đến khi nhấc nồi sườn kho, Dịch Tự mới bưng bàn đồ ăn kia rời khỏi phòng bếp.
Xác định Dịch Tự sẽ không đi vào nữa, lúc này Tô Dã Nghi mới yên lòng xào các món ăn khác.
Ngay tại thời điểm món ăn cuối cùng hạ nồi, trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Sau đó, Tô Dã Nghi kinh hãi nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm đi về phía phòng bếp truyền đến. Cô vừa khua muôi xào xào đồ ăn vừa kinh hồn bạt vía nhìn cửa phòng bếp, mãi đến sau khi một người đẩy cửa xông vào, trái tim thấp thỏm của cô bởi tiếng thét chói tai và tiếng bước chân mới buông xuống.
Triệu Duyệt vừa lè lưỡi vừa quạt gió vào miệng, đôi mắt tức giận trợn lên nói với Tô Dã Nghi: “Cô bỏ cái gì vào trong sườn thế!!!”
Tô Dã Nghi đang làm việc tận lực khi nghe vấn đề của Triệu Duyệt vẫn còn không quên bỏ một thìa muối vào đồ ăn mình đang xào trong nồi, nói: “Cái gì?”
Triệu Duyệt xoay người cúi xuống bồn nước, mở nước máy, mạnh mẽ rót nước vào miệng, sau đó “khò khè” súc miệng, tư thế kia, rất giống ăn phân. (Editor: tui thật sự rất muốn tìm từ lịch sự hơn =_=)
Về sau Tô Dã Nghi mới biết được, phản ứng này của Triệu Duyệt hoàn toàn là vì ăn sườn kho mà anh yêu nhất. Cô không nếm, chỉ dựa vào ngửi liền biết bên trong bỏ thêm mù tạc, cà ri, hồi hương và các loại gia vị có mùi kỳ quái. Mà khi cô ngửi thấy sự thật này, cô rốt cuộc tin một việc: Triệu Duyệt bị hãm hại, là Dịch Tự hãm hại.
Sau khi biết sự thật này, vẫn là xuất phát từ tâm lý “bao che khuyết điểm”, Tô Dã Nghi cũng không tố giác anh. Cũng bởi vì Tô Dã Nghi cứ không báo cáo chân thực, Triệu Duyệt xấu hổ giận dữ đạp cửa xông ra, trước khi đi, anh còn ném lại một câu độc ác: “Cấu kết với nhau làm việc xấu!”
Tô Dã Nghi cảm thấy cực kỳ vô tội, nhưng cô vô cùng thật lòng tin tưởng, Dịch Tự làm như vậy nhất định có đạo lý của anh. Nhưng mà, lúc ăn cơm cô vẫn nhịn không được hỏi: “Có phải bởi vì mấy ngày nay Triệu Duyệt làm ồn anh đi ngủ… Anh mới đối xử với anh ta như vậy không?”
Dịch Tự vốn đang yên lặng ăn cơm, nghe thấy câu hỏi của Tô Dã Nghi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không phải.”
“Vậy là vì cái gì? Anh ta vẫn làm chuyện gì khiến anh không vui sao? Thật ra, anh ta chỉ là hơi trẻ con…”
Khi Tô Dã Nghi nói tới đây, Dịch Tự cắt ngang cô: “Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Tô Dã Nghi thành công bị dời đi sự chú ý, nghi hoặc nói: “Hử? Đồ đạc gì?”
“Chuyển nhà.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới phản ứng kịp, khuấy cơm trong bát một hồi, cô thở dài nói: “Nói đến chuyển nhà, em muốn nói với anh…”
“Cái gì?”
Tô Dã Nghi cúi đầu, nói tiếp với tốc độ cực nhanh: “Thật ra em không muốn chuyển đi.”
Sắc mặt Dịch Tự bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Đồ đạc của anh đã thu dọn xong rồi.”
Tô Dã Nghi kinh hãi: “Đồ đạc của anh?”
Dịch Tự đặt bát xuống, từ bàn cơm đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy nước, nói: “Phòng ở mới rất tốt, ngoại trừ cách công ty của em hơi xa một chút, các điều kiện khác đều tốt hơn nơi này rất nhiều.” Sau khi uống xong một ngụm nước, Dịch Tự giống như cực kỳ tùy ý bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, anh đã thanh toán tiền thuê nhà một năm rồi.”
“Cạch” một tiếng, chiếc đũa của Tô Dã Nghi rơi trên bàn.
Tô Dã Nghi lâm vào trong khoảng thời gian suy nghĩ thật lâu, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ngồi ở nhà ăn chưa rời nửa bước, cuối cùng, mở miệng hỏi: “Anh, anh muốn chuyển đi cùng em sao?”
Trong thời gian cô suy nghĩ, Dịch Tự an vị ở phòng khách xem báo giấy, nghe thấy vấn đề của cô, anh quay đầu lại nhìn cô, qua một lúc lâu, anh quay đầu trở lại nói: “Tô Dã Nghi, về sau khi em suy nghĩ chuyện gì có thể mang theo một điều kiện tiên quyết được không?
“Điều kiện tiên quyết gì?”
“Anh là bạn trai của em.”
Tô Dã Nghi cúi đầu, trên mặt lập tức đỏ ửng một mảng. Cô vò góc áo yếu ớt nói: “Nhưng mà, nếu anh và em cùng nhau chuyển đi, không phải là chúng ta… Ở chung sao?” Ba tiếng “ở chung sao” của Tô Dã Nghi cực kỳ nhỏ, hầu như không thể nghe thấy.
Dịch Tự nghe xong chỉ nhíu mày, cười như không cười nói: “Không phải chúng ta vẫn luôn ở chung sao?”
Sau khi Dịch Tự khai báo cực kỳ rõ ràng tường tận bố cục và kết cấu của nhà mới, cuối cùng Tô Dã Nghi đồng ý chuyển nhà, bởi vì cô thật sự không có biện pháp thuyết phục mình không chuyển đi.
Hơn sáu giờ chiều Tô Dã Nghi mới thu dọn xong, Dịch Tự đã đặt đồ đạc của anh vào trong xe trước, lại giúp Tô Dã Nghi chuyển một đống hành lý xuống lầu. Khi rời đi, trong tay Tô Dã Nghi mang theo một vali nhỏ, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhà, lúc này cô mới phát hiện, thật ra cô vẫn có chút luyến tiếc nơi này, dù sao, nơi này có không ít kỷ niệm, cùng Tiếu Mạt Mạt các cô, cùng Dịch Tự…
Coi như là bắt đầu một cuộc sống mới đi! Tô Dã Nghi tự an ủi mình trong lòng. Lúc này vẻ mới bình tĩnh, đóng cửa lại đi tới thang máy.
Nhà mới giống như Dịch Tự nói, là một nơi tổng thể đẹp đẽ gồm hai phòng ngủ. Sau khi vào nhà, Dịch Tự bảo cô chọn một phòng làm phòng của cô. Tô Dã Nghi dựa theo nguyên tắc nam trái nữ phải chọn phòng bên phải, Dịch Tự đồng ý vô điều kiện. Sau đó hai người mỗi người kéo hành lý của mình vào phòng thu dọn.
Động tác của Tô Dã Nghi rất nhanh, thu dọn phòng mình xong lại bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, phòng khách, dọn dẹp đến tám giờ tối, Dịch Tự gọi đồ ăn bên ngoài đến, hai người hì hục ăn xong bữa tối lại tiếp tục lao động.
Mãi đến hơn mười giờ, nhà mới mới dọn dẹp ổn thỏa, chỉ còn một vài vị trí cao chưa rửa sạch hết, Dịch Tự chịu trách nhiệm cho đến khi xong. Sau khi Tô Dã Nghi chịu trách nhiệm quét dọn phòng mình vất vả làm xong, thoải mái nằm cứng đơ trên sofa mềm mại rộng lớn ở nhà mới, nghỉ ngơi không bao lâu, nghĩ đến lát nữa Dịch Tự dọn dẹp xong còn phải tắm rửa, khó tránh khỏi quá muộn, cô lại vật lộn bò lên từ ghế sofa, sau khi tắm rửa xong, sấy tóc xong Dịch Tự còn đang dọn dẹp ban công, vì không để anh lao động một mình, Tô Dã Nghi cứ thế mở tivi mạnh mẽ chống đỡ cơn buồn ngủ với anh.
Tô Dã Nghi cực kỳ kiên cường chống đỡ được đến khi Dịch Tự quét dọn xong hết, còn khi anh tắm rửa lại chống đỡ không được ngủ thiếp đi.
Nhà mới sửa sang xong, chỗ cũng không lớn, Dịch Tự tắm rửa xong ra ngoài, liếc mắt liền thấy Tô Dã Nghi rúc trên ghế sofa. Cô ngủ rất biết điều, hai cái tay khác nhau nắm thành hình quyền níu chặt lấy nhau chà xát lông tơ trên sofa. Chỉ nhìn, khóe miệng Dịch Tự đã không tự giác nở nụ cười, khi đi tới, bước chân của anh bước thật sự rất nhẹ, giống như tâm tình của anh giờ phút này.
Đứng lại trước ghế sofa, Dịch Tự cực kỳ tự nhiên mà nhẹ nhàng ngồi trên tấm sofa rộng lớn giống giường kia, lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngủ say của Tô Dã Nghi, thỉnh thoảng đưa tay vén vén tóc mái cho cô, một lúc vén bên trái, một lúc lại vén toàn bộ về bên phải, một lúc lại vén sang bên trái…
Cũng không biết qua bao lâu, anh gọi cô: “Tô Dã Nghi.”
Giọng nói không lớn, lại đủ khiến Tô Dã Nghi tỉnh lại, ánh mắt cô mơ hồ, ánh mắt ổn định hồi lâu mới tập trung được. Dụi dụi mắt, cô đứng dậy từ ghế sofa, nói: “Tắm rửa xong rồi hả? Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.” Nói xong ngáp một cái, cô cúi đầu đi dép lê vào, đứng dậy liền đi.
Người ngồi trên ghế sofa kịp thời giữ cánh tay cô lại, cô không đứng vững, ngã trở lại ghế sofa, đang không hiểu hành vi của Dịch Tự khi đó, một cỗ áp lực như là thình lình xảy ra lại rõ ràng có âm mưu đánh úp cô lại, cả người cô bổ nhào trên ghế sofa. Ngay sau đó, Dịch Tự liền như vậy hôn cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng khác thường, phản ứng xuất phát từ bản năng phòng bị, ban đầu hai tay Tô Dã Nghi níu chặt áo, nhưng mà, nụ hôn của Dịch Tự dần dần xâm nhập hơn nữa, tay cô cũng dần dần buông xuống, rơi vào nơi chính cô cũng không khống chế được.
Cũng không biết kéo dài bao lâu, Tô Dã Nghi như là trúng độc của anh, bị lạc mất thị giác, thính giác, xúc giác và toàn bộ cảm giác trong nụ hôn sâu triền miên đến chết của anh, chỉ biết đi theo nhịp bước của anh tiết tấu của anh…
Cho nên, khi tay Dịch Tự cũng đồng thời xâm nhập, cô chỉ có ý thức cực kỳ trống rỗng mơ hồ và cảm giác cực kỳ xa vời. Nhưng mà, cô biết mình thích cảm giác này, cực kỳ thích, cô cảm thấy nó giống như một loại sinh vật mọc đầy râu nào đó đang dùng râu nó vuốt ve cô.
Sau khi nụ hôn của Dịch Tự từ môi chuyển đi, ý thức của Tô Dã Nghi cũng đã trở lại, cũng tại thời điểm trở lại này, cô bỗng nhiên cảm thấy bên hông mát lạnh. Cúi đầu nhìn một cái, áo ngủ không biết từ lúc nào đã bị vén lên thật cao, hơn nữa, Dịch Tự đang…
“A!!!!” Trong tiếng hét chói tai của Tô Dã Nghi ngoại trừ khiếp sợ còn có kinh hoàng.
Dịch Tự dừng động tác, khi anh mở miệng, giọng nói âm trầm đến mức khiến Tô Dã Nghi ngứa ngáy trong lòng: “Làm sao vậy?”
Tô Dã Nghi vội vàng kéo áo ngủ xuống, lắp bắp mà lại kiên định nói: “Em… Em… Em không thể.”
Đối với ánh mắt né tránh của Tô Dã Nghi, Dịch Tự không lên tiếng, ánh mắt như đặt vào trong hồ nước sâu rộng, sóng gợn lăn tăn.
Trái tim Tô Dã Nghi đập dồn dập không khống chế được, mở to mắt tiếp tục nói: “Em… Em cảm thấy, em cảm thấy, có phải nhanh quá rồi không.”
Dịch Tự vẫn không nói gì, hơn nữa anh vẫn cúi đầu, hô hấp cũng dần dần nhẹ nhàng.
Tô Dã Nghi hơi lo lắng, lời nói càng thật cẩn thận hơn: “Anh biết, em hoàn toàn không chống cự được anh. Cho nên, em mong anh, thời điểm… lần sau, anh có thể hỏi em trước một chút không?” Nếu anh hỏi, cô sẽ không giống hôm nay không có cách nào tự động kiềm chế…
Nhưng mà, cảm giác vừa rồi rõ ràng còn rõ nét, sự rõ nét này, trước kia chưa bao giờ tự nghiệm thấy, làm cho người ta hận không thể lập tức chết đi, tim đập đến mức có chút đau, cảm giác… cực kỳ thoải mái. Cô cũng rất sợ rất sợ cảm giác này, cô sợ khi cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận xảy ra quan hệ thân mật như vậy với anh thì đã xảy ra quan hệ đó với anh rồi…
Lời này nói ra, Dịch Tự rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô, cùng lúc ngẩng đầu, anh cũng vươn tay ra, cứ như vậy tùy ý mà cưng chiều chỉnh tóc giúp cô, nghênh đón ánh mắt lo lắng của Tô Dã Nghi, anh mỉm cười nói một chữ: “Được.”