Edit: Lam Anh
Về sau Dịch Tự suy nghĩ thật lâu, đối với việc Tô Dã Nghi thổ lộ với mình vào đại học, anh quả thật một chút ấn tượng cũng không có.
So sánh với tính tình hình thành cực đoan của Tô Dã Nghi, Dịch Tự là người bất luận thời điểm nào đầu óc cũng rõ rét, trật tự rõ ràng. Ba mẹ đều tốt nghiệp Kiến trúc học, bọn họ vắt hết óc đưa anh vào học viện Kiến trúc đại học N. Chỉ là, vào năm hai, Dịch Tự tự mình chuyển sang khoa Máy tính, thậm chí anh còn không nói chuyện với ba mẹ.
Ba Dịch mẹ Dịch đều cảm thấy đây là nguyên nhân thời gian phản nghịch của Dịch Tự kéo dài, thật ra bọn họ đều không hiểu rõ con trai mình. Thời gian phản nghịch của Dịch Tự bắt đầu khi ba mẹ bắt buộc anh học piano, cũng dừng học piano.
Tiếng nói doanh nghiệp của ba, tiếng nói nhà quan của mẹ khiến Dịch Tự rất sớm đã rõ mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Ba là lãnh đạo công ty kiến trúc, mẹ là lãnh đạo cục thuế vụ, với thân phận này cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Dịch Tự nhất định không tầm thường, quá nhiều người ôm mục đích đến cửa, quá nhiều quyền lợi rối rắm, điều này làm cho Dịch Tự từ nhỏ đã không thích chủ động giao du với người khác, cũng không thích người khác đến gần.
Mãi cho đến Trung học. Thật ra rất nhiều năm sau, Dịch Tự đã không nhớ rõ dáng vẻ của bạn cùng bàn kia, nhưng anh nhớ rất nhiều chi tiết về cô. Ví dụ như bọn họ ở cùng một chỗ thảo luận một đề hóa học, ví dụ như tại giờ kiểm tra toán học cô hỏi xin anh tờ giấy nhỏ, ví dụ như ngày đó tốt nghiệp cô khóc đưa cho anh một phong thư thổ lộ…
Trưởng thành lớn như vậy, có rất ít bạn cùng lứa tuổi để lại gì đó trong lòng Dịch Tự, nhưng anh biết, chỉ riêng bạn ngồi cùng bàn kia, cực kỳ khác với rất nhiều bạn học của anh.
Sau đó nữa chính là Tô Dã Nghi xuất hiện.
Bản thân Dịch Tự cảm thấy rất kỳ quái, anh cẩn thận nhớ lại, anh không nhớ được lần đầu tiên thấy Tô Dã Nghi là khi nào, anh cũng không nhớ được ấn tượng đầu tiên của mình đối với cô là gì. Thật lâu về sau khi Tô Dã Nghi truy hỏi anh, anh cực kỳ thành thực cho cô một câu trả lời: “Em cực kỳ bình thường.”
“Nếu dùng chương trình để hình dung cậu, có thể nói, cậu là một chương trình cực kỳ hoàn mỹ, không có bất kỳ Bug nào. Nhưng mà, đây cũng chỉ có thể chứng minh cậu rất có ý thức đi lên, phòng tuyến cậu bố trí rất tốt, không dễ bị đánh tan.” Một người đồng nghiệp của Dịch Tự đã từng miêu tả anh như vậy. Đối với cái này, bản thân anh tỏ ra tán thành sâu sắc. Thấy được quyền lợi rối rắm quá sớm, không muốn để mình vướng mắc vào trong đó, không muốn hư dữ ủy xà* với người khác, Dịch Tự đành phải hoàn toàn từ bỏ giao lưu với người khác. Tự mình thiết lập lòng phòng bị quá nặng, khiến anh từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn tốt. Cho dù có, cũng bởi vì khoảng cách thời gian và không gian mà sau cùng thành người xa lạ.d;đ/l;qđ
(*) Hư dữ ủy xà: xã giao có lệ, lật lọng khó ngờ.
Lý giải của Tô Dã Nghi đối với hành vi này của anh là: “Vậy còn không phải do anh đều không chủ động liên lạc với người nhà!”
Cũng không biết bắt đầu khi nào, khi Dịch Tự đang tự hỏi chuyện sẽ không tự giác nghĩ đến đạo lý đơn giản mà sâu sắc Tô Dã Nghi từng nói một chút. Anh dùng đạo lý của cô phân tích nguyên nhân anh yêu Tô Dã Nghi, sau đó anh đưa ra một kết luận cực kỳ chuẩn xác: đối với Tô Dã Nghi, anh chưa bao giờ bố trí phòng bị.
Để ý đến cô là vào lần ngã bệnh đó.
Anh rõ ràng thấy cô ra ngoài, rõ ràng thấy cô mua thuốc trở về, khi cô cười nói với anh nguồn gốc của thuốc này, vẻ mặt và hành động cẩn thận này khiến cho Dịch Tự lần đầu cảm thấy mình ứng xử có phải lạnh lùng quá mức rồi hay không. Bởi vì mình lạnh lùng mà khiến người khác không dám đối tốt với mình.
Tối hôm đó, Dịch Tự uống canh tuyết lê từng ngụm từng ngụm, sau đó nghĩ đến vẻ mặt của Tô Dã Nghi, cảm thấy cô thật ngốc.
Sau đó là tối hôm Tạ Bân ngã bệnh, Tiếu Mạt Mạt bảo anh chăm sóc Tô Dã Nghi say rượu. Thật ra Dịch Tự cực kỳ có ác cảm với người uống say, nhất là phụ nữ. Trong khái niệm của anh, phụ nữ vốn là một loài phiền phức, không có cách nào đoán trước. Lại thêm say rượu nữa, lực sát thương tăng gấp bội, Dịch Tự vốn muốn tránh xa.
Cũng không biết làm sao đột nhiên trở nên có lòng trách nhiệm như thế, không ngừng ở lại nghe cô ca hát, lại còn kiên nhẫn nghe cô nói rõ ràng mạch lạc chuyện vụn vặt của mình. Lạ nhất chính là, anh vậy mà cũng nghe lọt tai.
Trước tiên cô nói về công việc của mình không thuận lợi, còn nói người cô thích không thích cô, đều là chút tâm sự của cô gái nhỏ, Dịch Tự nghe xong, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà, anh quả thật không nghĩ tới Tô Dã Nghi sẽ dùng cả tay và chân lặp đi lặp lại nhiều lần đánh úp trên người anh…
Trái lại phá vỡ lần đầu tiên của anh rất nhiều. Càng hiếm thấy chính là, anh vậy mà không ném cô từ trên dđ/lqđ lưng xuống, mà là mặc cho cô ôm cổ mình, lẩm bẩm ở cần cổ mình.
Khi đó anh vẫn nghĩ, Tô Dã Nghi thật đúng là người ngốc nghếch.
Lại sau đó là họp thường niên của công ty.
Tô Dã Nghi lại uống rượu, tuy rằng cô tự mình nói lần đó cô hoàn toàn không uống rượu. Lúc ấy Dịch Tự lại cho rằng cô uống rượu như trước. Rất nhiều năm sau Dịch Tự phân tích mình có tình cảm đặc biệt với Tô Dã Nghi là từ khi nào, cá nhân anh cho là một lần này.
Dựa vào nguyên tắc ứng xử trước kia của anh, hành vi sau khi quyết định mặc kệ Tô Dã Nghi lại quay trở lại dẫn cô đi là tuyệt đối không thể xuất hiện. Nhưng mà, con người chính là một loài động vật như vậy, luôn luôn như thế vài lần, anh không làm theo lẽ thường.
Lúc ấy Dịch Tự không làm theo lẽ thường, do đó một khoảng thời gian rất dài về sau, anh cũng không làm theo lẽ thường nữa.
Không làm theo lẽ thường đi dạo siêu thị cùng cô, không làm theo lẽ thường quay trở lại khu thủy sản mua cho cô một con cá, không làm theo lẽ thường trách mắng cô quản chuyện không đâu của người khác sau đó quản chuyện không dâu của cô, không làm theo lẽ thường chú ý cô, chú ý cô…
Không làm theo lẽ thường, không bố trí phòng bị, để cho cô đi vào trong cuộc sống của anh.
Trước khi biết Tô Dã Nghi, Dịch Tự nghĩ tới đường tình duyên của mình, vào tuổi sự nghiệp thành công, nếu anh vẫn chưa nói yêu đương, anh sẽ chấp nhận phương thức thân cận. Trên thực tế, trước khi tới Bắc Kinh, Dịch Tự chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu một người bạn gái hay thiếu một đoạn tình cảm. Mặc dù anh là người khá có tinh lực tuổi trẻ, nhưng phần lớn tinh lực của anh dành cho công việc và kiếm tiền. Lúc trước mục đích quyết định tới Bắc Kinh cực kỳ rõ ràng, tránh khỏi phạm vi thế lực của ba mẹ, lưu lạc ở nơi bọn họ không quản được một chút.
Nhưng ai cũng không thể dự đoán chuyện tương lai.
Tô Dã Nghi đóng vai nhân vật càng ngày càng quan trọng trong cuộc sống của Dịch Tự, anh cũng dần dần quen sự tồn tại của cô, có một ngày không thấy cô như thế, anh cũng sẽ quan tâm cô đi chỗ nào. Giống như ngày đó, cô rất ít khi về trễ có một ngày nửa đêm mười hai giờ mới về nhà, đêm hôm đó, Dịch Tự dành cả đêm ép buộc mình không cần đi nghe động tĩnh ở phòng khách, không cần suy nghĩ Tô Dã Nghi về nhà chưa, tuy rằng cuối cùng những cái này cũng chưa được sử dụng, Tô Dã Nghi vừa về nhà, anh lại lập tức ổn định tinh thần…
Một lần kia Tiếu Mạt Mạt chuyển nhà, khi Tô Dã Nghi hỏi anh có phải chán ghét cô hay không, Dịch Tự mới chính thức đặt vấn đề suy nghĩ đối với Tô Dã Nghi lên mặt bàn.
Anh nhớ rõ mình trả lời là: “Tôi chưa từng chán ghét cô.” Nhưng mà, anh nhớ rõ hơn anh ở trong lòng tự nói với mình: “Mày luôn không chán ghét cô ấy, còn có chút thích.”