Lọc Truyện

Đích nữ vô song

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Bởi vì Bùi Nguyên Ca cầu tình, hơn nữa vì câu “tích âm đức” kia, cuối cùng Bùi Chư Thành vẫn tha cho Quế mama một mạng, đánh năm mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ.

Tưởng chuyện đã xong, ai ngờ buổi trưa, Tĩnh Xu trai báo lại, nói Bùi Nguyên Ca không chịu dùng bữa, cũng không chịu uống thuốc, Bùi Chư Thành vì nữ nhi mà đau lòng, vội vàng qua đó mềm giọng khuyên giải, mới khiến Bùi Nguyên Ca ăn ngọ thiện (bữa trưa). Kết quả bữa tối lại bắt đầu ầm ĩ, liên tiếp mấy ngày, Tĩnh Xu trai huyên náo gà chó không yên.

Bùi Chư Thành yêu thương Nguyên Ca, khuyên giải không có kết quả, sau cũng tức giận: “Ca nhi, ruốt cuộc con làm sao vậy?”

“Phụ thân, nữ nhi… Nữ nhi rất sợ! Nữ nhi cứ nghĩ đến chuyện Quế mama, may mắn bị phát giác, bằng không nữ nhi đã… Quế mama là vú nuôi của nữ nhi, chiếu cố nữ nhi từ nhỏ đến lớn, chỉ vì vài món trang sức mà đối đãi với con như vậy, huống chi là người khác? Vạn nhất lại có người hạ độc đồ ăn của con thì làm sao bây giờ? Con không hiểu dược vật, căn bản không thể nhận ra… Nữ nhi thật sự rất sợ, bưng bát lên lại nghĩ đến mỹ nhân lệ kia, căn bản không dám ăn…”. Bùi Nguyên Ca dùng ngữ điệu yếu ớt, lời vừa nói ra, đôi mắt đen láy đã ướt sũng, tựa như nai con nhút nhát đáng thương, Bùi Chư Thành lòng mềm đi.

Ca nhi phiên này kinh hách không nhỏ, lại là người thân nhất từ nhỏ đến lớn của mình ra tay hạ độc thủ, cũng khó trách khiến nó sợ hãi.

Hơn nữa, sau sự kiện lần này, Bùi Chư Thành xác thực cũng lo lắng cho an toàn của chính hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến câu “không hiểu dược vật” kia của Bùi Nguyên Ca, trong lòng khẽ động, nếu bên người nữ nhi có nha hoàn tin được lại hiểu biết dược vật, chẳng phải lưỡng toàn sao? Nhưng nha hoàn biết dược vật không phải dễ tìm? Chẳng những trong phủ không có, mà ngay cả chỗ môi giới cũng tìm chưa chắc tìm được, tính đi tính lại, chỉ có người vạch trần mỹ nhân lệ ngày ấy – Tử Uyển, nhưng nàng là người Kiêm Gia viện a!

Bùi Chư Thành trong lòng do dự, nhưng nghĩ đến Bùi Nguyên Ca không dám dùng cơm, thân thể vốn ốm yếu, làm sao có thể tiếp tục chịu dày vò như vậy?

Cân nhắc mãi, cuối cùng Bùi Chư Thành vẫn phái người đem Tử Uyển đưa tới đây. Dựa vào chuyện trước kia ở Tĩnh Xu trai, hắn cố ý cảnh cáo nàng nói: “Ngươi là người từ Kiêm gia viện tới, ta biết ngươi hiểu dược vật, về sau, nếu Ca nhi lại xảy ra chuyện tương tự, bất luận có phải ngươi làm hay không, ta đều mặc định là ngươi, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Nói cách khác, có nàng ta bên cạnh, Bùi Nguyên Ca sẽ không thể xảy ra chuyện hạ dược ngoài ý muốn, nếu không, nàng ta sẽ chết!

Tử Uyển nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Nô tỳ hiểu được!”

Cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca thậm chí không có mở miệng, tựa như ngầm đồng ý giữ Tử Uyển bên người.

Có Tử Uyển quan tâm chăm sóc, thân thể Bùi Nguyên Ca rất nhanh hồi phục. Hôm nay trời đẹp, nàng dẫn theo Tử Uyển đến hoa viên ngắm hoa. Trong hoa viên, cảnh xuân tươi đẹp, Tử Uyển đỡ nàng thật cẩn thận, thấy 4 phía không có người, không nhịn được hỏi:”tiểu thư, nô tỳ không hiểu, tại sao ngày đó người muốn thay Quế mama cầu tình?”

Bùi Nguyên Ca mỉm cười hái một đóa hoa ngọc lan trong suốt, đưa lên mũi khẽ ngửi.

“Quế mama là tâm phúc của Chương di nương, nhất định nàng ta biết không ít bí mật. Lần này Chương Vân muốn mạng nàng ta, lại chặt đứt kế hoạch sinh nhai của cả nhà, Quế mama há có thể không sinh oán hận? Mà Chương di nương cũng sẽ lo lắng Quế mama tiết lộ bí mật của nàng nếu 2 bên đều sinh oán hận, sao không để bọn họ “chó cắn chó” đi?” Quế mama cáo già, tuyệt đối sẽ không để Chương Vân dễ dàng đắc thủ, nhưng Chương Vân cũng sẽ không buông tay, chờ Quế mama bước vào đường cùng mới đến lượt nàng ta xuất thủ!

Tử Uyển lúc nãy mới giật mình, gật đầu nói:”Vẫn là tiểu thư suy nghĩ sâu xa.”

Đúng lúc này, hộ vệ bên người Bùi Chư Thành, Thạc Nghiễn xa xa đã chạy tới, hành lễ với Bùi Nguyên Ca, rồi nói:”Tứ tiểu thư, lão gia ở thư phòng, sai tiểu nhân mời người qua đó!” Nói xong, liền cung kính dẫn Bùi Nguyên Ca đi đến thư phòng, không dám có 1 chút chậm trễ.

Thân ảnh 3 người biến mất ở sau cửa mái uốn, phía sau lùm hoa cách đó không xam chậm rãi xuất hiện ba nữ nhân.

“Nương, ngươi nghe không? Thư phòng! Thư phòng của phụ thân chỉ có đại tỷ mới được phép đi vào, ngay cả con cũng chưa được vào, tiểu tiện nhân kia dựa vào cái gì chứ? Bùi Nguyên Dung túm váy sam hơi nhàu lại, dậm chân vẻ mặt không cam lòng cùng oán giận. Bùi Nguyên Ca kia, bộ dạng xấu xí, cái gì cũng không biết, không bằng một ngón tay của nàng, dựa vào cái gì mà độc chiếm sủng ái của phụ thân chứ?

“Di nương, lão nô thấy việc này không bình thường!” Vương mama thần sắc ngưng trọng:”Chuyện ngày đó, lão nô nghĩ tới nghĩ lui, xưa nay Quế mama làm việc kín đáo tuyệt đối không thể giữa đường bị người khác giở trò, người duy nhất có thể động tay chân mà không bị phát hiện, cũng chỉ có người cầm chén thuốc cuối cùng chính là tứ tiểu thư mà thôi. Lời nói hôm đó của tứ tiểu thư nghe qua không có vấn đề, nhưng đều là ngầm thêm dầu vào lửa. Còn có Tử Uyển là nhân vật mấu chốt, ngày đó là tứ tiểu thư cho nàng ta đi vào, mà hiện tại, nàng ta lại trở thành nha hoàn bên người tứ tiểu thư! Mọi chuyện càng thêm minh bạch, nhất định là Tứ tiểu thư và Tử Uyển kia, bày kế hãm hại Quế mama!”

Chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng Chương Vân vẫn cảm thấy khó tin:”Điều này sao có thể?”

Nàng sai Quế mama ở Tĩnh Xu trai động tay chân, không nghĩ tới lại bị Bùi Nguyên Ca đi trước 1 bước đem Quế mama đuổi ra Bùi phủ, chặt đứt cánh tay đắc lực của nàng! Nàng ta không phải vẫn đối Quế mama tín nhiệm có thừa sao? Sao có thể đột nhiên trở mặt?

Cẩn thận ngẫm lại, bắt đấu từ ngày Bạch Chỉ bị đánh, Bùi Nguyên Ca đã rất khác thường, thần sắc khí chất, giống như biến thành người khác vậy. Bạch Chỉ bị đánh cắt thịt chữa bệnh, thậm chí sự kiện mỹ nhân lần này, mưu tính tinh vi, tâm cơ thâm trầm, làm người khác không nói nên lời, tuyệt không phải con rối gỗ ngu dốt ngốc nghếch trước kia, mặc cho người điều khiển, có thể làm được?Còn có, Bùi Nguyên Ca trước đây, bị Quế mama xúi giục, tuyệt đối sẽ không thân cận lão gia, mà hiện tại, lão gia đã hoàn toàn thay đổi thành kiến trước đây dành cho Bùi Nguyên Ca, thậm chí sủng ái đến mức cho nàng ta vào thư phòng.

Chuyện này trước đây, chưa từng xảy ra!

Bên trong nhất định có kỳ quái!

Vấn đề căn nguyên, hẳn là do tràng bệnh lần này.Thời điểm Bùi Nguyên Ca ốm đau trên giường, nhất định xảy ra vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn!

“Mặc kệ là nguyên nhân gì, ta tuyệt đối không thể để tiếp tục như vậy nữa!”

Chương Vân vẻ mặt âm trầm:”Lão gia đã càng ngày càng yêu thương nữ nhi này, còn tiếp tục như thế, trong phủ sợ không có chỗ cho ta, Hoa nhi và Dung nhi sống yên ổn!”

Vương mama gật gật đầu, thầm lo lắng:”Tứ tiểu thư không giống như trước, lại thêm lão gia, di nương phải cẩn thận!”

“Toàn bộ Bùi phủ đều trong khống chế của ta, ta muốn bôi đen nàng, cần gì phải tự mình rat ay?” Chương Vân cười lạnh, trong ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn:”lúc trước Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc, lão gia chinh chiến bên ngoài, Bùi phủ do ta quản sự, nếu Bùi Nguyên Ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không tránh được tội danh quản da không tốt, lão gia trở về khó tránh khỏi giận chó đánh mèo với ta. Hiện tại, đã có Tử Uyển và Kiên gia viện chịu tội thay….Chờ thêm vài ngày nữa, xem ta thu thập như thế nào nghiệt chủng của tiện nhân Minh Cẩm kia!”

Đôi môi đỏ tươi chậm rãi nở nụ cười, như cây anh túc rực rỡ tươi đẹp, lại mang theo ngoan độc trí mạng.

=======

Đi vào thư phòng, hóa ra Bùi Chư Thành thấy trời quang nắng đẹp, hắn lại rảnh rỗi, nên muốn dẫn Nguyên Ca đi ra ngoài một chút.

Ngồi thoải mái trong xe ngựa, Bùi Nguyên Ca vụng trộm nhấc rèm cửa lên, che mặt bằng một tấm lụa mỏng, đánh giá bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt. Trên đường đi, hai bên lầu cao nguy nga, cửa tiệm san sát, đủ loại kiểu dáng hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đi đường mặc y phục đủ màu sắc đi lại tấp nập như dệt cửi. Khung cảnh sầm uất, khoáng đạt tráng lệ.

“Tướng quân!” Ngoài cửa xe bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thạch Nghiễn: “Phía trước Giám Hiên Hắc bạch kỳ lại đang đấu cờ, nghe nói phần thưởng lần này là Thất thải lưu ly châu [1] thu hút rất nhiều người, nên đường đã bị chặn. Vậy thỉnh tướng quân chỉ thị, là tạm dừng chờ một lát hay vòng qua đường khác?”

[1] Thất thải lưu ly châu: nghĩa thường sẽ là ngọc (trai) lưu ly bảy màu… Thời hiện đại của mình nó chính là “hạt thủy tinh bảy màu”.

Đấu cờ có thể nói là kinh thành nhất cảnh, thanh danh truyền xa, đặc biệt là Giám Hiên kỳ.

Giám Hiên hắc bạch kỳ phân trước sau thành hai viện, tiền viện lấy thiên can địa chi làm nội dung chính, bố trí sáu mươi gian đấu cờ, mỗi gian có một kỳ tài cao thủ đánh cờ tọa trấn, nếu có thể thắng ba người liên tiếp, mới có tư cách vào hậu viện cùng Hiên chủ đánh cờ, nếu có thể thắng Hiên chủ, sẽ có khả năng thắng được phần thưởng đấu cờ. Mà mỗi lần Giám Hiên kỳ đưa ra phần thưởng, đều là kỳ trân hiếm thế, đáng tiếc, đấu cờ ba năm, chưa có ai có thể thắng được phần thường trong tay vị Hiên chủ này.

“Thất thải lưu ly châu…” Nghe được phần thưởng lần này, vẻ mặt Bùi Chư Thành khẽ biến, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cầm tay Bùi Nguyên Ca, xúc động cười nói: “Đi nào Ca nhi, giúp phụ thân đấu cờ đi! Ta đột nhiên muốn biết vị Hiên chủ thần bí khó lường này.

Dưới ánh mắt thán phục của mọi người, Bùi Chư Thành thằng liền ba trận, được dẫn tới hậu viện.

Nơi này so với tiền viện vắng vẻ sơ đạm hoàn toàn bất đồng, hậu viện của Giám Hiên kỳ tú lệ uyển chuyển, tươi mát tao nhã, trong viện nhiều loại hoa nở rộ, bảy màu rực rỡ, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Hai người đến lầu hai, chỉ thấy một tấm bình phong đặt ở giữa, đem nhã thất ngăn cách thành 2 bên, rèm rủ xuống, ngăn cách trong ngoài tầm mắt, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy sau bình phong có người.

Phía trước bức rèm che có một nữ tử mặc hoàng y, dung mạo minh diễm, khó nén khí chất kiêu căng, mặt đầy khó chịu trừng mắt nhìn ván cờ trước mắt.

“Cô nương thua!” Mặt sau bình phong truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng như ngọc, ôn hòa bình thản, nhưng mang theo một cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt, tựa như băng tuyết cùng nước giao hòa.

“Lần này không tính, lần nữa, đến khi ta thắng mới thôi!” Hoàng y nữ tử không phục nói.

Nàng là đích nữ duy nhất của Dương Ninh phủ Dương Tú Huyền, xưa nay kiêu căng, luôn luôn tự phụ kỳ tài cao siêu, vừa vặn vượt qua đấu kỳ lần này, khoe khoang khoác lác, nói nhất định sẽ lấy được Thất thải lưu ly châu. Không nghĩ tới mới hai ba nước đã bị Hiên chủ đánh bại. Nếu như bị đám thiên kim tiểu tư kia biết, nhất định cười chết nàng? Nàng làm sao còn có mặt mũi trước mặt bọn họ đề kỳ (đưa ra thế cờ, bàn luận đánh cờ…. tất cả về cờ)? Bất luận thế nào, nàng nhất định phải lấy được Thất thải lưu ly châu!

“Một ván định thắng thua, đây là quy củ hậu viện! Đã có tân kỳ giả (người đấu cờ mới) xuất hiện, thỉnh cô nương rời chỗ ngồi”.

“Cô nương ta là đích nữ Dương Ninh phủ, ta nói lần nữa là lần nữa, ít nói nhảm đi! Chọc bản cô nương tức giận, ngươi tin ta đập Giám Hiên kỳ của ngươi hay không?”. Dương Tú Huyền cáu kỉnh, quay đầu tức giận trừng mắt với Bùi Chư Thành, khinh thường nói: “Các ngươi cũng đã nghe thân phận của ta, thức thời thì rời đi, đừng quấy nhiễu bà cô nãi nãi ta chơi cờ, bằng không ta cho các ngươi sống nổi đâu!”

Bùi Chư Thành sao có thể sợ nàng uy hiếp, lạnh nhạt ngồi xuống, hướng mặt sau bình phong, nói: “Bùi Chư Thành hướng các hạ thỉnh giáo kỳ nghệ!”

Không thèm quan tâm đến Dương Tú Huyền, nhất thời khiến nàng tức giận sôi người.

Bùi Chư Thành? Dương Tú Huyền giật mình, lập tức cười lạnh nói: “Ta còn tưởng là ai? Nguyên lai là Bùi phủ bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn? Chẳng lẽ nữ nhân phía sau ngươi chính là người bị từ hôn, Bùi Nguyên Ca? Bị lui hôn còn dám nghênh ngang ra ngoài, thật không biết xấu hổi! Nếu đổi lại là ta, đã sớm trốn đi, không dám gặp người khác! Nghe nói ngươi không có nhan sắc, không tài không đức, khó trách bị từ hôn, cũng khó trách phải đeo duy mạo ra ngoài (khăn mỏng che mặt), chỉ sợ bộ dạng căn bản không thể gặp người!”

“Tiểu nữ bồ liễu chi tư (dung mạo tầm thường), ra ngoài phải lấy duy mạo che dung nhan, tránh bị ngoại nhân nhìn thấy. Đương nhiên không thể cùng Dương tiểu thư so sánh, mắt thấy là thực, khó trách kinh thành đều đồn Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa!” Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói, thanh âm thanh nhuận như ngọc, nhu hòa êm tai, làm người ta vui vẻ thoải mái.

“Đó là đương nhiên, ngươi làm sao có thể so sánh với ta?” Dương Tú Huyền kiêu căng nói.

Bùi Chư Thành và nha hoàn trong phòng không khỏi bật cười, ngay cả phía sau bình phong cũng truyền đến một tiếng cười khẽ. Nữ tử tự phụ, dung mạo há có thể dễ dàng để ngoại nhân nhìn thấy, Bùi Nguyên Ca đội duy mạo ra ngoài mới là chính xác.

Nàng nói “mắt thấy là thật” còn nói “khó trách kinh thành truyền tụng Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa”, là ám chỉ Dương Tú Huyền tùy ý để ngoại nhân dòm ngó dung mạo, có thất phụ đức, nàng ngược lại còn tưởng người ta đang tán dương mình. Thế gian sao có thể có người ngu dốt đến như vậy?

Thấy mọi người cười rộ, Dương Tú Huyền cũng nhận thấy được bất thường, hồi lâu mới phản ứng lại, cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?” Nói xong còn muốn dơ tay cho Bùi Nguyên Ca một bạt tai.

Bùi Chư Thành sao có thể cho phép Bùi Nguyên Ca bị đánh, chỉ là hắn không muốn cùng nữ tử chưa hôn như Dương Tú Huyền so đo mà thôi, nên chỉ đem Bùi Nguyên Ca kéo qua, che ở sau người.

“Nơi này là Giám hiên hắc bạch kỳ, không phải Dương Ninh phủ, Dương cô nương muốn đánh người, thỉnh đi tìm chỗ khác!” Sau bình phong, thanh âm Hiên chủ dần lạnh lẽo, tuy rằng bình thản, nhưng lại có uy nghiêm khắc cốt, chỉ một câu nói, liền không hề để ý tới nàng, cùng Bùi Chư Thành bắt đầu đánh cờ, có nha hoàn ở giữa lui tới, người trước sau rèm che truyền tới nước cờ.

Dương Tú Huyền vốn định phá hư, nhưng nghĩ đến chính mình còn không chưa lấy được thất thải lưu ly châu, vạn nhất gây ảnh hưởng tới Hiên chủ, nàng lại thân cô thế cô, bị đuổi ra ngoài sẽ rất khó coi! Bất đắc dĩ khép miệng lại, hung hăng trừng mắt với Bùi Nguyên Ca, nhưng cũng không muốn đi, mà đứng ngay bên cạnh. Hừ, nàng muốn xem xem, Bùi Chư Thành này có bản lãnh gì? Nếu bị thua, xem nàng cười nhạo hắn thế nào!

Lúc mới bắt đầu, hai bên đều đánh rất nhanh. Dần dần, mỗi bước đi, Bùi Chư Thành ngẫm nghĩ càng lâu, trán cũng chảy ra tầng tầng mồ hô. Bùi Nguyên Ca lấy khăn tay trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau cho hắn. Bùi Chư Thành tuy có chút giật mình, nhưng vẫn như trước chuyên tâm đánh cờ, trong lòng cảm thấy ngày càng khó khăn.

Quả nhiên, kết thúc một ván, Bùi Chư Thành thua.

“Hừ, ta nghe nói Bùi tướng quân tự phụ kỳ tài cao siêu, có dũng khí vào tới ván này. Hiện tại xem ra, cũng chỉ thường thôi, sau này bớt ra oai cũng tốt!” Thấy Bùi Chư Thành bại cục, Dương Tú Huyền chế giễu, mỗi lời nói đều là ác ý.

“Cũng không sao? Mới thua bảy nước, không tới mức không còn mảnh giáp, đúng là chỉ thường thôi!” Bùi Nguyên Ca trả lời lại một cách mỉa mai, thanh âm thong dong. Dương Tú Huyền cứng lưỡi, nhưng đều là sự thật nên cũng không cách nào cãi lại, trong lúc mất bình tĩnh nói: “Bùi Nguyên Ca ngươi có bản lãnh thì tới đánh đi! Hừ, dù gì ngươi cũng là đích nữ tướng quân phủ nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ không thông, có tư cách gì mà cười nhạo ta? Nếu ngươi có thể thắng lấy được thất thải lưu ly châu, ta đem đầu ta cho ngươi!”

Vị Bùi tướng quân này đương nhiên có trí tuệ, đáng tiếc cá tính ngay thẳng hào sảng, không khỏi có chút lưa thưa tục tằng, nhưng hào sảng trọng tình, nếu có ân huệ, tất sẽ hết mình tương báo. Không biết vị Bùi tứ tiểu thư này thế nào? Hiên chủ ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu Bùi tứ tiểu thư không ngại, không bằng thử một lần?”

Đối với chơi cờ, Bùi Nguyên Ca cùng lắm chỉ biết quy tắc, ngay cả biết chơi sơ sơ cũng không tính. Nếu không có Dương Tú Huyền ở đây, nàng cũng sẽ thản nhiên thừa nhận, nhưng hiện tại bị Dương Tú Huyền khiêu khích, bất luận thế nào cũng không nguyện ý yếu thế, dù sao Dương Tú Huyền thua thảm vô cùng, muốn thua thảm hại hơn nàng ta chỉ sợ cũng rất khó. Vì thế ngồi xuống, nói: “Đánh thì đánh, thua không còn manh giáp, cũng không biết là ai?”

Những lời này lại khiến Dương Tú Huyền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, dậm chân, vò nát khăn thêu cầm trong tay.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT