“Nương, vì sao ngươi đem vải Vân cẩm tốt như vậy đưa cho Bùi Nguyên Ca? Còn có bộ trang sức nạm vàng khảm ngọc nữa!” Trong Tứ đức viện, Bùi Nguyên Dung đang chọn lựa trang sức y phục cho Hoa yến, tuy rằng mọi thứ quý giá đắt tiền trước mặt, chút cũng không kém Bùi Nguyên Ca, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, tiểu tiện nhân sao xứng chi phí giống nàng?
“Nàng ta hiện tại là tâm can bảo bối của phụ thân ngươi, lại là đích nữ, ta không thể khắt khe. Mà ngươi lo lắng cái gì? Bộ dáng của Bùi Nguyên Ca kia, mặc kim tuyến ngân tuyến cũng không đẹp lên được! Hơn nữa, nàng lại là người bị lui hôn, ngươi còn sợ nàng vượt mặt ngươi sao?” Chương Vân sân thị, huống chi quần áo này nàng đều đã động tay chân: “Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi, còn nhớ Thế tử Thọ Xương Bá phủ , có phải hay không? Nếu theo như ngươi nói, cha ngươi sớm đã đem Bùi Nguyên Ca đính ước cho hắn rồi!”
“Cha cái gì cũng đều thiên vị nàng ta, còn vì tiểu tiện nhân này mà đánh ta!” Thù mới hận cũ nổi lên trong lòng, Bùi Nguyên Dung căm giận nói: “Bộ dáng quỷ xấu xí kia của nàng, ta không tin thế tử có thể để ý! Nàng ta sao xứng với mối nhân duyên tốt như vậy?”
“Đúng vậy, nàng ta không xứng!”
Chương Vân lẩm bẩm nói, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn oán độc, khó khăn mới phá tan hôn sự với Trấn Quốc Hầu phủ. Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, lão gia lại muốn nàng ta gả cho Thọ Xương Bá phủ. Hừ, đừng hòng mơ tưởng! Nàng có thể phá một lần, thì tất nhiên có thể phá lần hai. Đợi sau này, tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt, thanh danh mất sạch, nàng muốn nhìn xem, Bùi Nguyên Ca còn có thể đắc ý ra sao? Nhưng mà, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Dung nhi.
Nghĩ đến đây, Chương Vân lại thở dài, Hoa nhi tài mạo song toàn, lại phú mưu lược, không cần lo lắng. Nhưng Dung nhi không giống vậy, nàng được nuông chiều từ nhỏ, tài trí dung mạo cũng không như Hoa nhi, muốn có cửa hôn nhân hiển hách cũng không dễ dàng, trước mắt hoa tế yến đúng là tốt cơ hội, làm nương như nàng phải tính toán thật tốt.
“Dung nhi, tầm mắt đừng quá hạn hẹp! Lần này Liễu quý phi đưa bái thiếp trên danh nghĩa là ngắm hoa yến, thực chất là giúp hoàng thân quốc thích tứ hôn, chỉ cần ngươi biểu hiện thật tốt trên hoa yến, được quý phi nương nương coi trọng, cha ngươi lại là quan lớn triều đình, như vậy hoàng tử quý tộc ngươi cũng có thể gả !” Chương Vân tận tình khuyên bảo: “Ngươi cho rằng Thọ Xương Bá phủ thế tử tốt? Đó là ngươi chưa gặp được người chân chính “tốt” thôi! Liễu quý phi dưới gối có Cửu hoàng tử, là kinh thế chi tư, phàm là tiểu thư gặp qua không ai là không bị khuynh đảo, mới 16 tuổi nhưng đã lập chiến công hiển hách, ngay cả cha ngươi kĩ tính như vậy còn khen không dứt miệng, Phó Quân Thịnh kia làm sao bằng được?”
Bị Chương Vân nói gợi lên hiếu kỳ, Bùi Nguyên Dung thản nhiên: “Nương, lời ngươi nói có thật không?”
“Ta lừa ngươi làm gì? Ngắm hoa yến lần này, Cửu hoàng tử cũng tham dự, đến lúc đó ngươi vừa thấy chẳng phải sẽ biết hay sao? Chờ ngươi thấy được cửu hoàng tử, cho dù Phó Quân Thịnh vội vàng thú ngươi, ngươi cũng sẽ không gả đâu!” Thấy nàng rốt cục hồi tâm chuyển ý, Chương Vân càng mạnh mồm.
Bùi Nguyên Dung quả nhiên tâm động, lại lo lắng nói: “Nhưng mà nương, ta…”
“Đừng lo lắng, ngươi là nữ nhi của ngươi, sao nương có thể không tính cho ngươi? Ta đều hỏi thăm kĩ rồi, lần này trên Hoa yến, Liễu quý phi sẽ lấy ra một bức họa, họa biên cương phong cảnh, làm đề thi cho các vị tiểu thư, mượn việc này khảo sát tài hoa của chư vị tiểu thư. Đây là nương bỏ số tiền lớn nhờ người giúp ngươi viết, đến lúc đó ngươi chỉ cần ngâm ra bài thơ này, nhất định có thể kinh diễm toàn bộ, còn lo Cửu hoàng tử sẽ không chú ý đến ngươi sao?”. Chương Vân nói xong, định liệu trước đem tờ giấy tuyên thành để vào trong lòng của nàng, trên mặt lộ ra ý cười kiên định.
Tuy rằng tiện nhân Minh Cẩm kia lúc còn sống đắc ý với nàng, nhưng mà, nữ nhi của nàng lại có thể đem Bùi Nguyên Ca dẫm nát dưới lòng bàn chân!
Đáng tiếc Hoa nhi bồi Văn Uyển đến Khánh phúc tự cầu phúc, không ở trong phủ. Nếu không, với tài mạo trí tuệ của nàng, Bùi Nguyên Ca càng không có chỗ sống yên ổn!
Giấy tuyên thành đang nắm này có thể quyết định vận mệnh của nàng, Bùi Nguyên Dung thản nhiên cười, nhưng lập tức, đáy lòng lại dâng lên sầu lo: Bùi Nguyên Ca tuy rằng dung mạo kém xa nàng, lại từng bị lui hôn, danh dự mất hết, nhưng nàng ta viết thơ, có đôi khi ngay cả tiên sinh cũng phải trầm trồ khen ngợi, vạn nhất trên hoa yến, nàng ta triển lộ tài hoa… Nàng phải nghĩ biện pháp, khiến nàng ta mất mặt mới được.
Đúng rồi, chính là như vậy!
Đến lúc đó, nàng đại tỏa sáng, Bùi Nguyên Ca cũng mất mặt trở về, từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể so sánh với nàng!
Trong lúc nhất thời, trên mặt mẹ con hai người nở rộ ra ý cười sáng chói giống nhau.
※※※
Liễu quý phi…Hoa yến… Bùi Nguyên Ca ngắm nhìn đám mây phớt màu hoa đào nổi bật ngoài cửa số, như có điều suy tư. Giống như tin tức Tử Uyển truyền tới, kiếp trước không có yến hội như vậy, xem ra, lần trọng sinh này, sẽ có rất nhiều chuyện không giống trước kia. Nhưng bất kể thế nào, với nàng mà nói, đây là cơ hội hiếm có triển lộ trước mặt mọi người!
Kiếp trước, nàng xấu hổ vì dung mạo không bằng Bùi Nguyên Dung, luôn buồn rầu trốn ở Tĩnh Xu trai, sau lại bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, càng không bước chân ra khỏi nhà.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể nhìn Bùi Nguyên Hoa cùng Bùi Nguyên Dung theo Chương di nương bái phỏng khắp nơi. Cuối cùng Bùi Nguyên Hoa trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ, Bùi Nguyên Dung cũng được khen ngợi dung mạo diễm lệ, cởi mở hồn nhiên. Về phần nàng… Ngày đó ở giám hiên hắc bạch kì, Dương Tú Huyền từng nói nàng dung mạo tầm thường, không tài không đức… Nàng chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người, vậy lời đồn đó từ đâu mà đến, có thể nghĩ, nói không chừng mọi việc còn nhiều hơn như thế!
Cho nên, kiếp trước sau khi bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, cũng không có người nào đăng môn (môn đăng hộ đối) cầu hôn nàng, cho nên, mới có thể bị Vạn Quan Hiểu lừa…
Nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp trước, cho dù có tóc mái dày che lấp, cũng không cách nào dấu được hận ý trong ánh mắt. Ngưng mắt nhìn dung mạo bình thường trong gương đồng, khóe miệng Bùi Nguyên Ca chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh, lần này Hoa yến chính là cơ hội, để nàng có thể bỏ đi ngụy trang, sáng chói đứng ở trước mặt mọi người, để cho bọn họ hảo hảo nhận thức Bùi Nguyên Ca “dung mạo tầm thường, không tài không đức”!
Coi như đây là đưa cho mẹ con Chương Vân phần đại lễ đầu tiên đi!
“Tử Uyển tiến vào, giúp ta trang điểm!”
※※※
Hoa yến ngày đó, Bùi Chư Thành sớm bị thánh chỉ tuyên đến Lại bộ. Hắn không có trong phủ, Chương Vân vui vẻ, không để ý tới Bùi Nguyên Ca, cáo ốm không đưa đi. Bùi Nguyên Dung chê cùng đường với Bùi Nguyên Ca mất mặt, lấy cớ hẹn đích nữ Mỗ phủ cùng nhau dự tiệc, đã sớm đi trước. Bởi vậy, cuối cùng chỉ còn Bùi Nguyên Xảo cùng Bùi Nguyên Ca ngồi cùng xe ngựa Bùi phủ vào cung. Như thế lại hợp tâm ý Bùi Nguyên Ca, miễn cho Bùi Nguyên Dung này dọc đường gây sự.
Bùi Nguyên Xảo ngây ngẩn nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn theo tới khi nàng tiến vào hoàng cung, cũng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đây thật là Bùi Nguyên Ca dung mạo tầm thường kia sao? Nàng không phải đang nằm mơ chứ! Luôn cảm thấy, Bùi Nguyên Ca sau lần bệnh nặng này, giống như thay đổi làm một người khác, ngày càng không thể trêu chọc… Bùi Nguyên Xảo yên lặng nghĩ, ngày sau, phải làm sao, chỉ sợ phải tính toán lại lần nữa.
Đến cửa cung, xuống xe ngựa, đổi kiệu nhỏ, một mực bị nâng đến Trầm hương điện nơi Liễu quý phi thiết yến.
Hỏi thăm cung nữ chỗ Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Ca mang theo Bùi Nguyên Xảo thẳng đến hướng giàn hoa tử đằng cách đó không xa. Còn chưa đến gần, đã nghe được thanh âm của Bùi Nguyên Dung xa xa truyền đến: “Các ngươi chưa thấy qua Tứ muội muội kia của ta đó thôi. Thật sự rất khó coi, nên phải chải tóc mái thật dài che mặt, không dám để người ta thấy. Cả ngày giống như quỷ không thấy bộ dáng, đều trốn trong Tĩnh Xu trai. Hiếm có cơ hội lần này, để cho các ngươi gặp một chút cái gì gọi là dung mạo tầm thường, đến lúc đó mà bị dọa, cũng đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi nha!”
“Thật dọa người như vậy sao? Nhưng mà nghe nói nàng rất thông minh, ở Giám hiên hắc bạch kỳ đánh cờ thắng hiên chủ đó!”
“Hix, ta nghe ngóng qua rồi, nàng căn bản là không thắng! Ngày đó có đích nữ Dương trữ bá phủ ở đó, muốn Lưu ly thất thải châu, chọc giận hiên chủ. Đại khái là hiên chủ tức giận, nhưng lại không thể chọc vào Dương trữ bá phủ, cho nên mới tìm cái cớ đưa cho Bùi tướng quân, kết quả thiên hạ đồn bậy, biến thành như vậy!”
“Khó trách, ai cũng nói nàng dung mạo tầm thường, không tài không đức, làm sao có thể thắng? Ta còn nghe nói, nàng tính tình ngang bướng, ngỗ nghịch tiên sinh!”
“Nhiêu đó có là gì? Ngay cả bà vú chiếu cố nàng từ bé, còn bị nàng lấy cớ thiếu chút nữa đánh chết, nữ nhân tâm tư ngoan độc như vậy, khó trách Trấn Quốc Hầu phủ thế tử muốn từ hôn!” Thanh âm vừa nói dương cao, nịnh nọt lấy lòng nói: “An thế tử, ngươi nói có phải hay không?”
An thế tử? Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên?
Hắn cũng tới tham gia Hoa yến? Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười, đứng lại phía trước giàn hoa, hướng tới đám người đang thảo luận náo nhiệt bên kia, dùng thanh âm ôn nhu nhất, êm tai nhất hô: “Tam tỷ tỷ, ”
Tam tỷ tỷ? Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Ca mà bọn họ đang nói đến?
Nhất thời, tất cả mọi người quay đầu, nhìn về phía vang lên giọng nói…
=======
Một nữ tử yêu kiều đứng dưới giàn hoa màu tím nhạt, khuôn mặt trắng hồng, con ngươi linh hoạt như làn nước dao động, đoan trang nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, mũi cao môi anh đào, phong tư thanh nhã. Mái tóc đen vấn kiểu lưu vân kế [1], trâm bạch ngọc hồ điệp cắm lệch, mặc áo xanh nhạt lộ một ít cánh tay, váy lụa trắng, dải lụa màu đỏ điểm hoa mai rủ xuống, tao nhã nhưng vẫn thanh diễm. Tuy còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa nảy nở, nhưng đã vô cùng xinh đẹp.
[1] Lưu vân kế: kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu, uốn lượn như mây. Giống thế này
Gió thổi hoa, hoa tím rơi, tô điểm cho nữ tử đẹp như tranh, cùng với váy trắng nhẹ nhàng, tạo thành một bức họa tuyêt mỹ.
Mà mỗi người nhìn bức họa này, đều có một cảm giác, tựa như khắp nơi muôn hoa khoe sắc, oanh oanh yến yến ở đây, nháy mắt đều trở thành bối cảnh, chỉ để làm nổi bật người trước mặt, thanh tú diễm lệ.
Từng tiếng hít thở không ngừng vang lên, cả nam cả nữ. Đây là Bùi Nguyên Ca, vị dung mạo tầm thường, không tài không đức kia sao? Người ngỗ nghịch với tiên sinh, tứ tiểu thư ngoan độc trách phạt cả nhũ mẫu sao? Nhiều người khó mà tin được, nữ tử trước mặt rõ ràng u tĩnh thanh nhã như vậy, mềm mại động lòng người. Lời đồn thật sự không tin được!
Người khó tin nhất, không ai khác ngoài Bùi Nguyên Dung.
Người này thật sự là Bùi Nguyên Ca sao? Xấu xí ngu dốt, luôn bị mình tính kế ức hiếp, sao đột nhiên lại đảo ngược hoàn toàn? Chẳng những trở nên nhanh mồm nhanh miệng, mà ngay cả chính nàng vẫn luôn kiêu ngạo mình xinh đẹp, giờ cũng bị nàng ta che mất. Bùi Nguyên Ca thành lưu vân cao quý trên trời, còn nàng ngược lại thành nước bùn dơ bẩn, điều này sao có thể? Bên cạnh truyền đến tiếng nữ tử cười khẽ, những từ “ghen tị” “chê” “ngu xuẩn” linh tinh hỗn loạn, hiển nhiên là nhằm vào những lời của nàng vừa nãy mà nói, vừa tức vừa nôn nóng, khiến nàng muốn phát điên lên.
An Trác Nhiên nhìn Bùi Nguyên Ca không chớp mắt, giống như kinh hãi khó tả.
Hắn từng gặp qua Bùi Nguyên Ca. Nàng hoặc là cúi đầu, tóc mái dài che kín khuôn mặt, trên mặt chát son phật thật dày, ủ dột âm trầm; hoặc là điêu ngoa ngoan độc trách cứ thị tỳ trong viện. Nàng khi đó cùng với người trước mắt bộ dáng nhẹ nhàng mềm mại, ôn nhu thanh nhã này như là hai người khác nhau. Chắc ngụy trang thôi? An Trác Nhiên tự an ủi chính mình, bộ dáng xinh đẹp thì thế nào? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nữ tử đạo đức bại hoại như vậy, căn bản không xứng làm thế tử phi của hắn! Cho dù vậy, trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối, mỹ nhân như thế…
Nhìn An Trác Nhiên thất thần, một nữ tử mặc áo váy dệt kim trang gấm hoa, cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt oán độc chuyển hướng Bùi Nguyên Ca.
Biết mọi người đang nhìn mình, Bùi Nguyên Ca vẫn mỉm cười như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Hiệu quả rung động nàng muốn đã đạt được, giờ không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp tục trưng ra vẻ xinh đẹp của nàng, phong thái tao nhã cùng với sự rụt rè, cũng đã hung hăng đánh cho Bùi Nguyên Dung và An Trác Nhiên vài cái tát rồi. Bước nhẹ nhàng tới trước mặt Bùi Nguyên Dung, cười hồn nhiên, điềm đạm nói: “Tam tỷ , không giúp muội giới thiệu chút sao?”
Biết rõ giờ Bùi Nguyên Dung tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt mình, nhưng Bùi Nguyên Ca cố tình muốn xuất hiện ở trước mặt, cố tình muốn kề cận nàng ta. Không vì cái gì khác, chính là muốn khiến nàng ta ngột ngạt, khiến nàng ta ấm ức, làm cho nàng ta tức giận, nhưng không tìm được lý do phát tiết. Đương nhiên, nếu có thể kích nàng ta phát tiết, ngôn hành luống cuống, mất mặt trước mặt bao người, như vậy càng tốt !
Bùi Nguyên Dung đã sớm tức giận không thể cười nổi, tay xiết chặt chiếc khăn giấu ở trong ống tay áo.
Đúng lúc này, một nữ tử một thân kim chức áo váy gấm hoa tới sát bên người Bùi Nguyên Ca, hung hăng dẵm lên chân nàng một cái, còn dùng lực dí thật chặt, sau đó điệu bộ khoa trương ra vẻ kinh hoảng nói: “Ai nha, thực xin lỗi nha, Bùi tứ tiểu thư, ta không phải cố ý muốn giẫm vào chân của ngươi, mà do không cẩn thận thôi! Ngươi sẽ không trách ta, đúng không?” Đuôi lông mày nơi khóe mắt nhếch lên không che giấu sự khiêu khích, chờ nàng nổi giận.
Mọi người vốn đang chú ý bên này, huống chi nữ tử này dáng vẻ làm bộ, thanh âm bén nhọn, muốn không chú ý cũng khó.
Không đợi Bùi Nguyên Ca mở miệng, chỗ lan can bên cạnh có người sớm phát tác, một thân gấm vóc đỏ tươi thượng nhu cân đối, nữ tử váy hồng sắc mặt trầm xuống, tức giận quát: “Diệp Vấn Quân, nơi này là Trầm hương điện, ngươi muốn khóc lóc đùa giỡn thì về Diệp gia đại trạch của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là chất nữ của Hoàng hậu nương nương thì có thể kiêu ngạo làm càn như vậy, gặp ai cũng muốn khi dễ! Nếu ngươi vẫn như thế, lát nữa ta sẽ đi báo ngay cho Liễu quý phi nương nương!”
“Ôn Dật Lan, Bùi tứ tiểu thư người ta cũng chưa lên tiếng, ngươi ra vẻ cái gì, muốn làm Kinh Kha, Nhiếp Chính [2] sao? Ta đã nói, ta không phải cố ý.” Diệp Vấn Quân nói đúng lí hợp tình, chỉ vào Bùi Nguyên Ca, quát: “Ngươi nói đi, ta không phải cố ý? Vốn không phải lỗi của ta, ta cần gì khóc lóc òm sòm? Cần gì đùa giỡn? Bùi Nguyên Ca, ngươi nói xem, là ta sai sao? Chúng ta đến trước mặt Hoàng hậu nương nương phân trần đi!” Chuyển sang Hoàng hậu nương nương, hàm ý uy hiếp rất rõ ràng.
[2] Kinh Kha, Nhiếp Chính: 2 nhân vật thời Xuân Thu, xả thân vì bạn bè. Nhiếp Chính đâm chết Hiệp Luỹ rồi tự băm mặt mình ra để báo thù cho Nghiêm Toại; Kinh Kha biết rõ đi tìm chết nhưng vẫn hành thích vua Tần, chỉ vì nể thái tử Đan.
Xem ra hai người này đối chọi gay gắt đã thành thói quen, nhưng mà lúc nãy Diệp Vấn Quân chắc chắn nhằm vào nàng, tuyệt không thể nghi ngờ. Kỳ lạ, mình đâu có chỗ nào đắc tội Diệp Vấn Quân? Chẳng lẽ không cam lòng mình nổi bật hơn nang ta? Bùi Nguyên Ca suy tư, đau đớn dưới chân nhất thời bị quên đi.
Ôn Dật Lan tức giận đỏ bừng mặt, đi tới nói với Bùi Nguyên Ca: “Ngươi đừng sợ, cứ nói thẳng ra, ta rõ ràng nhìn thấy nàng ta cố ý giẫm chân ngươi!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người tập trung lại trên người Bùi Nguyên Ca, có người vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có người cảm thấy đồng tình.
Hai nữ nhân này, một là đích nữ Lại bộ thượng thư Diệp Lăng Hải, một là tôn nữ (cháu gái) đại học sĩ Nội các Ôn Cảnh, cả hai đều không dễ chọc. Hai người còn cố tình nhắc đến Hoàng hậu và Liễu quý phi, củ khoai lang phỏng tay này, Bùi Nguyên Ca coi như xui xẻo, bị kẹp giữa hai người.
Tuy rằng không rõ lắm thân phận hai người này, nhưng nghe đến Liễu quý phi và hoàng hậu, Bùi Nguyên Ca cũng biết khó giải quyết. Người sáng suốt đều nhìn ra được là Diệp Vấn Quân cố ý khiêu khích, nhưng nàng ta đã giành trước nói không phải cố ý, nếu mình còn tức giận, tất nhiên sẽ bị nàng ta bắt lấy nhược điểm, nói mình lòng dạ hẹp hòi, vô sự sinh lãng. Nếu thực sự nháo đến chỗ hoàng hậu, cũng không tốt cho mình. Nhưng cứ nhẫn nại như vậy, sẽ người ta tưởng rằng mình yếu đuối được nước lấn tới, mọi người sẽ bàng quang nhìn nàng bị “chỉnh”. Kế sách trước mắt, chỉ có miên lý tàng châm [3], lấy nhu hóa cương.
[3] miên lí tàng châm: trong bông có kim; ý nói bề ngoài mềm mỏng trong cứng rắn.
Bùi Nguyên Ca hạ quyết tâm, phúc thân nói: “Hai vị tỷ tỷ không nên cãi vã, việc này nguyên là lỗi của tiểu muội”.
Nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người cho rằng nàng nhẫn nhục chịu đựng, không khỏi lộ vẻ mặt khinh bỉ, đều là đích nữ hào môn thế gia, người như vậy nhất định không có kết cục tốt! Diệp Vấn Quân đắc ý, luôn miệng nói: “Ta sớm nói rồi không phải lỗi của ta!” Ôn Dật Lan tức giận dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nha ngươi nha, không phải lỗi của ngươi, ngươi nhận bậy cái gì nha?”
“Đương nhiên lỗi của ta.” Bùi Nguyên Ca thần sắc ôn hòa, ngữ điệu nhu nhã: “Đều do ta, cung điện này to như vậy, chân ta để chỗ nào không để, lại để dưới bàn chân Diệp tiểu thư. Diệp tiểu thư vừa nhấc chân, ta cũng sẽ không bị giẫm? Chân ta để chỗ không được để, chẳng lẽ còn không phải lỗi của ta sao?”
Nhìn Bùi Nguyên Ca vẻ mặt chân thành, Diệp Vấn Quân không nhận ra ý trào phúng trong câu nói, lại vẫn cho rằng nàng ta thực sự nhận sai, nhất thời không biết có nên tức giận hay không, sững sờ tại chỗ.
Ôn Dật Lan “xì” một tiếng, che tay áo cười, thừa dịp Diệp Vấn Quân ngẩn ngơ, không cho nàng ta cơ hội phát tác, lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca, nói: “Giờ chân ngươi để đúng chỗ một chút, nếu không ta giẫm vào, thì đều là lỗi của ngươi đó!” Nói xong, quay đầu nhìn Diệp Vấn Quân, không nhìn được mà bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!