Lọc Truyện

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

– Anh biết tôi sao?

Tô Úc sớm đã nhìn thấy nam nhân đang đứng ở một bên ngây người vuốt ve cái gạt tàn to đùng ở trên tay. Bởi vì cùng chung đụng làm việc với nhiều người trên và dưới lầu nên việc thường xuyên gặp mặt bắt chuyện là điều khó tránh khỏi, đa số mọi người đều nhẵn mặt nhau, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt mới như nam nhân này. Nàng thắc mắc không biết đây có phải là thành viên mới của công ty hay không.

– Gặp qua trên TV.

Hướng Nhật hiện tại tâm tình rất mâu thuẫn, rất muốn thấy vẻ mặt của Tô Úc khi biết chính mình là ông chủ phía sau thì biểu hiện sẽ kinh ngạc ra sao, mặt khác lại muốn tiếp tục duy trì thân phận thần bí dấu mặt trong bóng tối tùy lúc mà ra uy với nàng.

– À!

Tô Úc gật đầu. Chính mình thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí nên đối phương biết mặt nàng cũng không có gì lạ. Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không mà nàng lại thấy ánh mắt cùng với giọng nói của nam nhân trẻ tuổi đối diện làm cho nàng cảm thấy quen thuộc. Đặc biệt là trang phục trên người hắn đang mặc, trong đầu nàng có một chút ấn tượng mơ hồ nào đó. Chỉ là nàng nghĩ không ra đã từng gặp qua hắn ở nơi nào, vì vậy có chút nghi hoặc nói:

– Xin lỗi… Chúng ta có từng gặp mặt chưa?

– Không có! – Hướng nhật trả lời rất khẳng định.

Tô Úc còn muốn nói cái gì nữa thì một tiếng ‘đinh’ vang lên do cửa thang máy tự động mở ra, nguyên lai thang máy đã xuống đến tầng dưới chót.

Hướng Nhật vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua vóc người linh lung, lả lướt của nàng rồi bước nhanh đi ra khỏi thang máy.

Tô Úc nghi hoặc nhìn bóng lưng của hắn, tự nghĩ cái cảm giác đó tuyệt đối không sai lầm, nhưng mà tại sao… Quên đi, không nghĩ tới nữa. Hiện tại việc quan trọng chính là đi gặp người kia, nghe nói hắn đã tìm được người có hình dáng giống như những gì mà nàng miêu tả về ông chủ… Chờ một chút, ông chủ a? Mặc trang phục màu xám đậm, lại mang kính đen, vẻ mặt có điểm lạnh lùng còn có âm thanh vừa mới nghe đã thấy rất quen tai. Trời ạ, người kia chính là ông chủ! Mình sao lại ngu đến vậy!

– Ông chủ!

Tô Úc liền vội vàng đuổi theo nhưng trong tầm mắt nàng chỉ là một dòng xe cộ qua lại, không thấy người cần tìm làm nàng không khỏi buồn lòng nặng nề lê bước rời đi.

olo

– Bà xã! Anh đã về!

Hướng Nhật giọng nói đầy dâm đãng đẩy cửa bước vào, lòng đầy tin tưởng cô nàng sẽ rất vui mừng lẫn sợ hãi mà lao ra nhào vào lòng mình, nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện nàng đang chăm chú dán mắt nhìn chằm chằm màn hình TV. Điều này làm hắn tò mò, chầm chậm lén lút tiến đến gần cô nàng, rồi liền lên giọng kinh ngạc hỏi:

– Sao hôm nay em không xem phim tình cảm ướt át mà đổi thành bắn giết kịch liệt thế này?

– A!

Sở Sở bị giọng nói bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, xoay người lại thấy lưu manh thì giận dỗi nói:

– Anh là mèo sao hả? Đi vào nhà mà một chút tiếng vang cũng không có.

– Oan quá, anh rõ ràng kêu bà xã rất nhiều lần. Chỉ tội có người nào đó chăm chú coi TV nên không thèm để ý thôi, có ai lại ngược ngạo quay lại trách anh hả?

Hướng Nhật ra vẻ buồn bực sờ sờ cái mũi.

– Chính là anh sai! Không thèm để ý tới anh nữa, em xem TV.

Nói xong nàng lại quay đầu lại chăm chú nhìn lên màn hình TV.

Hướng Nhật đặt cái gạt tàn to qua một bên, ngồi sát bên nàng hỏi:

– Đổi khẩu vị từ bao giờ vậy hả cưng? Không phải em ghét nhất là thấy mấy cảnh đánh đánh giết giết sao?

– Anh đần đột xuất hả! Đây là tin tức mà! – Sở Sở lườm hắn.

– Tin tức? Sao khiếp người đến vậy?

Hướng Nhật kinh ngạc trợn to con mắt nhìn. Quả nhiên thấy dấu hiệu của đài truyền hình Bắc Hải hiện lên trên góc màn hình TV.

– Có bọn xấu cướp ngân hàng, họ đang nắm giữ rất nhiều con tin.

Sở Sở kể lại vẻ mặt tỏ ra lo sợ.

– Thật sự là đáng sợ mà!

Lưu manh trên mặt tuyệt đối tìm không ra một chút dấu vết nào cho thấy hắn đang sợ hãi, trái lại lộ ra vẻ hứng thú cực độ hỏi nàng:

– Tình huống hiện tại ra sao rồi? Có ai bị thương gì không? Có hay không… Không có a!

Hắn rất muốn hỏi có hay không có người đẹp bị bắt giữ cần hắn giải cứu!

– Ai da! Anh không có lòng thương người hay sao chứ? Sao lại nhìn không thấy?

Sở Sở đưa tay chỉ vào thân hình của một nam và một nữ cả người đầy máu me trên màn hình rồi nói tiếp:

– Người nam kia do thấy bạn gái bị bắt giữ làm con tin nên quay lại muốn thay thế cho nàng liền bị bọn cướp nổ súng… Sau đó, vì thấy bạn trai bị bắn té ngã trên đất nên người con gái cắn cái tên đang bắt giữ mình muốn thoát ra chạy tới bên bạn trai nên cũng bị bọn xấu xa… ô ô ô… nàng thật là đáng thương!

– Đúng là rất đáng thương! Ừm! Cục cưng của anh, không khóc, đến bên anh nào!

Hướng Nhật miệng còn đang nói thì tay đã muốn ôm nàng vào lòng.

– Đi chết đi! Anh lại thừa nước đục thả câu động tay động chân sao! Em hỏi anh, nếu có một ngày chuyện như vậy xảy ra thì anh sẽ làm như thế nào?

Sở Sở mở to mắt đã sưng đỏ vì khóc nhìn lưu manh không chớp mắt.

– Chuyện em nói là chuyện gì?

Hướng Nhật làm ra vẻ ngây thơ cụ bởi vì vấn đề như vậy thật không dễ trả lời. Thường thì khi phụ nữ chứng kiến những kết cục tình yêu bi thảm sẽ dễ dàng cảm động rồi liên tưởng tới mình và bạn trai mình nếu rớt vào hoàn cảnh đó sẽ ra sao, hơn nữa còn muốn bạn trai mình cũng sẽ dũng cảm mà hành động như nam nhân vật chính trong câu chuyện đó.

– Anh cứ giả bộ ngu hoài !

Sở Sở oán trách mà nhéo hông của lưu manh rồi nói tiếp:

– Em hỏi anh, nếu như em bị người ta bắt đi thì anh có làm giống cái nam nhân kia dùng chính bản thân mình mà hy sinh cho em không?

– Cái này a… Để anh suy nghĩ một chút. Hướng Nhật vuốt vuốt cằm làm như thể đang suy nghĩ lung lắm.

– Em biết ngay mà…

Nói tới đây Sở Sở vừa mới thôi khóc lại tuôn lệ đầy mặt:

– Anh không yêu em tí nào, có một ngày em mà bị bắt làm con tin thì anh còn cao hứng nữa đúng không?

– Ngốc quá cưng ơi!

Hướng Nhật ôm nàng rồi tiếp:

– Anh sẽ không cho bất cứ ai bắt em mang đi trừ khi nó bước qua xác anh, có hiểu không cưng? Như thế thì làm sao xảy ra tình huống như em nói.

– Em chỉ giả dụ là ‘nếu như’ thật vậy thì sao?

Sở Sở vẻ mặt giãn ra đôi chút vì những lời hắn vừa nói cũng coi như gián tiếp cho biết hắn sẽ dùng mạng mà bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn còn hơi bất mãn vì câu trả lời của hắn chẳng có chút yếu tố lãng mạn nào.

– Sẽ không có chuyện ‘nếu như’ xảy ra! – Hướng Nhật nghiêm túc nói.

– Ghét quá đi! Anh không thể chiều em một chút sao hả?

Vừa gắt giọng hỏi nàng vừa dùng chiêu ngắt nhéo với hắn.

– Được rồi đã tới giờ cơm. Em đã nấu cơm chưa?

Vừa nói hắn cũng vừa dùng ‘ngũ trảo xoa nắn công phu’ mà tấn công nàng.

– Ai da đúng rồi! Em quên, để em làm liền!

Sở Sở vùng thoát khỏi lồng ngực hắn phóng nhanh vào phòng bếp. Không quá một giây sau lại nhú đầu ra hỏi hắn:

– Em chợt nhớ ra là anh trưa nay không có về ăn cơm. Nói mau! Đi đâu ăn hả? Với ai? Nam hay nữ? Không được gạt em!

– Hôm nay anh cùng Tiểu Thanh ăn cơm.

Hướng Nhật cố ý không nhắc tới nữ cảnh sát.

– Tiểu Thanh? À, là Thanh tỷ. Ghê tởm, anh có thể đừng gọi Thanh tỷ như vậy hay không? Làm em hiểu lầm!

– Không còn cách nào khác. Ai bảo nàng là đệ tử anh! Không thể nghe em được rồi, làm vậy thì thân phận loạn lên hết.

– Không so đo với anh nữa! Em đi nấu cơm, vèo cái là xong, anh chờ chút nha!

Có được câu trả lời làm nàng hài lòng, Sở Sở nhanh chóng lui vào phòng bếp.

olo

Trong khu nhà cao cấp biệt thự Chân Long, hễ nhà nào số nhà có số ‘8’ trong đó thì y như rằng đó là nhà của nhân vật đại phú quý sở hữu. Chỉ có nhiều tiền mà muốn mua được một căn hộ như vậy cũng không được, còn phải có địa vị xã hội chống lưng thì mới được. Cho nên nếu như có người nào chỉ giàu có đơn thuần thì xin mời chọn lựa bất kỳ căn hộ nào khác ‘không số 8’ mà mua.

Giữa vô số căn hộ có đầu hay đuôi với số ‘8’ trong đó thì đặc biệt nhất phải nói là căn hộ số ‘88’ và thứ nhì là số ‘68’. Chủ nhân của căn thứ nhất chính là chủ nhân của toàn thể khu biệt thự Chân Long – Sở A. Chủ nhân căn thứ hai là chủ tịch Ngô Hạc Duyên của tập đoàn kinh doanh nhà hàng – vui chơi giải trí cùng kinh doanh bất động sản tại Bắc Hải (không tính Chân Long tập đoàn thì nó là lớn nhất về kinh doanh bất động sản)

Màn đêm vừa buông xuống, tại biệt thự số ’68’ bên trong phòng đậu xe ở dưới lầu giờ đã được thay đổi thành phòng ăn, một cái bàn ăn tròn giữa phòng với đầy rượu và thức ăn, phần lớn là thịt và rượu trắng.

Bảy tám người ngồi vây quanh tại bàn ăn với chủ nhân Ngô Hạc Duyên cùng con trai Ngô Khiêm Vân làm chủ tọa.

– Đại ca! Em lần này trở về là có vụ làm ăn lớn.

Một thanh niên chừng ba mươi có bảy tám phần giống Ngô Hạc Duyên nói.

– Đừng nói với anh là các vụ cướp ngân hàng gần đây có liên quan tới chú! Làm ở thành thị nào cũng được sao lại phải tới Bắc Hải này chứ? Nếu như rất nhiều ngân hàng cùng lúc suy sụp sẽ ảnh hưởng lớn tới chuyện làm ăn của anh, chú có biết không!

Ngô Hạc Duyên trách móc hỏi.

– Sao lại có thể? Đánh cướp ngân hàng thì kiếm được bao nhiêu tiền?Loại làm ăn nhỏ ít ‘sinh ý’ này bọn em không để vào mắt.

Người thanh niên khinh thường nói. Ngồi bên cạnh hắn là mấy người to con lực lưỡng, rõ ràng có huyết thống Bắc Âu càng ồn ào đứng bật dậy, rõ ràng là bất mãn với kiểu đánh giá thấp bọn chúng như vậy.

– Hừ! Vậy những chuyện sáng nay là ai làm ra? Mấy tên khác trong bọn ngươi đi đâu rồi? Đừng nói với ta các ngươi cùng bọn chúng không có quan hệ gì. Con mắt ta còn chứ có mù đâu?!

– Đương nhiên việc này là tụi em làm, chuyện này em thừa nhận! Bất quá chủ yếu tụi em muốn tạo sự chú ý của cảnh sát, vài ngày sau chúng ta mới tung ra hành động lớn!

Người thanh niên đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói.

– Vài ngày sau? Chẳng lẽ các ngươi là vì cái ‘đồ vật’ kia sao?

Trái tim của Ngô Hạc Duyên thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

– Àh há? Đại ca cũng nghe được ‘gió’ sao?

– Đồ chết bầm, mấy chú có biết thứ đó nguy hiểm cỡ nào không? Nếu lỡ tay thì mọi người sẽ chết chùm với tụi bây luôn!

Ngô Hạc Duyên đứng vô ý đánh đổ ly rượu xuống đất, đứng dậy rít lên.

– Đại ca yên tâm đi! Bọn này không ngu vậy đâu, hệ thống điều khiển quá trình kích nổ đầu đạn hạt nhân ở trong tay thì làm gì có chuyện gì chứ?

– Mấy chú có tay trong nằm vùng?

Ngô Hạc Duyên không dám tin, chuyện bí mật như vậy tụi này sao lại cài được người vào nằm vùng?

– Em cũng không giấu đại ca, có người mà không chỉ là một người đâu.

Tên thanh niên đắc ý nói.

Ngô Hạc Duyên lắc đầu:

– Anh hiểu nhưng vẫn không được đâu! Quá nguy hiểm, chưa ai thấy hay thao tác qua thứ này, ai dám bảo đảm an toàn trăm phần trăm, lỡ như thất bại…

– Đại ca yên tâm đi, thứ đó cũng không dễ xảy ra chuyện gì đâu. Nếu anh vẫn còn không an tâm thì mai đưa Khiêm Vân ra nước ngoài đi.

– Không, chú hai, con tin chú, con không đi.

Ngô Khiêm Vân nhân cơ hội hùa theo.

– Tốt, đúng là cháu ta, con trai phải gan vậy mới được chứ! Yên tâm, chỉ cần có chú hai ở đây nhất định con không có chuyện gì!

Tên thanh niên vỗ vai Ngô Khiêm Vân khen ngợi. Hai người vai chú cháu nhưng trạc tuổi nhau, người ngoài nghe kiểu nói chuyện này ai nghe cũng thấy quái.

– Cái thằng nhát như thỏ đế, mày tưởng vụ này là cái gì, tưởng đi du lịch nghỉ mát à? Lỡ như…

– Đại ca à, đừng làm em mất mặt chứ, nói đi đại ca muốn gì?

– Vậy cháu nói đây. – Ngô Khiêm Vân đã sớm chờ cơ hội này.

– Ha ha ha, nói đi, đừng khách sáo!

– Chú hai, thứ đó có trên người chú không?

Ngô Khiêm Vân nhìn chằm chằm vào bên hông tên thanh niên.

– Thằng cháu ngoan, ra là mày ngắm nghía khẩu Desert Eagle. Được, cho mày.

Tên thanh niên rút ra khẩu súng ngắn to màu bạc sáng nhoáng đưa cho hắn:

– Có biết cách dùng không đó?

– Chơi game có dùng qua!

– Trời, đồ thật có cảm giác hơn nhiều! Đi, giờ chú hai dạy mày bắn. Lần đầu tiên bắn phải chú ý, sức giật của thứ này mạnh lắm, coi chừng bị thương. Lúc bắn cổ tay không nên thả lỏng, phải nắm chắc như vầy, người đứng cho vững, dùng bả vai giảm bớt sức giật, tay kia không cầm ở dưới băng đạn…

 

Hai ngày tiếp theo cả thành phố Bắc Hải đều xôn xao nhốn nháo, mục tiêu của bọn cướp không chỉ có các ngân hàng mà còn có cả các cửa hàng mua bán vàng bạc đá quý và thậm chí cả tư gia của tầng lớp thượng lưu quý tộc. Mặc dù phản ứng của cảnh sát rất nhanh nhưng lúc nào cũng chậm hơn bọn cướp một bước, hơn nữa hỏa lực của bọn cướp rất mạnh nên mấy lần chạm trán lực lượng cảnh sát đều bị tổn thất thương vong nặng nề.

Tin tức về địa điểm bọn cướp đã đánh cướp, có bao nhiêu người bị thương, bị chết… tràn ngập TV và báo chí.

Vì để ngăn chặn bọn cướp quá hung hăng lộng hành nên sở cảnh sát của bốn khu lớn nhất ở Bắc Hải đã cùng nhau kết hợp lại, tập trung vào việc lập ra các phòng tuyến giữ gìn an ninh, đặt chướng ngại vật trên đường, trạm kiểm soát, nghiêm ngặt tra xét tất cả các xe cộ và người đi đường nào có hành vi khả nghi, đồng thời kiểm tra lại hồ sơ tất cả những người mới tới Bắc Hải qua tài liệu lưu trữ của Hải Quan cửa khẩu nhằm truy ra bất cứ manh mối dấu vết để bắt cho bằng được bọn cướp hung tợn kia.

Song bọn cướp vừa giảo hoạt vừa tàn bạo kia lại cứ như không hề tồn tại – biến mất tăm không dấu vết. Những cố gắng truy tìm của cảnh sát chẳng có chút manh mối kết quả gì. Việc này khiến cho một số người rỗi hơi lắm chuyện đoán già đoán non liệu có phải bọn cướp có ‘người nằm vùng’ trong bộ máy quản lý của chính phủ hay không? Nếu không thì làm sao có thể ngay cả một chút manh mối cũng không tìm ra?

Những nhân vật tai to mặt lớn có nhận xét nhạy bén thì cảm thấy đây chỉ là đòn tung hỏa mù của bọn cướp. Mục đích của bọn chúng rất có thể là nhắm vào cái ‘đồ vật’ kia. Điều này khiến cho các nhân vật tai to mắt lớn này vốn đã suy sụp tinh thần nay đầu lại có thêm một mớ tóc bạc vì lo lắng. Bọn họ âm thầm mang tất cả phụ nữ người thân trong nhà rời khỏi Bắc Hải, sau đó dùng chức vụ uy quyền của mình ra chỉ thị nghiêm lệnh xuống cho các cơ quan ban ngành cấp dưới nhất định phải phá án trong thời gian sớm nhất, nếu không thì cứ đợi mà đi lau nhà cầu ở mấy cái xã huyện nhỏ chưa tới ngàn người dân!

Trên đường bất kỳ lúc nào cũng có thể thấy xe cảnh sát tuần tra đang hụ còi gào thét inh ỏi và xe “kiểm soát trật tự” mang bảng số quân đội đi tuần, việc làm này phần nào lấy lại được trật tự và làm cho dân chúng cảm thấy an toàn hơn. Có những người không còn vì ảnh hưởng của vụ cướp ngân hàng mà trốn ở trong nhà nữa, thậm chí còn rủ rê bạn bè xuống phố uống rượu ăn nhậu.

Thiết Uyển tinh thần không yên đang đi qua đi lại bên trong phòng dành cho các sếp tại sở cảnh sát. Ngay cái hôm cùng với lưu manh đáng ghét dùng cơm rồi bất ngờ nhận được cú điện thoại, nàng liền phải vội vàng chạy về sở thay đồng phục rồi chạy tới hiện trường vụ cướp. Đập vào mắt nàng là một biển lửa, nhưng cũng may lúc đó dân chúng đã sơ tán, chỉ còn lại vài người đen đủi bị phỏng nhẹ, bọn cướp thì đã sớm bỏ chạy mất tăm.

Vốn chỉ cho rằng đây là một vụ cướp bóc nhất thời bộc phát, nhưng liên tục mấy ngày liền sau đó những vụ cướp như vậy cứ liên tục xảy ra. Điều này khiến người ta cảm thấy có gì đó bất thường, hơn nữa thủ đoạn cướp bóc của bọn cướp càng lúc càng thêm hung hăng tàn bạo, bắt đầu đã có người bị bắn chết. Điều khiến cho người ta không dám tin đó là khi bọn cướp đụng độ với cảnh sát, bên bị thương vong thảm thương lại chính là lực lượng cảnh sát đại diện cho chính nghĩa. Hỏa lực của bọn cướp thật sự rất mạnh, chỉ chuyên dùng súng lục nòng lớn, đó là chưa kể bọn chúng còn trang bị thêm AK47 bán tự động (loại sử dụng năng lượng thuốc súng để tự nạp đạn và đẩy vỏ ra ngoài)

– Đúng là một lũ chết bầm!

Thiết Uyển đang hung hăng mắng chửi, đối tượng chính là Hải quan cửa khẩu. Nếu không phải bọn họ làm việc tắc trách thì làm sao có nhiều ‘hàng cấm’ nguy hiểm tuồn vào Bắc Hải như thế? Nếu trên tay bọn cướp không có vũ khí hạng nặng như thế thì sao dám hành động trắng trợn tới mức này chứ? Nếu không thì bọn chúng đã sớm bị tiêu diệt không còn một mống. Đột nhiên nàng nhớ tới ‘người nào đó’ trong tay cũng có một khẩu giống vậy (thực tế hiện tại đã có tới ba khẩu), không được rồi, đợi tới khi việc này xong xuôi nhất định phải bắt hắn giao nộp cho sở cảnh sát. Cho dù có phải tóm đầu hắn về sở một lần nữa cũng phải cắn răng làm, không thể yếu lòng, tránh gây nguy hiểm cho nhiều người.

Hai ngày đã trôi qua mà vẫn chẳng có một chút tin tức, Thiết Uyển vò đầu bứt tai, cấp trên đã đưa ra cảnh cáo nếu vẫn còn tiếp tục không có kết quả gì thì… Mặc dù bản thân nàng chẳng lo gì chuyện bị xử phạt, nhưng cảnh sát trưởng, người luôn chiếu cố cho nàng thì khẳng định sẽ chạy không thoát khỏi bị trách nhiệm. Hơn nữa hai ngày nay ông ấy đã khiến nàng phiền não muốn chết, không lo đi tìm đầu mối bọn cướp mà lại lo săn tìm ‘mối’ làm mai cho nàng, thiệt chẳng giống ông ấy một tẹo nào, ngược lại thấy giống cái loại thối rữa chuyên quấn lấy quấy rầy… Nghĩ tới đây hai mắt Thiết Uyển bỗng sáng rực lên, cảnh sát điều tra không ra manh mối không có nghĩa tên lưu manh quen thuộc mọi ngóc ngách của cái thành phố này cũng điều tra không ra. Hơn nữa tên lưu manh đó tại nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên còn đoán trước chắc chắn sẽ có trùm buôn thuốc phiện xuất hiện, kết quả là gã Ba Khắc đã tới đó. Như vậy khẳng định hắn cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, không chừng nhờ lực lượng của hắn giúp thì có thể nhanh chóng truy ra manh mối gì đó.

Hướng Nhật vẫn không biết bản thân mình đang nằm trong kế hoạch của cô nàng cảnh sát, hắn nhàn nhã cùng với cục cưng Sở Sở hàng ngày tới lớp. Lúc nhàm chán buồn ngủ thì lại tìm cách chiếm chút tiện nghi, động tay động chân trên người cô nàng, riết rồi đâm nghiện, đám bạn học nhìn mà lé mắt phát thèm.

Đầu củ tỏi là người gai mắt với hắn nhất, bởi vì khi cu cậu sử dụng bí quyết tán gái do lưu manh dạy để theo đuổi các cô nàng thì lại bị đánh cho thiếu chút đầu mang nội thương. Đầu củ tỏi có lý do để nghi ngờ, nhất định là có người nào đó vì sợ mình sau khi học được tuyệt chiêu thì cưa sạch gái của toàn trường cho nên hắn mới không dám mang ‘bí kíp’ chân chính ra truyền thụ. Sao lại có người ích kỷ đến thế chứ! Thấy bàn tay quỷ quái của tên nào đó đang sờ mó cái mông của bạn gái thì Đầu củ tỏi tức muốn lộn ruột. Mình thì ngay cả tay bạn gái còn chưa được nắm tới một lần! Thật là thảm quá mà, ô ô ô… thôi không đành lòng nhìn nữa.

Do trốn ở dãy bàn cuối của phòng học nên một vài động tác ‘giao lưu văn hóa’ của lưu manh không sợ người khác phát hiện, vì vậy hành động của hắn càng ngày càng tăng mức độ ‘khốc liệt’, trêu chọc Sở Sở luôn phải trừng mắt nhìn hắn.

– Còn chưa sờ vuốt đủ sao? – Sở Sở đưa tay nhéo hông hắn.

– Nếu như không có chuyện gì làm giết thời gian chắc anh phát điên mất!

Hướng Nhật đưa ra lý do rất đàng hoàng chính đáng.

– Sao anh không chết đi cho khỏe! – Sở Sở giọng gắt lên nói.

– Anh chết thì em sẽ làm gì?

– Hừ! Em sẽ tìm một anh đẹp trai nào đó mà lấy! – Sở Sở làm ra vẻ mê trai nói.

– Thế này vậy, không chần chờ gì nữa chúng ta lập tức đi làm giấy đăng ký kết hôn!

– Dựa vào cái gì mà phát ngôn bừa bãi thế!

– Không phải em bảo tìm ‘anh đẹp trai’ để gả sao? Thật không giữ lời, kẻ hèn này không may hợp với yêu cầu của cưng nè cưng!

– Anh thật không biết xấu hổ là gì. Em nói là tìm nam nhân khác để gả, không phải nói anh!

Nàng ta bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo.

– Tàn nhẫn vậy sao? Vậy anh đi tìm nữ nhân khác thôi!

– Anh dám!

Vừa nghe lưu manh nói muốn tìm nữ nhân khác, sắc mặt Sở Sở lập tức như muốn khóc.

– Không phải em nói muốn tìm nam nhân khác để lấy sao hả?

– Có vậy thì cũng phải đem anh đi đầu độc cho chết trước!

– Quá độc ác! Em muốn mưu sát chồng à? Khó trách có người nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà… Ây! Người kia không phải là Tiểu Thanh sao?

Hướng Nhật đang lúc cảm thán mức độ hung ác của nữ nhân thì đột nhiên phát hiện một hình bóng xinh đẹp vừa đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.

– Là Thanh tỷ à. Lại tới tìm anh nữa sao? Khẳng định là tới hỏi chuyện về võ thuật. Anh nghe em nói nè Hướng Quỳ. Có phải anh giấu diếm nghề không hết lòng dạy tỷ ấy phải không? Thanh tỷ thật sự rất đam mê võ thuật, anh đem toàn bộ mà dạy cho tỷ ấy đi. Xem như giúp em làm một việc có được hay không?

Sở Sở có chút miễn cưỡng mở miệng cầu hắn. Nàng cũng không biết người nào đó đang quyến rũ thần tượng trong mắt của nàng.

– Tuần sau em nghe theo mọi lời anh nói thì anh đáp ứng!

Hướng Nhật chộp thời cơ đưa ra yêu cầu ‘hợp lí’.

– Không dám!

Sở Sở mặt bỗng đỏ mặt lên, ngắt cánh tay của hắn, những lời hắn nói làm nàng chợt nhớ tới lần ‘bảy ngày điên cuồng’ kia.

– Đừng dùng móng tay biết không? Đau!

Hướng Nhật nhăn nhó rút tay lại, thấy cô nàng không bỏ tay ra mà còn muốn ngắt nhéo tiếp, vội la lên:

– Tiểu Thanh tới cửa rồi, anh đi ra ngoài hỏi nàng chuyện gì.

Nói xong, không đợi cô nàng sáp lại gần, hắn lách mình rời khỏi chỗ ngồi chạy ra ngoài làm cho vị giáo sư già đang giảng bài trên bục hú hồn tưởng học trò mình ăn trúng cái gì đang bị ‘Tào Tháo rượt’.

olo

– Sư phụ!

Thạch Thanh như cô tiên nhỏ trong bộ váy xanh nhạt vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi nhìn ai kia bất ngờ xuất hiện.

– Anh vừa nhìn thấy em đi qua đó cho nên ra xem một chút.

Hướng Nhật chỉ vào một ô cửa sổ nói.

– À! – Thạch thanh cúi đầu lên tiếng, lúng túng ngập ngừng muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Hướng Nhật cướp lời:

– Cái váy em mặc rất đẹp!

– Là thật sao sư phụ?

Thạch Thanh hưng phấn nói, ngay cả chuyện muốn hỏi cũng tạm thời vứt qua một bên.

– Đương nhiên! Em mặc nó trông rất hấp dẫn quyến rũ!

Đối với việc dùng từ hay ý đẹp tâng bốc tán gái Hướng Nhật không bao giờ bủn xỉn hà tiện.

Thạch Thanh được khen đến choáng váng đầu óc, toàn thân kích động run lên nhè nhẹ, tiện đà đưa ra một quyết định kinh người:

– Sư phụ, em sẽ luôn mặc nó anh chịu không?

– Hả?

Hướng Nhật trợn mắt há hốc mồm, đồ đệ mình cũng thiệt thà quá sức? Chẳng lẽ không cần tắm rửa sao?

– Sao vậy sư phụ? Như vậy không tốt sao?

– Không phải là không tốt. Thật ra óc thẩm mỹ của con người cũng phiền phức lắm, một bộ quần áo mặc nhiều lần sẽ làm cho người ta cảm thấy quen mắt nên không thể thấy nó đẹp như lần đầu tiên… Em hiểu chưa?

– À! – Thạch Thanh nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

– Được rồi, em hôm nay tới tìm anh có chuyện gì sao?

– Sư phụ, em nghĩ… em nghĩ… em muốn…

Thạch Thanh ấp a ấp úng không ra lời.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT