1888
Nhưng chuyện này vẫn không có người biết rõ, chỉ là lão gia hỏa Tôn Truyền Hà này làm hơi quá đáng, chẳng những bàn tay vươn dài, hơn nữa còn không xem nặng nhẹ, cái gì cũng đều tự mình trong túi quần khuấy động, tiếp tục như vậy không xảy ra chuyện thì mới là lạ chứ.
Kha Tử Hoa ngừng một hồi, đi đến bệnh viện, hắn muốn đi gặp Tôn Truyền Hà, nhìn xem lão già bất tử kia đến cùng như thế nào, không thể không nói lão này thật đúng là mạng lớn, nếu chết thì tốt rồi, mọi chuyện liền xong hết, nhưng mà lão lại vừa đúng không chết, điều này làm cho Kha Tử Hoa rất là đau đầu.
Bởi vì đặc thù vụ án, vì vậy Tôn Truyền Hà chẳng những là nằm ở tại trong phòng bệnh cao cấp, hơn nữa tầng này đều không người khác, chẳng những như thế, cửa ra vào còn có thêm trạm gác, có hai nguời chịu trách nhiệm bảo vệ lão suốt hai mươi giờ, không có biện pháp nào khác, có chút sự tình trên mặt mũi vẫn phải làm.
Đối ngoại nói là vì an toàn của lão, bởi vì người gây tai nạn bỏ trốn còn chưa bắt được, lý do này cũng hợp lý, thứ hai cũng là vì phòng ngừa những người khác sang đây gặp lão, chủ yếu vẫn là phòng bị người của ban kỷ luật thanh tra, bởi như nếu người của ban kỷ luật thanh tra nếu muốn gặp Tôn Truyền Hà, ít nhất thì ngươi của cục công an cũng biết rõ.
-Chào Kha cục trưởng …
Ngoài cửa hai tên cảnh sát thấy Kha Tử Hoa đến, lập tức đứng lên cúi chào nói.
Kha Tử Hoa gật đầu, cách cánh cửa kính nhìn về phía bên trong, tất cả đều rất bình thường, Tôn Truyền Hà thoạt nhìn đã ngủ rồi.
-Có tình huống gì không?
-Không có, tất cả đều bình thường .
-Tốt, đề cao cảnh giác.
Kha Tử Hoa nói xong đẩy cửa tiến vào, tiện tay đóng cửa lại, ngoài cửa hai gã cảnh sát không có chút nào hoài nghi, tiếp tục ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Tôn Truyền Hà bị trọng thương, không chết đã coi như là quá may mắn, toàn thân băng bó, cắm đầy nhiều loại ống, mà lúc này Tôn Truyền Hà mới từ phòng cấp cứu ra ngoài không bao lâu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy được có người đến về sau, chậm rãi mở mắt ra, thì thấy đó là Kha Tử Hoa.
Người này thì lão rất rõ ràng, là bạn bè thân thiết của Thành Công, có thể nói là quản gia của Thành gia, mình nếu rơi xuống trong tay người này, xem ra là tình hình rất là bất ổn rồi..
-Tôn bí thư, như thế nào rồi?
Kha Tử Hoa gặp Tôn Truyền Hà mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi.
Tôn Truyền Hà đang truyền ống thở không có khả năng cùng hắn nói chuyện, lão chỉ là nháy ánh mắt, cũng không biết là có ý tứ gì.
-Tôn bí thư, nếu như không thể nói chuyện, vậy thì nghe đi, con người của tôi không thích nói nhảm, ông có thể còn sống được là vận may của ông rồi, tất cả mọi người bây giờ đều sống thật khỏe hẳn là tốt, đúng không? Có người muốn tôi chuyển đến cho ông câu nói, nếu như lần này không chết, thì chính là đã không nên chết nữa, còn nên làm như thế nào thì trong lòng ông nắm chắc đi, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông, chuyện ông chết đó là chuyện riêng của ông, nhưng mà nếu ông còn sống, thì hãy hảo hảo suy nghĩ lại một chút.. .
Kha Tử Hoa tuy rằng lời nói không nhiều lắm, nhưng từng chữ như đao, cắt tại bộ vị yếu hại Tôn Truyền Hà, làm cho lão không dám nhúc nhích.
Tôn Truyền Hà nghe được Kha Tử Hoa nói như vậy, toàn thân rét run, tim đập rộn lên, chỉ chốc lát máy móc gắn trên người bắt đầu rung lên báo động, hộ sĩ cùng bác sĩ nhanh chóng chạy đến phòng bệnh xem xét, mà lúc này Kha Tử Hoa đã ung dung rời khỏi phòng bệnh.
………………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh trước tiên đến tiệm cơm, nơi đây không phải là nơi xa hoa gì, nhưng nơi này là nơi thích hợp nhất để uống rượu, vì vậy Đinh Trường Sinh đón xe taxt đến i chỗ này.
Hồ Châu có nhiều hồ, mà Bạch Sơn thì là nhiều núi, vì vậy hồ nước ở nơi đây rất trân quý, mà tại chân núi quán này lại có một cái hồ nước, nơi đây không thể nghi ngờ là chỗ uống rượu tốt nhất.
Đinh Trường Sinh ngồi ở bên hồ, dưới chân là một cần câu, đây là tiệm cơm câu cá, có thể cung cấp cho khách nhân trong lúc rảnh rỗi tiêu khiển, bên cạnh có mấy cái ghế dựa mây, trên bàn để đó một bình trà, có thể nói, ở chỗ này mới thật sự là hưởng thụ sinh hoạt.
Đinh Trường Sinh không biết Kha Tử Hoa lúc này đang ở đâu, nhưng mà hắn lại biết rõ, đêm nay có thể là rất trể mới chấm dứt, công tác của mình đã có quyết định rồi, mình không có khả năng cùng những người này qua lại thân cận quá, mà trước khi bắt đầu thì gặp mặt cũng được, hơn nữa về cuộc gặp mặt này hắn đã báo cáo với Tề Nhất Hàng, hắn bây giờ là người của ban kỷ luật thanh tra, thì cũng không thể làm cái chuyện ăn cây táo, rào cây sung được..
- Ha ha, Đinh Trường Sinh, tiểu tử mập ra, tôi thấy cậu đúng là gặp được đúng việc, nên tinh thần thoải mái a, cậu nhìn tôi đi… gầy đi không ít a..
Kha Tử Hoa không phải một mình đến đấy, còn có lái xe, nhưng mà khi Kha Tử Hoa đến thì đã lái xe rời đi.
Kha Tử Hoa cười lớn hướng phía Đinh Trường Sinh đi đến, mà Đinh Trường Sinh cũng đứng lên, nhưng lúc nhìn quanh, lại Thành Công thân ảnh không thấy, có chút nghi ngờ…
Hai nguời ôm nhau một cái, ngươi nện ta một quyền, ta đánh ngươi một chưởng, thoạt nhìn rất là hòa hợp..
-Anh Thành Công không có tới sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-A, hắn có việc, lo đi kiếm nhiều tiền mà, chứ đâu như tôi đây, số đau khổ, cứ vì nhân dân phục vụ lấy …
-Dừng, nếu thấy đau khổ thì đừng làm, tôi xem thường nhất loại người như anh đấy, đang làm lãnh đạo, lại còn than đau khổ kêu mệt, anh nói một chút, bây giờ ngoại trừ hoạt động cái miệng thì còn có thể làm gì, chỉ sĩ diện cãi láo, Trung Quốc cũng không thiếu người, có bản lĩnh thì anh từ chức đi, đừng có làm, chờ người đến thay ca, rồi thu xếp đến Nhật chơi gái đi.. .
Đinh Trường Sinh cười khẩy nói.
-Hặc hặc, gia hỏa này, đúng là lúc nào không buông tha người, cứ để cho tôi ba hoa một chút không được sao nào?
Kha Tử Hoa làm như căm tức nói.
Nhưng mà Đinh Trường Sinh hiểu rõ thằng gia hỏa này, vì vậy trở lại trên ghế mây ngồi xuống, hút một điếu thuốc, nhìn xem trong phao cần câu cá trong hồ, trong lúc đó phao chuyển động, rất nhanh lấy cần câu kéo, một con cá to lớn bị túm ra khỏi mặt nước, cần câu quẹo thật lẹ liền ném con cá đến trên bờ, trên mặt đất con cá đang nhảy không ngừng.
-Con bà nó, có thể lớn như vậy, tôi nói cho anh biết, tôi ở chỗ này đã câu nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy câu được con cá lớn như vậy đấy..
Kha Tử Hoa trơn mắt nói.
-Chỉ là nắm chắc thời cơ, mồi móc câu cho lợi hại, bao nhiêu cá đều có thể câu lên được .
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói ra.
Nhưng mà lời này Kha Tử Hoa nghe được trong lỗ tai lại có cái mùi vị một mặt khác, nói gì vậy, đây là đang ám chỉ cái gì sao đây? Nhưng mà hắn nhìn Đinh Trường Sinh, thì phát hiện Đinh Trường Sinh cũng là vì câu được con cá lớn như vậy mà hưng phấn, hoàn toàn không giống như là thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác).