1891
Thành Công quả thực có chút dở khóc dở cười, hiện tại tình huống đã đến thế nào rồi, hai người này lại không muốn vì sự an toàn bản thân mà bỏ ngay đi, còn băn khoăn về số tiền này, mặc dù những năm qua cha mẹ không còn có xin mình tiền nữa, nhưng trước đó mình cũng đã cho bọn họ không ít rồi, bọn họ muốn nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?
Mặc dù là cha mẹ mình làm cái chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương, hắn cũng đâu có thể đứng yên nhìn thấy cha mẹ của mình bị tống vào đại lao? Đừng nói là Thành Công làm không được, tin tưởng rằng đại đa số người cũng không làm được như vậy…
-Như thế nào? Không được sao?
Điền Quế Như nhìn thấy bộ dạng khó xử của con trai mình, nói ra.
-Mẹ, con thật không hiểu phải nói như thế nào đấy, những số tiền kia có cái gì hữu dụng chứ, nó đâu có thể mua được bình an cả đời, nếu như con bất hiếu để cho cha mẹ thiếu ăn thiếu mặc một phân tiền cũng không cho, thì cha mẹ đều đã làm đến cái vị trí này, về già rồi cũng còn có chính phủ nuôi, cha mẹ đến lúc đó có thể nghèo khó sao?
Thành Công quả thực là không biết cha mẹ mình rút cuộc là nghĩ như thế nào đấy, có đôi khi tiền là đồ tốt, nhưng mà cũng có thể là căn nguyên gây họa.
-Tiền của con đó là tiền của con, bây giờ chỉ là có giúp đỡ cho cha mẹ được hay không? Nếu được thì làm đi .
Điền Quế Như luôn luôn đối với Thành Công đều rất nghiêm khắc đấy, vì vậy hiện tại cũng không ngoại lệ, nàng nói những lời này giống như là mệnh lệnh vậy.
-Cha, cha nghĩ như thế nào đây?
Thành Công không để ý tới mẹ mình nữa, bởi vì nàng là người vì tiền mà cái gì cũng dám liều làm…
-Ài, tất cả giờ đều đã chậm, bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Thành Thiên Hạc thấp giọng nói, đối với chuyện vợ mình cùng con ồn ào, ông lộ ra rất phiền, hơn nữa vợ của mình thì mình biết, trong nhà có nhiều tiền như vậy, chủ yếu đều là do nàng ra mặt thu lấy đấy, vì vậy, nếu muốn để cho nàng đem những số tiền kia đều giao ra hết, vậy thì thật là khó càng thêm khó rồi.
-Cha, chỉ cần cha quay đầu lại, hết thảy cũng không muộn, Tôn Truyền Hà cái gì cũng chưa nói, hơn nữa con cam đoan ông ta cũng sẽ không nói ra cái gì, nhưng mà trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, không còn Tôn Truyền Hà, sẽ có Lý Truyền Hà, Vương Truyền Hà, chỉ cần làm ra những thứ chuyện này, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có người giũ ra, đến lúc đó, cái gì cũng đều đã chậm.
Thành Công nói ra.
-Đúng vậy a, đến lúc đó sẽ trễ, cha hiện tại đến ngày về hưu chỉ còn có một năm rưỡi, đã là thỏa mãn rồi, việc này con cùng mẹ con thương lượng đi, cha mặc kệ .
Thành Thiên Hạc nói xong sắc mặt xám trắng tiến vào phòng ngủ, có trời mới biết ông có thể ngủ được hay ngủ không được.
Sau khi Thành Thiên Hạc rời đi, Điền Quế Như cùng Thành Công hai nguời đối mặt mà ngồi, người nào cũng không muốn nói trước, Điền Quế Như tính cách mạnh mẽ, lúc này tâm tính tự ti cùng tâm tính không an toàn trên người của nàng phát huy tác dụng vô cùng, thực tế là chồng của nàng Thành Thiên Hạc có mối quan hệ nam nữ lại không thành thật chút nào, nàng cũng chính là vì bảo vệ cái nhà này cho nên mới không có gây nên náo lớn.
Vốn là nàng phát hiện chồng mình đối với em gái mình mưu đồ làm loạn, nàng chẳng những trách mắng chồng của mình, ngay tiếp theo còn giận luôn em gái của mình, vài chục năm không nói chuyệng, nhưng mà ngoại trừ em gái của mình ra, Thành Thiên Hạc đến cùng còn có quan hệ với bao nhiêu đàn bà khác thì nàng không biết, nàng cũng không muốn biết, nàng chỉ muốn giữ lấy một cái cảm giác an toàn chính là tiền cho mình mà thôi.
Thời gian dần qua, rất nhiều người đều biết Điền Quế Như có thể làm được chuyện, vì vậy nâng có mối quan hệ càng ngày càng nhiều, mà nàng mỗi lần thu tiền, sau liền gây áp lực cho Thành Thiên Hạc, Thành Thiên Hạc lúc bắt đầu là kháng cự loại chuyện như vậy, nhưng mà nhịn không được Điền Quế Như cứ uy hϊếp cùng nhõng nhẽo pha lẫn, hơn nữa Thành Thiên Hạc chi tiêu cũng không nhỏ, vì vậy thời gian dần trôi qua liền chấp nhận loại mô hình này.
-Nếu như, cha mẹ còn muốn có một hạnh phúc lúc về già, thì cứ đem chuyện này giao cho con làm, cha mẹ thiếu bao nhiêu tiền, con sẽ bổ sung, mang hết trả lại cho người ta, ai không thể trả được thì nghĩ biện pháp trả ra đi, tóm lại là không thể giữ lại đồng nào trong tay mình, nếu như chỉ có dính dáng đến tiền, thì còn dễ nói, còn nếu như dính dáng đến bất động sản cùng các tài sản khác, thì phải cho con biết, nếu không thì con không có cách nào khác thao tác đâu .
Thành Công nói xong liền đứng dậy đi rakhông có ở lại nhà, mà là lái xe rời khỏi cư xá thành ủy..
…………………………………………………………………………………..
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đinh Trường Sinh cùng Tề Nhất Hàng cùng đi, tại bên ven đường ăn một chút cơm, sau đó chạy tới bãi giữ xe, hắn muốn nhìn xem chiếc xe vận tải kia cùng chiếc xe hơi của Trần San, tuy rằng chiếc xe hơi của Trần San đã phá thành các mảnh nhỏ rồi, nhưng mà không đến hiện trường nhìn xem tận mắt thì thật sự là không cam lòng.
-Đến đây làm gì? Ai cho các người vào?
Đinh Trường Sinh cùng Tề Nhất Hàng vừa mới vừa vào cổng, đã bị ngăn cản.
-Chúng ta là người tỉnh kỷ ủy đấy, đến tra án, đây là giấy chứng nhận của tôi..
Tề Nhất Hàng tiến lên thương lượng.
Nhưng mà tên bảo vệ canh cổng không tiếp, làm cho Tề Nhất Hàng thấy mất mặt, Đinh Trường Sinh cười cười lấy ra điện thoại gọi cho Kha Tử Hoa, sau đó nói qua tình huống, đem điện thoại giao cho tên bảo vệ canh cổng kia.
-Nói cho người biết, đó là bằng hữu của tôi, bọn họ muốn làm gìthì cứ để làm cái đó, các người không được can thiệp, nếu không tôi phong tỏa bãi xe các người đấy..
Kha Tử Hoa tại trong điện thoại quát lớn, kỳ thật là muốn nói cho Đinh Trường Sinh nghe được, chỉ là hắn thấy rất kỳ quái, tối hôm qua Đinh Trường Sinh đã nhìn ảnh chụp rồi, như thế nào sáng sớm hôm nay lại chạy đến bãi đỗ xe làm gì?
Suy nghĩ một chút, Kha Tử Hoa gọi điện thoại cho Thành Công, Thành Công tại đầu bên kia nghe điện thoại xong thì trầm mặc một hồi, nói ra
-Cứ để cho hắn vào đi, dù sao chuyện này cùng chúng ta cũng không quan hệ, sự tình Tôn Truyền Hà cậu xử lý tốt là được rồi .
-Tốt, em đã biết .
Kha Tử Hoa cúp điện thoại, hắn nghe được Thành Công tâm tình rất thấp, người nào có gia đình như vậy cũng khó mà chấp nhận, đừng nhìn làm quan lớn thì đường làm quan rộng mở, muốn được gió thì có gió, muốn mưa thì được mưa, thông thường trải qua thời gian không hẳn là như vậy, cái gọi là làm lớn thì sóng lớn, chỉ có người ngoài nhìn vào thì thấy quan lớn suиɠ sướиɠ, trong đó cam khổ bao nhiêu thì chỉ có chính mình minh bạch.
Đinh Trường Sinh cùng Tề Nhất Hàng đến phía sau xe chiếc lớn, bởi vì bị cháy lâu, nên phần đuôi xe vận tải bị nám lấm tấm màu đen, căn bản nhìn không ra dấu vết ở đâu có người can thiệp hay không vào cái cản sau, Tề Nhất Hàng nhìn thấy loại tình huống này cũng là vò đầu.
Đinh Trường Sinh cúi đầu xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn xem nơi có thể sẽ lắp đặt cản sau, tuy rằng đã bị hun đen, thế nhưng là vẫn có thể nhìn thấy dấu vết mối hàn, hơn nữa có một đoạn thép góc còn lưu lại tại trên xe, chỉ là nhìn không ra đến cùng thì cái cản sau này bị gở ra từ lúc nào mà thôi.
Hắn xuất ra trong túi quần cái khăn thấm ướt, lại một lần nữa chui vào gầm xe, cẩn thận lau sạch lấy mối đầu hàn chắp, tuy rằng đem màu đen ám khói bẩn chà lau ra, thế nhưng nếu chỉ bằng vào mắt thường thì không có khả năng nhìn ra chỗ nào là mối mới, chỗ nào là mối hàn cũ…
Tề Nhất Hàng thấy Đinh Trường Sinh mồ hôi đầm đìa ở phía dưới xe quan sát lần lượt, cảm giác đối với Đinh Trường Sinh dần dần phát sinh biến hóa, hắn tiểu tử này vẫn có thể làm ra được chút chuyện gì đấy, liền hỏi:
-Thế có có phát hiện ra cái gì không?
-Tề chủ nhiệm, tôi thấy chúng ta phải cầu viện thêm rồi, theo phỏng đoán không sai biệt lắm, nơi đây chính xác là nơi lắp đặt qua cản sau, nhưng mà đã bị lấy xuống, về phần lấy ra từ lúc nào, thì không được rõ ràng, hơn nữa nếu như là tự nhiên bị tróc hoặc là bị đụng quăng ra, sau đó không có lắp đặt lại mà nói, thì nới tiếp gốc này hẳn là không hoàn chỉnh đấy, anh nhìn lại một chút xem, cái này rõ ràng là bị người cưa đấy, đường cắt vô cùng chỉnh tề, tốt nhất là phải nhờ bên kỹ thuật nhìn lại một chút.
Đinh Trường Sinh tại dưới gầm xe nói ra.