Bên trong hộp gấm có một quang châu nhỏ như nắm tay trẻ con, không ngừng có quang mang đan xen khiến cho người xem hoa cả mắt. Lực lượng cuồng bạo ở bên trong nó cũng khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, năng lượng, dường như tùy thời muốn phá đan mà ra.
– Linh đan, Linh đan của linh thú.
Lục Lâm Thiên sợ hãi than, không nghĩ tới Bạch Lang dong binh đoàn lại cất dấu Linh đan a. Có thể trở thành Linh đan ít nhất cũng phải đạt tới tứ giai linh thú mới được. Một viên linh đan tứ giai coi như là tứ giai sơ giai cũng hơn mười vạn kim tệ. Mà điều quan trọng là, thứ hắn cần nhất hiện giờ chính là yêu đan và linh đan a.
– A….
Bên ngoài kia truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy dong binh sau khi đặt chân lên tảng đá tức thì tảng đá rơi xuống phía dưới, mấy người bọn họ lập tức bị rớt xuống vực sâu, chung quanh chỉ truyền đến tiếng kêu thảm thiết từ vực sâu vọng lên mà thôi.
Thấy một màn như vậy, cơ mặt đại hán tức thì co quắp lại, vẻ mặt những người khác thì hoảng hốt. Muốn cứu người nhưng lại không có khả năng, không ai đoán trước được những hòn đá này sẽ rơi xuống.
Trong sơn động, Lam Linh mở ra hộp gấm thứ năm, bên trong hộp gấm có một ngọc giản màu đỏ, có một cỗ khí tức quỷ dị không ngừng khuếch tán ra. Khí tức này quỷ dị không gì sánh được, vô cùng cuồng bạo. Dưới khí tức quỷ dị này, không ngờ Lục Lâm Thiên lại ngẩn ra, từ trong không thẳm linh hồn như có gì đó kêu gọi.
Mà Lam Linh sau khi nhìn thấy ngọc giản, cảm nhận cỗ hơi thở này thì sắc mặt nàng tức thì khiếp sợ, rồi lại lập tức thu liễm.
– Đây là thứ gì?
Lục Lâm Thiên nhìn vào vật bên trong hộp gấm, tuy rằng không biết đây là bảo vật gì nhưng từ khí tức hắn cũng có thể biết được, bảo vật này tuyệt đối là bất phàm.
– Không biết, hẳn là bất phàm.
Lam Linh mỉm cười nói, ánh mắt rời khỏi hộp gấm thứ năm. Nàng lập tức mở hộp gấm thứ sáu. Ngọc giản bên trong hộp gấm thứ sáu có chút kỳ lạ, chính là hình tròn, cao khoảng mười phân.
Một cỗ khí tức ôn hòa xuất hiện khiến cho hai người cảm thấy thoải mái không gì sánh được. Trong hộp gấm lúc này còn có một chiếc bình nhỏ trong suốt, bên trong có dịch thể màu trắng, chỉ sợ thứ bên trong chiếc bình này cũng tuyệt đối là bất phàm.
– ̀m ầm…
Nhưng vào lúc này, bên ngoài sơn động vang lên tiếng nổ lớn. Chung quanh chấn động cực lớn khiến cho đống kim tệ rung rinh, mà hai người Lục Lâm Thiên cùng Lam Linh ở trên đống kim tệ thì bị trượt ngã xuống đất. Mà trùng hợp thế nào, ngay khi Lục Lâm Thiên vừa chạm mông xuống đất thì trước mặt chợt tối sầm, có một thân thể mềm mại rơi lên người hắn.
Bên ngoài, cùng một lúc trong các sơn động đều có tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đá vụn bay tứ tung, khiến cho vách động rạn nứt.
Hơn mười mấy sơn động đồng thời bị phá hủy uy lực lớn đến cỡ nào a. Chấn động như thế khiến cho cả vực sâu cũng chấn động, liên tiếp có những tảng đá lớn rơi xuống dưới.
– Không tốt, có nguy hiểm.
Nhị đầu lĩnh kia nói.
Đám người vừa tiên vào mười mấy sơn động kia lúc này kết cục có lẽ không tốt tí nào, chỉ sợ đã thành bột phấn. Không ai biết trong sơn động phát sinh chuyện gì, không ngờ lại nổ tung. Trong lòng hắn cũng từng suy đoán, trong động hẳn có nguy hiểm, đám người kia động phải cơ quan, tạo ra vụ nổ liên hoàn. Nếu như không có gì bất ngờ gì xảy ra thì hẳn đây chính là bố trí của Bạch Lang dong binh đoàn.
Trong sơn động lúc này vẫn đang kịch liệt rung động. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Lục Lâm Thiên cảm thấy mặt mũi mình được bao phủ bởi một vật mềm mại, mùi hương thoang thoảng tràn vào mũi.
– Ngươi hạ lưu vô sỉ.
Lam Linh quát một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, bộ ngực cao ngất của nàng đập phải mặt Lục Lâm Thiên làm cho trên ngực nàng lúc này truyền đến sự đau đớn. Ngẩng đầu xuống nhìn thì lại thấy Lục Lâm Thiên vùi đầu kề sát vào bộ ngực của mình, nàng liền vội vã đứng lên. Tuy rằng ăn mặc phóng khoáng, thế nhưng chưa từng tiếp xúc với nam tử nào gần gũi quá như vậy, trực tiếp đụng vào vùng cấm của nàng.
– Ta van ngươi a. Ngươi nghĩ rằng ta làm gì sao? Là ngươi rơi xuống mặt ta đó.
Lục Lâm Thiên đứng lên, cảm nhận dư âm của sự mềm mại, hắn vuốt mũi nói:
– Có thể là bên ngoài xảy ra biến cố gì đó, nhanh thu thập mọi thứ.
Vừa nói xong, Lục Lâm Thiên nhanh chóng đem hộp gấm thứ hai, cũng chính là thủy hệ vũ kỹ mà hắn cần thu lại.
– Mỗi người một nữa.
Lam Linh nói xong cũng không chút do dự đem hộp gấm thứ năm thu lấy, trong nháy mắt vứt vào không gian túi của mình.
– Mỗi người ba.
Lục Lâm Thiên tự nhiên là không cam lòng tỏ ra yếu thế, hộp thứ năm rõ ràng là vật bất phàm lại bị Lam Linh ra tay trước. Hai tay hắn như thiểm điện chộp tới linh đan và hộp gấm thứ sáu. Tuy rằng hắn không biết hộp gấm thứ sáu là thứ gì, thế nhưng rõ ràng cũng là vật bất phàm.
Hai người lúc này trong đầu đều nghĩ đến đám hộp gấm này đầu tiên. Bên trong đều là vũ kỹ, linh đan, còn có bảo vật không biết tên, so với nó tuy rằng kim tệ trọng yếu, thế nhưng kim tệ tùy thời đều có thể kiếm được, có đôi khi những bảo vật này có kim tệ cũng khó mà mua được.
– Tốt, mỗi người ba, không ai thiệt cả.
Lam Linh nói, trong nháy mắt cũng đưa tay hướng về hộp gấm thứ sáu, thế nhưng lại bị Lục Lâm Thiên nhanh tay đoạt lấy. Ánh mắt nàng khẽ biến, sau đó dùng đem Hoàng cấp vũ kỹ hỏa hệ và Yêu đan tứ giai thu vào.
Sau khi không chút khách khí đem hộp gấm thứ sau và linh đan thu vào, Lục Lâm Thiên nói:
– Kim tệ mỗi người phân nửa, thu nhanh một chút, sơn động dường như muốn sụp đổ, nếu không nhanh sẽ mãi mãi ở lại đây a.
Nói xong hắn vung tay kết ấn, dùng chân khí bao quanh một mảng lớn kim tệ liên tục cất vào trong không gian túi của mình. Trên trăm vạn a, một nửa là năm mươi vạn, sau này cần yêu đan có yêu đan, cần linh đan có linh đan a.
Lam Linh cũng không chịu thua kém, cũng dùng chân khí đem một đám lớn kim tệ liên tục bỏ vào không gian túi của mình. Thế nhưng cũng chỉ có hạn a, hai mươi vạn kim tệ cũng đã chiếm một không gian rất lớn rồi.
Lập tức nàng xuất ra một không gian túi khác, chính là không gian túi của Triệu Thanh. Triệu Thanh chết đi, không gian túi đã sớm được nàng nhỏ máu nhận chủ.
Chờ sau khi không gian túi của hai người đầy ắp cũng chính là lúc kim tệ hoàn toàn bị quét sạch. Lục Lâm Thiên thu hết kim tệ của mình, không gian túi của hắn cũng không có nhiều đồ cho lắm nên không gian trống bên trong cũng lớn hơn túi của Lam Linh không ít, loại chuyện vơ vét này rõ ràng hắn phải nhanh hơn Lam Linh không ít.
̀m ầm.
Sơn động ngày càng rung chuyển kịch liệt, một ít đá vụn bắt đầu rơi xuống, vẻ mặt Lục Lâm Thiên đại biến:
– Mau rời khỏi đây, sơn động này sắp sập rồi.
– Đi mau.
Lam Linh cả kinh, thân ảnh cấp tốc di chuyển về phía trước, sơn động sụp xuống tương đương với việc bị chôn sống ở bên trong a.