Lọc Truyện

Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Kỳ thực Lục Lâm Thiên lúc này đột phá cũng không có bất trắc. Sau khi luyện hóa đám thực khí kia cũng đã đạt tới Vũ sĩ lục trọng đỉnh phong, hôm nay lại luyện hóa Thực dương đan, đột phá cũng là chuyện bình thường.  

Quang mang trên người Lục Lâm Thiên càng ngày càng đậm. Vào lúc này, bên trong đan điền của Lục Lâm Thiên, chân khí, kinh mạch cũng tràn đầy năng lượng. Kinh mạch bành trướng, đau đớn bắt đầu xuất hiện.  

– Tụ cho ta.  

Lục Lâm Thiên quát lên, tay không ngừng tạo thủ ấn.  

Phanh…  

Trong đan điền truyền đến một tiếng trầm đυ.c, đồng thời trong thiên địa dường như có một lực lượng vô hình bị Lục Lâm Thiên hút vào thân thể qua lỗ chân lông.  

Khí thế trên người Lục Lâm Thiên tiếp tục được kéo lên, so với lúc trước còn mạnh hơn gấp bội.  

Cứ như thế cho tới sáng sớm, ánh sáng thứ nhất xuyên qua khe lá cũng là lúc Lục Lâm Thiên đình chỉ việc tu luyện. Hắn khẽ thở ra một ngụm trọc khí. Lúc này khí thế của hắn đã hoàn toàn khác so với ngày hôm qua.  

Cảm giác được năng lượng Thực dương đan trong cơ thể đã tiêu hao phân nửa hắn không khỏi có chút đau xót. Một viên Thực dương đan có giá trị mấy nghìn kim tệ. Nếu như toàn dùng đan dược mà đột phá thì quả thực là đốt tiền rồi.  

– Tiếp tục tu luyện Nộ hải cuồng khiếu thôi.  

Lục Lâm Thiên đứng dậy, vỗ áo bào trên người, lập tức có một đạo thiểm điện rơi vào trên vai hắn.  

– Ồ? Ngươi hết tức giận rồi sao?  

Lục Lâm Thiên vuốt ve Tiểu Long, cười cười nói.  

Phì Phì…  

Tiểu Long liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, sao đó trườn xuống rồi biến mất trong sơn cốc.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười rồi tiếp tục tới bờ sông tu luyện Nộ hải cuồng khiếu. Ở bờ sông tu luyện vũ kỹ thủy hệ ít nhiều cũng có chút tác dụng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lục Lâm Thiên chọn đây làm nơi đặt chân.  

Nước sông không ngừng cuộn sóng, lúc này Lục Lâm Thiên đang không ngừng ngưng kết bóng nước đánh về phía những tảng đá chung quanh.  

So với khi trước, hiện tại Lục Lâm Thiên lúc thi triển ngày càng cảm thấy thuận tay hơn, ngưng kết nhanh hơn, uy lực mạnh hơn so với ban đầu.  

Hai canh giờ sau, Lục Lâm Thiên dừng tập luyện, khoanh chân ngồi xuống một tảng đá. Loại tu luyện này cũng tiêu hao không nhỏ, nên dừng lại khôi phục một chút. Vũ kỹ hoàng cấp này so với Tinh cấp mạnh hơn không ít, thế nhưng tiêu hao chân khí cũng nhiều hơn rất nhiều.  

Tối qua đột phá tới Võ sĩ thất trọng, hôm nay thi triển Nộ hải cuồng khiếu, uy lực lớn hơn không ít a. Cũng ngày càng thành thạo, chỉ là tiêu hao chân khí không ít, tuy rằng không bằng Chu Tước quyết, thế nhưng cũng cực kinh người.  

Ngoài sơn cốc, hai đạo thân ảnh cẩn thận đi vào trong rừng rậm.  

– Đã hơn một tháng rồi, một nam một nữ kia rốt cuộc đang ở nơi nào?  

Trong rừng rậm, có một hán tử cụt tay đang lầm bầm nói, phía trước hắn có một đại hán đang mở đường. Hai người này đều là người của Bạo Lang dong binh đoàn. Đại hán cụt tay này chính là tam đầu mục bị Lam Linh chém a.  

– Tam đội chưởng, có khi nào đôi nam nữ kia đã chạy thoát rồi không? Bằng không một tháng qua chúng ta cũng không tìm được bọn họ.  

Đại hán phía trước nói.  

– Không có khả năng, bọn chúng nhất định đang trốn ở một nơi nào đó. Ồ, không ngờ nơi đây lại có một sơn cốc hùng vĩ như vậy.  

– Đằng kia, tiểu tử kia ở ngay trong sơn cốc.  

Hán tử gầy gò nhìn về phía Lục Lâm Thiên đang khoanh chân ngồi nói.  

– Ngươi nhanh chóng đi thông báo cho lão nhị và lão đại, ta ở đây trông chừng bọn họ, đừng đả thảo kinh xà, cũng đừng để cho đám dong binh đoàn khác biết, cẩn thận một chút.  

Nhị đầu lĩnh kia nói.  

– Vâng.  

Đại hán mở đường nói xong lập tức nhanh chóng lui về phía sau, hán tử cụt tay thì ngồi giám thị trong một bụi cỏ lớn.  

– Chờ đám người lão đại tới không chừng tiểu tử này lại chạy mất.  

Tam đầu mục kia nhìn vào Lục Lâm Thiên phía xa, có chút do dự nghĩ.  

– Tiểu tử này tu vi cũng chỉ đạt tới Vũ sĩ mà thôi, hẳn có thể đối phó dễ dàng, nữ nhân kia chắc hẳn không ở trong sơn cốc. Trước tiên đối phó với tiểu tử này cũng không tồi, sau đó bảo tàng chính là của ta a.  

Hán tử gầy gò nhìn vào Lục Lâm Thiên, vẻ tham lam trong mắt hiện lên, lập tức bắt đầu di chuyển về phía trước. Tốc độ của hắn vô cùng chậm chạp, dường như sợ làm kinh động tới đối phương.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Lục Lâm Thiên vẫn còn đang điều tức, hắn không ngờ sơn cốc bí mật như vậy lại có thể bị người ta phát hiện ra.  

Trong lúc chân khí trong cơ thể chậm rãi khôi phục, đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút không đúng, tuy rằng không biết là gì, nhưng hắn là Linh giả, có chút nhạy cảm đối với sát khí.  

– Có nguy hiểm.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng có phản ứng, trong sơn cốc độc nhiên có khí tức khác. Hắn đã đến đây một đoạn thời gian, khí tức trong cốc đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay.  

– Hai mươi trượng, bất ngờ đánh chết tiểu tử này hẳn không thành vấn đề.  

Lúc này hán tử gầy gò đã đi tới phía sau cách hăn chừng hai mươi trượng, ẩn thân ở dưới một khối dá lớn. Hán tử này nghĩ, đối phương chỉ có tu vi Vũ sĩ mà thôi, bản thân hắn một kích đánh lén, nếu như thành công cũng có chín thành đánh chết đối phương.  

Sau khi quyết định, ánh mắt hán tử trở nên âm tàm, thân thể lặng yên không chút tiếng động đột nhiên như một cái bóng bắn về phía sau Lục Lâm Thiên, đâm thẳng về phía trái tim Lục Lâm Thiên.  

Chỉ cần một trượng nữa là đánh tới người Lục Lâm Thiên. Lúc này Lục Lâm Thiên đã sớm có chuẩn bị bố trí hộ thân cương trí, miệng khẽ nở một nụ cười. Đại hán gầy gò nhìn thấy Lục Lâm Thiên cười mà không biết vì sao, chỉ là hắn cảm giác có chút nguy hiểm, trường kiếm càng nhanh hơn vài phần, mũi kiếm nhanh chóng đâm về phía Lục Lâm Thiên.  

– Trả thù a. Vậy thì bắt đầu từ ngươi. Ta cũng thử một chút phân lượng của Nộ hải cuồng khiếu a.  

Trong sát na đó, Lục Lâm Thiên ổn định thân thể, thủ ấn trong tay không ngừng biến đổi.  

– Nộ hải cuồng khiếu.  

Lục Lâm Thiên quát lên một tiếng, quang mang quanh thân tức thì biến thành lam sắc, một cỗ lực lượng cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía.  

Tiếng quát vừa chấm dứt thì hắn khẽ quát tay, thủ ấn trong tay nhanh chóng tiến về phía trước. Chu vi không gian chung quanh tức thì có vô số năng lượng thủy hệ tụ tập lại bằng một tốc độ kinh người, nhanh chóng hướng về phía trước người Lục Lâm Thiên, tụ tập tạo thành một màn mưa trước mặt hắn, có vẻ vô cùng quỷ dị.  

Lúc này mũi kiếm của hán tử kia cũng đã đâm thẳng đến, thế nhưng khi mũi kiếm chạm vào màn mưa lại thủy chung không thể tiến thêm một tấc, dường như bị thứ nào đó giữ lại.  

Mà vào lúc này, sắc mặt tam đầu mục cũng chuyển thành kinh hãi. Rõ ràng đối phương chỉ có tu vi Vũ sĩ, thế nhưng thực lực không ngờ lại kinh khủng như vậy. Mà thứ khiến cho hắn chân chính kinh hãi chính là lúc ở trong vực sâu, rõ ràng hắn thấy đối phương là Vũ giả hỏa hệ, thế nhưng lúc này lại thi triển Vũ kỹ thủy hệ.  

– Ngươi, ngươi là Vũ giả song hệ.  

Hán tử gầy gò kinh hãi hét lên một tiếng. Một kích không thành công khiến cho hắn muốn rút kiếm lại, thế nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng đại biến.
Danh sách truyện HOT