– Linh Tôn.
Trong nội tâm Lục Lâm Thiên thầm nói hai chữ. Người này rõ ràng là cường giả Linh Tôn, cỗ khí tức này không sai, cũng không dưới Sát Phá Quân. Lúc này Lục Vô Song bên cạnh cũng cảm giác được khí tức của người này.
– Lục chưởng môn, Vô Song cô nương. Đây chính là Phách Linh trưởng lão của Thiên Địa các chúng ta. Chính là trưởng lão Địa cấp của Thiên các.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song đang đánh giá lão giả này, KÌnh Linh Vương lập tức giới thiệu.
– Trưởng lão Địa cấp của Thiên các? Địa vị còn cao hơn Kình Linh Vương a.
Lục Lâm Thiên thầm than một tiếng. Trưởng lão trong Thiên Địa các được phân là bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng. Kình Linh Vương chính là đại trưởng lão Huyền cấp, Phách Linh trưởng lão này chính là trưởng lão Địa cấp, đương nhiên địa vị phải ở trên Kình Linh Vương, cũng đủ để chứng minh hắn chính là cường giả Linh Tôn.
– Bái kiến Phách Linh trưởng lão.
Cường giả Linh Tôn Lục Lâm Thiên cũng không muốn thất lễ, hắn nhanh chóng đứng dậy chắp tay thi lễ, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
– Lục chưởng môn đa lễ rồi. Linh Vũ song tu, vũ giả ngũ hệ, tiền đồ vô lượng a.
Nhìn Lục Lâm Thiên hành lễ, cường giả Linh Tôn này cũng không kiêu ngạo lập tức mỉm cười, ánh mắt nhìn qua người Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
– Bái kiến Linh Phách trưởng lão.
Lúc này Lục Vô Song cũng khom người thi lễ.
– Vô song cô nương miễn lễ.
Đối mặt với Lục Vô Song hành lễ, Phách Linh trưởng lão này không ngờ lại lập tức hoàn lễ.
Điều này khiến cho Lục Lâm Thiên cực kỳ kinh ngạc, Phách Linh trưởng lão này không ngờ lại coi trọng Lục Vô Song như vậy, chẳng lẽ trong này có chuyện gì ẩn khuất.
– Vô Song cô nương, hôm nay mời cô nương tới đây là có hai chuyện muốn hỏi cô nương một chút. Xin cô nương hỗ trợ trả lời.
Kình Linh Vương nói.
– Không biết Thiên Địa các muốn hỏi tiểu nữ chuyện gì, nếu trả lời được ta sẽ trả lời.
Lục Vô Song khẽ nói, nàng cũng không muốn tùy tiện trả lời câu hỏi của Thiên Địa các.
– Là thế này. Hai mươi tám năm trước có người từng nhờ Thiên Địa các tìm kiếm một bé gái bị thất tung. Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy vẫn không có kết quả. Mà gần đây Thiên Địa các chúng ta trong lúc vô hình phát hiện ra, có lẽ Vô Song cô nương chính là người chúng ta cần tìm. Chúng ta đã điều tra qua thân thế của cô nương. Vô Song cô nương hai mươi tám năm trước được Lục gia trên trấn Thanh Vân ở Linh Vũ đại lục thu dưỡng, thời gian so với khi trước vừa vặn ăn khớp.
Kình Linh Vương nói.
– Cái gì.
Toàn thân Lục Vô Song run lên, từ nhỏ nàng cũng biết mình được nhặt về. Thế nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, dưỡng phụ dưỡng mẫu đối với nàng cũng vô cùng tốt. Lục gia cũng không coi nàng là người ngoài, thân tình không kém. Bất quá càng lớn lên, trong lòng nàng ít nhiều cũng muốn gặp mặt phụ mẫu thân sinh, thế nhưng chuyện này không khác khí mò kim đáy bể. Chuyện này luôn được Lục Vô Song đặt ở tận đáy lòng, cũng chưa từng nói qua. Lúc này nghe Kình Linh Vương nói vậy, trong lòng lập tức xúc động, chẳng lẽ nàng có thể tìm được phụ mẫu thân sinh sao.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng vô cùng khϊếp sợ. Lục Vô Song vốn do đại bá thu dưỡng, không nghĩ tới lại liên quan tới người Thiên Địa các tìm kiếm. Mà người sau lưng có thể khiến cho Thiên Địa các tìm kiếm tuyệt đối không đơn giản. Huống chi việc này lại do Phách Linh trưởng lão cùng với Kình Linh Vương xử lý.
– Vô Song cô nương, có phải cô nương hai mươi tám năm trước được Lục gia thu dưỡng đúng không?
Kình Linh Vương hỏi Lục Vô Song.
– Không sai.
Lục Vô Song khẽ gật đầu.
– Vậy thì mời Vô Song cô nương đi theo ta. Lúc trước cố chủ nhờ Thiên Địa các chúng ta tìm cô nương đã lưu lại một giọt máu. Muốn xác định Vô Song cô nương có phải là người hắn tìm không rất đơn giản, chỉ cần một giọt máu là được. Bởi vì thân phận lai lịch cố chủ có chút không tầm thường cho nên chỉ cần kiểm tra máu của Vô Song cô nương là biết rõ, tuyệt đối không có khả năng sai sót.
Phách Linh trưởng lão nhanh chóng nói với Lục Vô Song.
– Không có vấn đề.
Lục Vô Song do dự một lát rồi nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Nhìn thấy Lục Lâm Thiên gật đầu lúc này nàng mới gật đầu đáp ứng.
– Vô Song cô nương. Mời.
Phách Linh trưởng lão cùng với Kình Linh Vương dẫn đầu, nhanh chóng dẫn đường cho Lục Vô Song.
– Lục chưởng môn không cần lo lắng, chỉ cần Vô Song cô nương trích một giọt máu là có thể xác định được thân phận của Vô Song cô nương.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Lâm Thiên khẩn trương, Tử Yên khẽ nói.
– Tử Yên cô nương, không biết người phương nào đang tìm Vô Song?
Vẻ khẩn trương trên mặt Lục Lâm Thiên được thu lại, hắn lập tức hỏi Tử Yên.
– Thật sự xin lỗi, Thiên Địa các chúng ta không thể nói ra thân phận của cố chủ. Hơn nữa thân phận cố chủ này có chút đặc thù cho nên càng thêm không thể nói.
Tử Yên nói.
Lục Lâm Thiên không hỏi tiếp. Đây là quy củ của Thiên Địa các, cho dù hắn có hỏi tiếp chỉ sợ cũng không thu được đáp áp gì.
– Lục chưởng môn có thể yên tâm, nếu như Vô Song cô nương thực sự là người Thiên Địa các chúng ta cần tìm hai mươi tám năm trước, ta nghĩ tới lúc đó bên trên sẽ nói cho Vô Song cô nương thân phận của cố chủ. Lục chưởng môn sớm muộn cũng biết a.
Tử Yên mỉm cười nói:
– Lục chưởng môn trước tiên cứ thưởng trà, một lát nữa sẽ có đáp án.
– Mời.
Lục Lâm Thiên không hỏi nhiều nữa, tiếp tục nâng chén trà lên, ánh mắt nhìn vào mặt nước sóng sánh trong chén rồi nói:
– Nước pha trà này chỉ sợ cũng không đơn giản.
– Ánh mắt của Lục chưởng môn rất tốt, nước dùng để pha trà là nước trong bích thủy hàn đàm, bình thường dùng để pha trà uống vào có công hiệu an thần tĩnh khí. Cho nên nước này để pha trà có hiệu quả càng tốt.
Tử Yên nói.
– Ồ.
Lục Lâm Thiên có chút kinh nghi, lập tức cười nói:
– Vậy thì ta không khách khí nữa.
– Trà ngon.
Một hơi uống cạn sạch chén trà, Lục Lâm Thiên không nhịn được mà than thở một câu.
– Lục chưởng môn nghiến cứu đối với trà đạo thật sâu a.
Tử Yên khẽ nói.
– Uống trà trước có rảnh cốc U Lan, trước sơ phẩm kỳ trà, hai dò xét lan chỉ, lại phẩm cam lộ, ba châm thạch nhũ, lãnh hội trà vận, rượu như thơ, mà trà như nói, cổ nhân có có mây, dùng uống trà tâm đi thưởng thức nhân sinh, sẽ phát hiện rất nhiều kinh người chỗ tương tự. Trà, chủng loại phồn đa; Nhân sinh, muôn màu muôn vẻ. Trà, có ưu khuyết chi phân; Nhân sinh, có mặt trời rực rỡ thiên cùng trời âm u có khác. Trà, trước khổ sau cam; Nhân sinh, cần kinh nghiệm mưa gió, lại vừa gặp cầu vồng.
Lục Lâm Thiên nói xong lập tức tự rót cho mình một chén. Chén trà này uống vào ngay cả linh hồn dường như cũng đạt được một ít chỗ tốt, đây không phải là chuyện bình thường. Sợ rằng trà này bên ngoài cũng không có khả năng kiếm được.
– Lục chưởng môn càng ngày càng khiến cho tiểu nữ phải lau mắt mà nhìn.
Lục Lâm Thiên nói một phen khiến cho trong ánh mắt bình thản kia của Tử yên xuất hiện chấn động, nụ cười vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt nàng.