Sưu Sưu.
Trước mặt bao người, bản thể Lục Lâm Thiên tiếp nhận Triệu Vô Cực đang còn kinh hãi, đại hồn anh sau đó hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong mi tâm Lục Lâm Thiên. Sát khí ngập trời trong nháy mắt này cũng mang theo thiên địa rung động mà biến mất. Cỗ khí thế bàng bạc kia cũng tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du. Không gian lại khôi phục như thường, áp lực trên người mọi người giảm đi.
Lục Lâm Thiên cười nhạt. Chỉ có bại lộ đại hồn anh thì hắn mới có thể bắt được Triệu Vô Cực. Mông Kỳ San kia là Linh Vương cửu trọng, tất cả đều nằm trong tâm thần của hắn, ai cũng không có biện pháp tiếp cận Triệu Vô Cực. Hắn chỉ có thể đem sát khí ngập trời trên người đại hồn anh phóng ra, đại hồn anh vốn là sát khí và tàn hồn ngưng tụ ra, lẫn vào trong sát khí hoàn toàn có thể che dấu tâm thầm cảm ứng. Mà bên ngoài hắn và Tiểu Long lại dẫn dắt lực chú ý của Mông Kỳ San, tất cả mọi chuyện đều trơn tru không một kẽ hở. Đại hồn anh xuất hiện bất ngờ, trong nháy mắt cấm chế Triệu Vô Cực lại.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên thứ hai hợp nhất với Lục Lâm Thiên thứ nhất, tất cả trưởng lão trong Vân Dương Tông bao gồm cả Vân Khiếu Thiên, Mông Kỳ San lần nữa chấn động. Thủ đoạn bực này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Triệu Vô Cực tuy rằng bị phong tỏa chân khí, thế nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ. Trong lòng hắn hiện tại vô cùng khϊếp sợ, lúc này rơi vào trong tay Lục Lâm Thiên, sắc mặt hắn kinh hãi tới cực hạn. Hàn ý từ sâu trong linh hồn lan tràn ra.
– Mông trưởng lão, cứu ta. Ta có thể nói cho ngươi biết Vô Tự Thiên Thư ở đâu.
Triệu Vô Cực kinh hãi lớn tiếng nói, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mông Kỳ San.
– Vô Tự Thiên Thư.
Bốn chữ này vừa rời khỏi miệng Triệu Vô Cực tức thì khiến cho đại bộ phận người ở đây không chút biến hóa nào. Thậm chí mọi người còn không biết đây là vật gì. Thế nhưng ánh mắt Lục Trung, Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng, Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp, đám người Dương trưởng lão bỗng nhiên run lên. Ánh mắt Vân Khiếu Thiên biến đổi nhìn vào trên người Triệu Vô Cực.
Hít.
Bốn chữ Vô Tự Thiên Thư khiến cho mấy đạo khí tức mịt mờ trong không trung lần nữa ba động. So với khi nhìn thấy đại hồn anh của Lục Lâm Thiên ba động còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Ánh mắt Mông Kỳ San lúc này cũng biến đổi, nhìn Triệu Vô Cực thân thể lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
– Mông Kỳ San, ngươi dám tiến lên một bước Triệu Vô Cực lập tức phải chết.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát lên một tiếng, ngón tay điểm mấy cái vào trên người Triệu Vô Cực. Năm ngón tay tạo thành ấn chụp vào thiên linh cái của hắn.
Uy hϊếp của Lục Lâm Thiên đối với Mông Kỳ San không ngờ lại có tác dụng, thân thể Mông Kỳ San dừng lại.
– Chẳng lẽ còn có Vô Tự Thiên Thư sao?
Mấy chữ Vô Tự Thiên Thư khiến cho Lục Lâm Thiên run lên. Trảo ấn đặt vào trên thiên linh cái của Triệu Vô Cực đã âm thầm bắt đầu thi triển sưu linh thuật.
Sưu.
Thân thể Mông Kỳ San mạnh mẽ đứng lại, sau khi cắn răng một cái, thân thể chợt lóe đột nhiên lao thẳng về phía người Lục gia trước mặt. Mục tiêu chính là La Lan thị.
– Cẩn thận.
Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng cũng lập tức cảm nhận được sư biến hóa, linh lực, chân khí trên người nhanh chóng hội tụ.
– Mông Kỳ San, ngươi nên dừng tay được rồi.
Vân Khiếu Thiên rốt cuộc cũng có động tác, thân ảnh nhanh như thiểm điện nhảy ra. Chân khí bàng bạc trên người tuôn ra, trong chớp mắt quanh người có một cỗ khí lưu cuồng bạo giống như một cơn lốc bắn ra. Cơn lốc này mang theo một đám đất đá phóng lên cao cùng với khí thế phô thiên cái địa tràn ngập.
Gợn sóng trong không gian nảy lên trực tiếp bao phủ thân thể Mông Kỳ San. Sắc mặt Mông Kỳ San cả kinh, đối thủ là Vân Khiếu Thiên làm sao hắn dám sơ ý, thủ ấn đột nhiên biến đổi. Linh lực bàng bạc khuếch tán rồi hội tụ lại tạo thành một đầu thú ảnh dự tợn lao thẳng về phía trước.
Hai cỗ lực lượng kinh khủng va chạm với nhau, vô số quang mang bắn về bốn phía.
Phanh.
Đầu thú ảnh dữ tợn do Mông Kỳ San ngưng tụ ra trực tiếp tán loạn, hóa thành từng mảnh nhỏ trong cuồng phong. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ cũng hugn hăng trút xuống người Mông Kỳ San.
Khục khục.
Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này, thân thể Mông Kỳ San giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, lảo đảo lui về phía sau. Dưới chân mỗi một bước đều lưu lại mọt hố sâu trên mặt đất. Sau khi lùi lại hơn mười bước thì thân thể hắn mới dừng lại được.
Mà thân thể Vân Khiếu Thiên cũng run lên rồi lùi lại ba bước. Mặt đất dưới chân nứt nẻ.
– Vân Khiếu Thiên, người Vân Dương Tông không được nhúng tay vào. Lẽ nào ngươi quên rồi sao?
Mông Kỳ San ổn định thân thể, ánh mắt lập tức nhìn vào trên người Vân Khiếu Thiên. Dưới một chiêu, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.
– Hừ, Vân Dương Tông không nhúng tay vào chuyện của Lục gia và Triệu gia. Thế nhưng ngươi là người của Triệu gia sao? Ngươi đã rời khỏi Vân Dương Tông, cũng không còn là người của Vân Dương Tông nữa. Lại dám làm càn trên Vân Dương Tông, ngươi coi Vân Dương Tông chúng ta ra gì mà dám làm càn như vậy? Không ngờ lại muốn dùng người có tu vi thấp nhất Lục gia mang ra uy hϊếp. Ngươi cho rằng một Linh Vương cửu trọng như ngươi Vân Dương Tông chúng ta không thiếu không được sao? Không biết trời cao đất rộng, không hài lòng với Vân Dương Tông thì cút. Không ngờ lại đứng trên Vân Dương Tông ta xuất khẩu cuồng ngôn, ngày hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi.
Một thanh âm lạnh lẽo mang theo uy nghiêm tuyệt đối đột nhiên vang lên trong bầu trời. Ngay sau đó trong không gian phía sau Mông Kỳ Sơn, gợn sóng lắc lư kịch liệt. Một thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra. Mà cùng với thân ảnh màu trắng này xuất hiện, toàn bộ sân rộng đột nhiên có một cơn gió nhẹ. Dưới cơn gió này, mọi người đều có cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần vô cùng thoải mái không nói nên lời.
Một màn kỳ dị như vậy khiến cho Lục Lâm Thiên chú ý, trong lòng không khỏi trùng xuống. Lúc tâm thần tỏa ra, Lục Lâm Thiên không khỏi hít sâu một hơi.
– Năng lượng thuộc tính phong.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Người này không ngờ trực tiếp biến năng lượng bên trong cơ thể trở thành năng lượng thuộc tính phong. Lấy năng lượng của bản thân dẫn dắt sự biến hóa trong không gian. Loại thực lực bực này quả thực quá kinh khủng. Thực lực như vậy không biết đã tới Vũ Tôn mấy trọng.
– Lão tông chủ, tha mạng cho ta. Ta đi, người tha cho ta một mạng.
Nghe thấy thanh âm này, Mông Kỳ San cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi, trực tiếp cầu xin sự tha thứ.
– Không tha cho ngươi được.
Khi đạo thân ảnh này hiện lên rõ ràng, ánh mắt trống rỗng kia hiện lên, cái đầu khẽ lắc một cái. Trong nháy mắt năng lượng thuộc tính phong màu trắng từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, sau đó chậm rãi bao vây thân thể của Mông Kỳ San. Mông Kỳ San lúc này không ngờ hoàn toàn không thể cử động.
– Thuộc tính áp chế. Tuyệt đối là thuộc tính áp chế.
Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên sự kinh hãi. Mông Kỳ San lúc này cả người đã bị thuộc tính không gian áp chế, hoàn toàn không thể nhúch nhích. Cỗ năng lượng thuộc tính phong này quá mức cường hãn.