Lục Lâm Thiên nhướngm ày hỏi mọi người:
– Đến nhanh thật, Quỷ Vũ tông có lai lịch gì?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh thản nhiên nói:
– Quỷ Vũ tông là một thế lực hạng hai trong Cổ vực, thuộc loại trung đẳng trong thế lực hạng hai. Quỷ Vũ tông có hàng vạn đệ tử, có cường giả đẳng cấp Vũ Suất tọa trấn, không dễ đối phó.
– Mạnh như vậy sao?
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, rắc rối đây.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Chu trưởng lão mới nói Quỷ Vũ tông và La Sát Môn có quan hệ như thế nào?
Chu Ngọc Hậu trả lời:
– Chưởng môn, trong phạm vi vạn dặm này là địa bàn của Quỷ Vũ tông, La Sát Môn là thế lực ngoại môn của Quỷ Vũ tông. Mấy trấn nhỏ, tất cả cửa hàng bên này đều tiến cống cho La Sát Môn, mỗi năm La Sát Môn phải tiến công cho Quỷ Vũ tông. Lần này La Sát Môn chịu thiệt nên mời người Quỷ Vũ tông đến.
– Thì ra là vậy.
Lục Lâm Thiên thầm buồn rầu. Quan hệ giữa Quỷ Vũ tông và La Sát Môn giống như Vân Dương tông và Lục gia. Địa bàn trấn Thanh Vân thuộc về Vân Dương tông, ngũ đại gia tộc tuy rằng quản lý trấn Thanh Vân nhưng tính ra chỉ làm công cho Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên hỏi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Đông lão thấy bây giờ gã nên làm gì?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói với đệ tử Phi Linh Môn:
– Ngươi đi kêu người Quỷ Vũ tông đến đây.
Đệ tử Phi Linh Môn đáp:
– Tuân lệnh đại trưởng lão!
Đệ tử Phi Linh Môn chạy vội ra ngoài đại điện.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói với mọi người:
– Nếu ta còn ở thời kỳ đỉnh phong thì hoàn toàn không lo lắng về Quỷ Vũ tông, chỉ có hai Vũ Suất nho nhỏ. Nhưng bây giờ chưa phải lúc trở mặt với Quỷ Vũ tông, một khi đánh nhau sẽ lưỡng bại câu thương, Phi Linh Môn chịu tai họa ngập đầu. Ta đề nghị nghe xem Quỷ Vũ tông nói cái gì rồi hãy quyết định.
Lục Lâm Thiên nói:
– Đông lão, điều ta lo là La Sát Môn biết Phi Linh Môn có mật thất, e rằng Quỷ Vũ tông cũng đã biết chuyện này.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhíu mày nói:
– Đúng là rắc rối thật.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kết ấn, tinh thần tham ngộ.
Một lát sau, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lên tiếng:
– Không ngờ là Vũ Tướng bát trọng, hơn phân nửa Quỷ Vũ tông đã biết Phi Linh Môn để lại mật thất, nếu giải quyết chuyện này không sạch sẽ thì khó giữ được Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên cắn răng nói:
– Đông lão, nếu không được vậy thì đánh đi, cùng lắm chúng ta rời khỏi đây, chờ một thời gian lại ngóc đầu về.
– Cái này là kế đường cùng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Dẫn đầu người Quỷ Vũ tông đến đây tên Đỗ Vân Sơn là Vũ Tướng cửu trọng. Ta từng gặp mặt hắn, Đỗ Vân Sơn sẽ nhận ra ta. Nay ta ra sau né tránh một lúc, chuyện nơi này ngươi cứ hành động tùy theo hoàn cảnh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vừa nói xong đã ra sau đại điện.
Mười mấy người theo đệ tử Phi Linh Môn đi vào đại điện.
– Phi Linh Môn thật cuồng vọng, biết Đỗ trưởng lão đến nhưng vẫn không ra nghênh tiếp.
Người đi đầu có tóc dài màu xám, khoảng năm mươi tuổi, mắt lóe tia âm hiểm:
– Đạng chưởng môn cần gì so đo những chuyện này, gã đi vào xem rồi tính.
Vài bóng người bước ra.
– Hóa ra là các vị Quỷ Vũ tông đại giá quang lâm, tiểu tử nghênh tiếp muộn xin đừng trách.
Là đệ tử và năm vị trưởng lão.
Lão nhân tóc bạc áo xám dừng bước, mắt nhìn Lục Lâm Thiên:
– Ngươi là…?
Hồ Nam Sinh nói:
– Vị này chính là chưởng môn của Phi Linh Môn chúng ta.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Tiểu tử tên Lục Lâm Thiên, các hạ khí độ bất phàm, chắc là Đỗ trưởng lão của Quỷ Vũ tông?
Mới rồi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã nhìn ngó người này. Lục Lâm Thiên đánh giái lão nhân áo xám tóc bạc, suy đoán đây là Đỗ Vân Sơn, Vũ Tướng cửu trọng mà Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.
Thấy đối phương biết mình làm Đỗ Vân Sơn khá là ngạc nhiên.
Lục Lâm Thiên liếc nhau đám người lạ. Cao thủ như mây đến đây, có mười lăm người, trừ Đỗ Vân Sơn ra còn mười mấy người khác. Lục Lâm Thiên suy đoán từ khí thế của bọn họ có hai người tu vi Vũ Tướng, còn lại là Vũ Phách. Một nam nhân cao to và ba lão nhân làm mắt Lục Lâm Thiên sáng lên. Đó là Đặng Phong Lương chưởng môn La Sát Môn, ba trưởng lão La Sát Môn, trong đó có một người chính là hung thủ cuối cùng vây công Lục Thanh.
Thực lực đám người đến có ba Vũ Tướng, một người là Vũ Tướng cửu trọng, còn lại là Vũ Phách. Thực lực như vậy đủ sức hoàn toàn hủy diệt Phi Linh Môn, nhưng nếu liều mạng thì có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, đám người này không chiếm được ưu thế gì, nhưng các đệ tử Phi Linh Môn sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đỗ Vân Sơn tóc dài, áo xám, khí tức âm trầm, toát ra khí thế ức chế đám người xung quanh. Vũ Tướng cửu trọng là đẳng cấp cường giả.
Đỗ Vân Sơn nói:
– Tuổi nhỏ đã là chưởng môn Phi Linh Môn, thật là tuổi trẻ tài cao. Bản tướng đến đột ngột, đã quấy rầy.
Mặt Đỗ Vân Sơn không biểu tình.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Người này không dễ đối phó.
Mặt ngoài Lục Lâm Thiên cười nói:
– Các vị từ xa đến là khách, ta là chủ nhân chỗ này nói sao thì cũng phải chiêu đãi đàng hoàng mới được. Mời các vị vào trong.
Đỗ Vân Sơn nói:
– Cũng được, vậy xin quấy rầy.
Đám người theo Lục Lâm Thiên đưa vào đại điện.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống. Thực lực Đỗ Vân Sơn rất mạnh, vui giận không lộ ra ngoài. Thông thường loại người này khó đối phó, Đỗ Vân Sơn không dễ chọc.
Mọi người ngồi xuống ghế, Lục Lâm Thiên ra lệnh đệ tử bưng rượu và thức ăn ngon lên, luôn miệng cười tủm tỉm.
Đặng Phong Lương không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:
– Ngươi là chưởng môn Phi Linh Môn? Vừa lúc, tại sao Phi Linh Môn các ngươi gϊếŧ các trưởng lão, đệ tử của La Sát Môn? Ngươi gϊếŧ người La Sát Môn ta tức là gϊếŧ người Quỷ Vũ tông, ngươi hãy cho ta lời giải thích ngay trước mặt Đỗ trưởng lão!
Lục Lâm Thiên làm bộ kinh ngạc, giật mình kêu lên:
– La Sát Môn? Gần đây đệ tử Phi Linh Môn ta không ra khỏi sơn môn, không biết đã gϊếŧ đệ tử La Sát Môn ở chỗ nào?
Đặng Phong Lương tức giận nói:
– Tiểu tử còn chối? Ngay trong Phi Linh Môn, trước tiên gϊếŧ Từ Phục Quan trưởng lão La Sát Môn ta, sau gϊếŧ các trưởng lão Hàn Trường Sinh, trăm đệ tử La Sát Môn. Phi Linh Môn thật to gan, không thèm để La Sát Môn ta vào mắt thì thôi, chẳng lẽ dám coi thường Quỷ Vũ tông?
Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Vô sỉ!
Đặng Phong Lương thật là vô sỉ, lôi kéo La Sát Môn gộp chung với Quỷ Vũ tông.
Cơ mặt Đỗ Vân Sơn co giật, nói chuyện với Lục Lâm Thiên:
– Ta cũng hy vọng Phi Linh Môn cho ta một lời giải thích, dù sao chỗ này là địa bàn của Quỷ Vũ tông. Chuyện lớn xảy ra như thế, Quỷ Vũ tông ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lục Lâm Thiên ra vẻ khiêm tốn hỏi:
– Đỗ trưởng lão, tiểu tử có thể hỏi một câu được không?
Đỗ Vân Sơn không tìm thấy lý do từ chối:
– Đương nhiên được.