Thiên Sí Tuyết Sư bay rất nhanh, gần một ngày đã đến trung tâm phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên kêu Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi quá rêu rao, hắn sẽ đi bộ đến Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên thu Thiên Sí Tuyết Sư vào Không gian thú nang, hắn bước đi hướng Quỷ Vũ tông. Tuy Quỷ Vũ tông nằm trên núi nhưng bốn phía vì có Quỷ Vũ tông nên rất phồn hoa, hình thành một tòa thành lớn tên là thành Quỷ Vũ, có ngàn vạn cư dân. Trong phạm vi vạn dặm thành Quỷ Vũ là chỗ náo nhiệt nhất, trung tâm kinh tế, mậu dịch phạm vi thế lực của Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên sớm tìm hiểu rõ tất cả, Quỷ Vũ tông nằm trong thành Quỷ Vũ, cường giả như mây, toàn là địa bàn trung tâm nhất Quỷ Vũ tông.
Vù vù vù!
Tiếng xé gió xẹt qua đầu Lục Lâm Thiên, mấy con yêu thú phi hành khổng lồ bay ra khỏi thành Quỷ Vũ trước mặt.
Lục Lâm Thiên ngước lên nhìn, yêu thú phi hành toàn là đẳng cấp tam cấp, không uổng là địa bàn của Quỷ Vũ tông. Phi Linh Môn muốn đuổi kịp thế lực Quỷ Vũ tông hiện tại phải mất thời gian dài.
Lục Lâm Thiên đi ra đỉnh núi, nhìn chăm chú thành Quỷ Vũ phía trước. Dãy kiến trúc liên miên không tới cuối, các đường cái có nhiều thương nhân, Vũ Giả tới lui cực kỳ náo nhiệt.
Vì không khiến người chú ý, mặc dù Tiểu Long phản đối nhưng Lục Lâm Thiên vẫn bỏ nó vào Không gian thú nang. Lục Lâm Thiên đi vào thành, hắn thầm ngạc nhiên. Nhiều người mặc chiến giáp canh gác ở cổng thành, thực lực là đẳng cấp Vũ Sĩ. Trong đó có mấy người Lục Lâm Thiên liếc sơ xem xét thậm chí là Vũ Sư, chắc đều là đệ tử của Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên mọi thứ trong thành Quỷ Vũ. Vừa vào trong tiếng ồn ào đập vào mắt, con đường rộng rãi người đến người đi, xung quanh có nhiều kiến trúc hùng vĩ. Đường rộng rãi, nguyên thành Quỷ Vũ cho cảm giác hùng vĩ vô cùng, người đi đường không dứt, tiếng rao bán inh ỏi.
Thành Quỷ Vũ bao la mênh mông, rất to lớn. trong tòa thành này Quỷ Vũ tông là bá chủ tuyệt đối, nơi này là thiên hạ của Quỷ Vũ tông. Trên đường cái Lục Lâm Thiên thấy toàn là đệ tử Quỷ Vũ tông mặc giáp đi tới đi lui như đang tuần tra.
Đương nhiên trong thành Quỷ Vũ còn có một số thế lực nhỏ khác, nhưng so sánh với Quỷ Vũ tông thì bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể sinh tồn bám vào Quỷ Vũ tông, như phù du, ngưỡng mộ Quỷ Vũ tông. Mọi thứ trong thành Quỷ Vũ đều là của Quỷ Vũ tông.
Sau khi Lục Lâm Thiên đến thế giới khác, hắn chưa từng đến chỗ náo nhiệt như vậy. Tuy trấn Thanh Vân cũng rất náo nhiệt nhưng so với thành Quỷ Vũ thật là con kiến với con voi, không cùng đẳng cấp.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ hèn gì Nam thúc hay nói Lục gia không là gì, tính cả đại lục Linh Vũ này thì Lục gia đúng chẳng là cái gì.
Lục Lâm Thiên đi trong con đường thông suốt bốn phương tám hướng gần một canh giờ mới bớt hào hứng, hắn ngước đầu nhìn cửa hàng tên Thiên Dược môn. Đây là cửa hàng bán đan dược, tài liệu luyện khí, dược liệu. Lục Lâm Thiên đi vào trong, hắn muốn xem cửa hàng trong Quỷ Vũ tông đẳng cấp thế nào.
Lục Lâm Thiên khá bất ngờ, cửa hàng này không phải tiệm lớn nhất thành Quỷ Vũ, nhưng bên trong có nhiều đan dược tứ phẩm, tài liệu luyện khí hiếm có.
Bên cạnh một quầy hàng có hai thanh niên mặc hoa phục đang xum xoe bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp.
– Biểu muội nhìn món này thế nào? Khối hàn ngọc thạch ngàn năm là thứ tốt cho Linh Sư các người.
Một nữ, một nam nhân trung niên đứng sau lưng thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân tràn ngập khí thế như có như không.
Trong cửa hàng có nhiều nam nhân liếc trộm thiếu nữ xinh đẹp, nam nhân trung niên bộ dạng quản sự đứng bên quầy cũng cúi đầu liếc trộm.
Nữ nhân quá xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, da trắng bóc, tóc đen dài, quan trọng là nàng mặc hở hang. Thân trên mặc giáp da bó sát bao hai bánh bao, đùi thon dài, mông vêu săn chắc. Hai bên eo giắt đoản kiếm nửa thước hao văn tinh mỹ, vừa đẹp vừa cuồng dã. Nam nhân nhìn nàng một lần sẽ luyến tiếc không nỡ dời đi. Đặc biệt cặp chân dài trắng săn chắc, nam nhân nào thấy cũng sẽ muốn bóp thử. Thiếu nữ xinh đẹp chính là Lữ Tiểu Linh.
Lữ Tiểu Linh nói với phụ nhân trung niên:
– Vương trưởng lão nói cho biểu ca biết đi, lần trước ta muốn hàn ngọc thạch bao nhiêu năm tuổi?
Phụ nhân trung niên mỉm cười trả lời:
– Hàn ngọc thạch lần trước tiểu thư ném đi hình như là năm ngàn năm.
Thanh niên mặc hoa phục mới vừa nói chuyện biểu tình cực kỳ khó xem, ném mạnh khối ngọc thạch màu trắng vào người nam nhân trung niên quản sự.
Thanh niên mặc hoa phục tức giận nói:
– Hàn ngọc thạch rác rưởi gì, mới có một ngàn năm mà dám lấy ra bán? Lần sau ta mà thấy sẽ đập bể tiệm của ngươi!
Nam nhân trung niên sợ hãi mặt tái xanh nói:
– Vâng thưa Đới thiếu gia!
Nam nhân trung niên đứng sau lưng Lữ Tiểu Linh lên tiếng:
– Tiểu thư, chúng ta về đi, chưởng môn còn đang chờ tiểu thư. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.
Lữ Tiểu Linh trừng nam nhân trung niên:
– Lưu trưởng lão, ta đã nói là chờ đại hội tông môn Quỷ Vũ tông thì ta sẽ về. Thật không hiểu các người làm sao tìm được ta, nếu sớm biết vậy ta đã không đi thành Quỷ Vũ.
Phụ nhân trung niên nói:
– Tiểu thư, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau về đi. Nếu tiểu thư thích chơi chờ vào môn rồi kêu đệ tử chơi với tiểu thư được không?
Lữ Tiểu Linh phồng má trừng phụ nhân trung niên, định nói chuyện chợt liếc mắt thấy bóng áo xanh:
– A?
Lục Lâm Thiên đang xem xét một tài liệu luyện khí, dùng để luyện chế khôi lỗi không tệ. Lục Lâm Thiên chợt cảm giác có ánh mắt từ xa nhìn mình đăm đăm, hắn liếc nhanh hướng đó.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm thì thào:
– Lữ Tiểu Linh!
Lữ Tiểu Linh hét to:
– Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, mau bắt hắn lại!
Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên nghi hoặc hỏi:
– Tiểu thư muốn bắt ai?
Chợt hai người biến sắc mặt, có hai bóng người lao vào Lữ Tiểu Linh.
Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên hét to một tiếng:
– Tiểu thư cẩn thận, có người đánh lén!
Hai người lao tới trước, chân khí bộc phát đánh nhau với hai kẻ kia.
Lữ Tiểu Linh bất chấp tất cả chỉ lo đuổi theo Lục Lâm Thiên:
– Tên trộm đi, đừng chạy!
Lục Lâm Thiên thầm than:
– Thật là oan gia ngõ hẹp.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng bỏ chạy, lao ra ngoài Thiên Dược Môn. Khóe mắt thấy Lữ Tiểu Linh bám theo không bỏ, Lục Lâm Thiên tăng tốc chạy nhanh hơn.
Lữ Tiểu Linh hét lên:
– Tên trộm, không được chạy!
Lữ Tiểu Linh cắm đầu rượt theo, nhưng nàng chạy không nhanh bằng Lục Lâm Thiên.
Trên đường cái, Lữ Tiểu Linh trơ mắt nhìn Lục Lâm Thiên chạy xa.
– Cho bản tiểu thư mượn ngựa của ngươi dung đỡ!
Lữ Tiểu Linh giật lấy con ngựa cột trước cửa tửu quán đuổi theo Lục Lâm Thiên.
– Biểu muội!
– Tiểu Linh tiểu thư…!
Hai thanh niên mặc hoa phục ngây người tại chỗ, một lúc sau phản ứng lại co giò đuổi theo.
Lục Lâm Thiên ngoái đầu thấy Lữ Tiểu Linh vẫn rượt theo, lòng hắn chìm xuống.
– Chạy ra ngoài thành!