Đỗ Vân Sơn biến sắc mặt nói:
– Tuy Cửu Hoa Môn hơi quá đáng nhưng dù gì là thế lực vòng ngoài của Quỷ Vũ tông ta. Hành động của Phi Linh Môn làm Quỷ Vũ tông rất khó xử, dù Lục chưởng môn nói trưởng lão Cửu Hoa Môn đánh lén Lục chưởng môn nhưng phải có chứng cứ mới được, nếu không chỉ sợ môn phái khác có lời oán trách.
Biểu tình Lục Lâm Thiên bình tĩnh lòng thì hiểu rằng Quỷ Vũ tông muốn mượn cơ hội khó xử Phi Linh Môn, Cửu Hoa Môn có bị tiêu diệt hay không chẳng ảnh hưởng gì lớn đến Quỷ Vũ tông.
Lục Lâm Thiên nhẹ giọng nói:
– Đỗ trưởng lão nói đúng, hôm qua ta đã gặp đại trưởng lão, ta sẽ kêu đại trưởng lão đi Quỷ Vũ tông giải thích với các vị.
Mọi người đều là cáo già, nghe hiểu ngay ngụ ý của Lục Lâm Thiên. Hắn nâng ra cường giả Linh Suất trong Phi Linh Môn, nếu Quỷ Vũ tông muốn kiếm chuyện thì Phi Linh Môn cũng không dễ ăn hϊếp. Nếu cường giả Linh Suất đi Quỷ Vũ tông một chuyến, sợ là Quỷ Vũ tông cũng không chịu nổi.
Cơ mặt Đỗ Vân Sơn co giật nhẹ, gã nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Lục chưởng môn nói nghiêm trọng. Ta thấy Lục chưởng môn sẽ không nói dối, Cửu Hoa Môn xem như đáng tội. Nhưng đại trưởng lão trong Phi Linh Môn xuống tay hơi nặng, hiện tại Cửu Hoa Môn bị tiêu diệt, không ai quản lý địa bàn, không biết Phi Linh Môn của Lục chưởng môn có hứng thú không?
Lục Lâm Thiên nói:
– Đỗ trưởng lão, thực lực của Phi Linh Môn ta không đủ, không cần. Loại chuyện này không có ích lợi gì, ta không muốn dính vào rắc rối. Đa tạ ý tốt của đại trưởng lão.
Lục Lâm Thiên biết Quỷ Vũ tông sẽ không tốt bụng như vậy, rõ ràng là đang thăm dò hắn.
Đỗ Vân Sơn nói:
– Lục chưởng môn hãy dưỡng thương đi, ta phải về bẩm báo cho tông chủ chuyện Cửu Hoa Môn ngay.
Lục Lâm Thiên nói:
– Vậy không giữ Đỗ trưởng lão lại lâu.
Đám trưởng lão Hồ Nam Sinh đưa người Quỷ Vũ tông ra ngoài.
Người Quỷ Vũ tông vừa đi Lục Lâm Thiên lập tức bật dậy, khóe môi cong lên.
Hoàng Bác Nhiên cười gian nói:
– Chưởng môn giả bộ giống thật.
– Giống sao?
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không giống chút nào, chút thủ đoạn này ở trong mắt tu vi giả như Đỗ Vân Sơn liếc sơ nhìn thấu ngay ta giả bộ bị thương.
Hoàng Bác Nhiên khó hiểu hỏi:
– Không thể nào, vậy tại sao chưởng môn còn giả bộ bị thương nặng?
Phương Tân Kỳ, Nhan Kỳ, Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đứng trong phòng cũng rất khó hiểu.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nói:
– Nhớ kỹ, giả đò cũng là môn học vấn, một loại cảnh giới, tùy theo ngươi giả đò như thế. Có một số việc trong lòng hai bên đều hiểu nhưng không thể bày ra ngoài nói thẳng, vậy đành giả bộ để tạo bậc thang leo xuống.
Lục Lâm Thiên giải thích làm mọi người hiểu ra, được ích lợi nhiều, ai nấy tôn sùng cảm thán rằng:
– Chưởng môn không uổng là chưởng môn!
Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên sửa soạng xong cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bay khỏi Phi Linh Môn, mục tiêu là Bạch Vân Hiệp cách mười vạn dặm.
Tuyến đường mười vạn dặm tuy không gần nhưng Lục Lâm Thiên không để bụng, với tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mấy ngày là tới.
Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư giữa không trung, hắn ngần ngừ một lúc rồi bỏ một viên đan dược tam phẩm hậu giai vào miệng. Đan dược hóa thành năng lượng khổng lồ. Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, luyện hóa năng lượng thành chân khí tinh thuần chảy vào đan điền khí hải.
Đã lâu Lục Lâm Thiên không luyện hóa năng lượng trong đan dược, giờ luyện hóa năng lượng đan dược làm hắn thầm cảm thán. Năng lượng đan dược và luyện hóa chân khí của người khác cách biệt thật xa, năng lượng yếu hơn nhiều, tốc độ luyện hóa cũng chậm chạp.
Nếu người khác biết suy nghĩ trong đầu Lục Lâm Thiên sẽ xấu hổ tự tử. Trực tiếp nuốt đan dược tu luyện đã là nhanh hơn tốc độ tu luyện của người bình thường gấp mấy chục lần.
Thiên Sí Tuyết Sư như sao xẹt lao nhanh qua bầu trời, Tiểu Long nằm trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư. Bất giác người nó tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Thời gian chậm rãi trôi, đến ngày thứ hai. Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ quanh người Lục Lâm Thiên, năng lượng vô hình trong thiên địa bị hút vào người hắn. Khí thế tăng vọt, không gian trong đan điền khí hải mở rộng gấp mấy lần. Lục Lâm Thiên lại đột phá, hiện tại đã đến Linh Sư thất trọng.
Một lát sau khí thế ổn định lại, Lục Lâm Thiên thở ra hơi đọng trong đan điền khí hải:
– Phù.
Lục Lâm Thiên mở mắt ra, thấy Tiểu Long tỏa vầng sáng vàng nhạt, vẻ mặt hắn mừng rỡ.
Lục Lâm Thiên thì thào:
– Tiểu Long sắp đột phá!
Xem khí thế từ người Tiểu Long có dấu hiệu đột phá.
Tiểu Long sắp đột phá cần nhiều thời gian, Lục Lâm Thiên thu nó vào ngực mình.
Lục Lâm Thiên ở trên cao, nhìn khí lưu dưới bầu trời xẹt qua, hắn cảm giác sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá đến trung kỳ tam giai thì tốc độ lại tăng nhanh nhiều. Thiên Sí Tuyết Sư là vương giả trong yêu thú phi hành phong hệ, tốc độ của nó rất nhanh, yêu thú tứ giai bình thường khó thể đuổi kịp.
Lục Lâm Thiên rảnh rỗi đành tiếp tục tĩnh tọa ổn định tu vi của mình. Chân khí, linh lực vừa đột phá không lâu, Lục Lâm Thiên không thể cắn nuốt rồi đột phá tiếp, dục tốc bất đạt. Dù sao gần đây tu vi tiến bộ nhanh, Lục Lâm Thiên đã rất vừa lòng.
Trong một dãy núi uốn lượn trập trùng, mênh mông vô bờ. Giờ là tiết xuân, cỏ cây xanh ngắt, biển rừng bao la. Trong biển rừng xanh điểm xuyết mấy khóm hoa dại đủ màu.
Trong dãy núi có một ngọn núi đứng thẳng ngàn thước, nguy nga sừng sững, đá lởm chởm. Một vách đá dựng đứng đâm thẳng sườn núi tựa như thương long ngẩng đầu, khí thế phi phàm.
Trên ngọn núi này có nhiều kkiến trúc, tựa như quỷ phủ thần công. Trong một đình viện có một thiếu nữ nhìn chằm chằm một đóa hoa dại không tên nở bên cạnh hòn đá núi trước mặt mình.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, da trắng ngọc ngà lóe vầng sáng, tóc đen như gỗ mun, mặt mày tinh xảo tựa điêu khắc bằng ngọc. Cần cổ thon dài, đôi mắt sâu thẳm, răng trắng mắt sáng. Hình dung từ khuynh quốc khuynh thành không đủ để miêu tả thiếu nữ.
Thiếu nữ khoảng mười tám, chín tuổi, váy dài hao phục màu lục tôn lên đường cong yêu kiều. Nếu Lục Lâm Thiên nhìn thấy sẽ nhận ra ngay đó là thiếu nữ xinh đẹp mặc áo lục trong sơn mạch Vụ Đô bị hắn vô tình thấy nàng lõa thân, nàng hành hạ hắn mấy lần.
Một nha hoàn thanh tú bước tới:
– Tiểu thư, tông chủ kêu tiểu thư đi qua.
Nếu Lục Lâm Thiên có mặt cũng nhận biết nha hoàn thanh tú này, nàng cũng bị hắn nhìn thấy hết thân thể.
Thiếu nữ áo lục ngước lên hỏi:
– Biết rồi. Đông Mai có biết phụ thân kêu ta đi có chuyện gì không?
Nha hoàn thanh tú trả lời:
– Hình như liên quan đến đại hội tam tông tứ môn hai năm sau. Nghe nói tông chủ chọn lựa nhiều đệ tử thân truyền tham gia tôi luyện.
Thiếu nữ thản nhiên nói:
– Được rồi, đã biết.
Hai thiếu nữ chậm rãi ra khỏi đình viện.
Lại ba ngày qua đi, Lục Lâm Thiên mở mắt ra. Bên dưới bầu trời trước mặt hắn là dãy sơn mạch liên miên. Sơn mạch nguy nga, ánh nắng chiếu rọi vách đá sáng lấp lánh. Rừng núi rậm rạp trong sơn mạch, mơ hồ thấy sắc xanh đầy núi.