Năm ngày sau, Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, một dãy sơn mạch liên miên xuất hiện trước mắt hắn.
Sơn mạch trập trùng, dãy núi hùng vũ, ngọn núi nguy nga, vách đá vĩ đại, cây cối xanh biếc rậm rạp, thấp thoáng dãy kiến túng cung điện lung linh.
Các ngọn núi nhấp nhô liền thành một thể như con rồng uốn lượn vòng quanh sơn mạch bao la. Tổng thể thì núi sừng sững, dãy núi trập trùng xanh ngắt cao và dốc, từ trên nhìn xuống dướia đầy mây mù.
Lục Lâm Thiên thầm thở ra:
– Rốt cuộc cũng đến nơi.
Khuôn mặt kiên cường lộ nụ cười. Không lâu sau hắn sẽ thấy Lục Vô Song, chắc khi nàng biết hắn không chết sẽ rất vui vẻ. Một năm rưỡi không gặp, chẳng biết Lục Vô Song thế nào rồi.
Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, chúng ta đi xuống.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh sà xuống, đáp xuống một khoảng cách xa bên ngoài sơn mạch.
Đến Vân Dương tông không thể để Thiên Sí Tuyết Sư xông thẳng vào, đi bộ là hơn, diện tích Vân Dương tông lớn mà Lục Lâm Thiên không quen chỗ này, không tìm thấy vị trí.
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống đỉnh núi, Lục Lâm Thiên thu nó vào không gian thú nang. Lục Lâm Thiên không thể mang theo con yêu thú khổng lồ đi vào Vân Dương tông. Tiểu Long thì Lục Lâm Thiên dặn nó núp trong ống tay áo, cố gắng không gây chú ý.
Làm xong tất cả Lục Lâm Thiên hơi hồi hộp đi hướng sơn mạch trước mặt, đi một vòng một năm rưỡi rốt cuộc hắn quay lại Vân Dương tông.
Vù vù vù!
Lối vào một sơn cốc phía trước, Lục Lâm Thiên vừa ló mặt thì mười mấy bóng người đáp xuống trước mặt hắn. Mỗi người cầm vũ khí đao thương kiếm kích, khoảng hai mươi tuổi, xem khí thế thì đều là đẳng cấp Vũ Sư. Thủ lĩnh là thanh niên mặc trường sam màu đỏ, tóc ngắn mắt to, thân hình hơi mập, tu vi mạnh nhất, đã đến Vũ Sư tam trọng. Những người khác là Vũ Sư nhất trọng, trong đó có hai người là Vũ Sư nhị trọng.
Thanh niên thủ lĩnh mặc trường sam màu đen hỏi:
– Ngươi là ai? Nơi này là Vân Dương tông, người ngoài hãy mau rời đi, nếu không gϊếŧ không tha!
Lục Lâm Thiên sớm chú ý đến những người này, trong sơn cốc có nhiều đệ tử Vân Dương tông, xem bộ dáng đang tuần tra xung quanh.
– Các vị đều là đệ tử của Vân Dương tông?
Thanh niên mặc trường sam đen nhìn kỹ Lục Lâm Thiên, đáp:
– Đúng vậy!
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Vậy đúng rồi, ta cũng là đệ tử Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên móc ra ngọc bài lúc ở trấn Thanh Vân được Bạch Mi đưa cho.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông? Sao ta chưa từng thấy mặt?
Nhưng đây đúng là vật của Vân Dương tông.
Thanh niên thủ lĩnh nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Lục Lâm Thiên, Vân Dương tông không có tên này. Ngươi thật sự là đệ tử của Vân Dương tông?
Trong ngọc bài có tên Lục Lâm Thiên, nhưng thanh niên thủ lĩnh chưa thấy mặt hắn trong Vân Dương tông bao giờ, nên đâm ra nghi ngờ.
Lục Lâm Thiên nói:
– Vì tình huống đặc biệt nên bây giờ ta mới đến Vân Dương tông, ta vốn nên đến từ một năm rưỡi trước.
Thanh niên thủ lĩnh nói:
– Ngọc bài của ngươi là thật, chờ ở đây một chút, chúng ta cần hỏi ý trưởng lão.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không sao, ta sẽ chờ.
Đã đến Vân Dương tông rồi Lục Lâm Thiên không ngại chờ thêm một lúc.
Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài của Lục Lâm Thiên đi vào sơn cốc, dặn dò mấy thanh niên khác trông chừng hắn.
Trong dãy đình viện, có một nam nhân cỡ tuổi trung niên, vóc dáng thô kệch mặc trường bào chậm rãi ra khỏi đình viện. Người này khá bắt mắt, vì lông mày trắng tinh. Người này là Bạch Mi trưởng lão lúc trước phụ trách dẫn đám người Lục Lâm Thiên trong trấn Thanh Vân.
Bạch Mi mang người đến Vân Dương tông đều trở thành đệ tử thân truyền, cộng với mang về một báu vật thiên tàm bảo giáp từ sơn mạch Vụ Đô nên địa vị của Bạch Mi trưởng lão cao lên nhiều.
Một thanh niên áo đen bước nhanh đến trước mặt Bạch Mi, hành lễ chào:
– Bạch trưởng lão.
Bạch Mi nhìn thanh niên áo đen:
– Bành Truyền Hùng, ngươi vội vàng như vậy có chuyện gì? Hôm nay tiểu đội các ngươi ra ngoài tuần tra đúng không? Sao lại quay về?
– Bạch trưởng lão, lúc chúng đệ tử tuần tra gặp một việc lạ nên đến xin ý kiến của trưởng lão.
Thanh niên áo đen trả lời:
– Chúng đệ tử gặp một người nói là đệ tử của Vân Dương tông, vì tình huống đặc biệt nên một năm rưỡi chưa đến, bây giờ mới tới.
Thanh niên áo đen nói xong giao ngọc bài cho Bạch Mi.
Bạch Mi nhận lấy ngọc bài, xem ba chữ trên ngọc bài thì hóa đá.
– Lục Lâm Thiên!
Thanh niên áo đen hết hồn.
Bạch Mi sững sờ nửa ngày sau người run rẩy hét to:
– Nhanh cho ta biết người đó ở đâu? Mau đưa ta đi!
Mấy đệ tử đi ngang qua giật mình.
– Bạch trưởng lão, người đó chờ bên ngoài sơn môn.
Thanh niên áo đen chưa nói xong Bạch Mi đã biến mất tại chỗ.
Thanh niên áo đen khó hiểu gãi đầu:
– Tiểu tử này có lai lịch gì mà làm Bạch trưởng lão căng thẳng như vậy?
Thanh niên áo đen vội chạy ra ngoài.
Bên ngoài sơn cốc, Lục Lâm Thiên bình tĩnh chờ đợi. Khoảng hai mươi phú sau một bóng người lao ra khỏi sơn cốc.
Người đó đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, kích động thở hổn hển, người đó nhìn kỹ Lục Lâm Thiên một lúc sau trong mắt tràn ngập giật mình.
Mười mấy đệ tử xung quanh hành lễ:
– Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên vội hành lễ, mỉm cười nói:
– Kính chào Bạch trưởng lão!
Lục Lâm Thiên biết mặt Bạch Mi trưởng lão.
Bạch Mi ngây người một lúc sau mới lấy lại tinh thần, rất kích động nói:
– Lâm Thiên, thật sự là ngươi sao! Ta cứ tưởng mình nằm mơ, ngươi không chết thì hay!
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Đệ tử cũng không ngờ còn sống trở về.
Bạch Mi kéo Lục Lâm Thiên vào sơn cốc:
– Mau theo ta vào, kể ta nghe xem ngươi làm sao đại nạn không chết?
Các đệ tử khó hiểu suy đoán:
– Thật sự là đệ tử trong tông? Sao Bạch Mi trưởng lão kích động như vậy, hắn có lai lịch gì?
Lục Lâm Thiên theo Bạch Mi trưởng lão vào sơn cốc, mọi thứ xuất hiện trước mắt làm hắn vô cùng rung động. Trong sơn cốc phong cảnh mênh mông.
Đi vào sơn cốc dãy núi trập trùng có một khoảnh đất trống lớn, dường như bị san bằng. Kiến trúc đứng thẳng kéo dài, nhiều người qua lại, có các cửa hàng, rất náo nhiệt. Phương xa thấp thoáng các ngọn núi.
Bốn phía là dãy sơn cốc quay quanh hình thành bình chướng thiên nhiên.
Dọc đường đi nhiều đệ tử hành lễ với Bạch Mi trưởng lão:
– Kính chào Bạch trưởng lão.
Các đệ tử tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên.
– Đây là Vân Dương tông sao?
Vân Dương tông như trấn nhỏ náo nhiệt, hơi khác với tưởng tượng của Lục Lâm Thiên.
Dọc đường đi Bạch Mi trưởng lão hưng phấn giới thiệu cho Lục Lâm Thiên. Vân Dương tông có nhiều đệ tử, khoảng hơn hai vạn đệ tử trong Sơn mạch Vân Dương. Vì cách xa thành nên dưới chân núi cho phép đệ tử bình thường tự do buôn bán.
Những cửa tiệm đủ loại hình, cái gì cũng có. Từ mặt nào đó điều này giải quyết vấn đề cung cấp đồ dùng sinh hoạt cho Vân Dương tông.