Phanh.
Từng đạo lực lượng va chạm trên bầu trời khiến cho không gian rung động. Một lát sau dưới tiếng nổ kinh thiên, đinh tai nhức óc, toàn bộ không gian cũng im lặng trở lại đem theo lực lực khuếch tán về bốn phía.
Phanh.
Phía dưới, không ít đình viện bị phá hủy, dưới dư ba của kình khí giống như một trận lốc lớn quét ngang dãy đình viện.
Phanh.
Dưới kình khí cuồng bạo, thân ảnh Lục Lâm Thiên bỏ qua sự cách trở của kình khí mà xuất hiện trước mặt Ôn Tước. Lúc này Ôn Tước đã phục hồi tinh thần lại, ánh mắt toát lên vẻ kinh hãi. Mà lúc này sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên dày đặc, chưởng ấn đem mấy đạo tàn ảnh chung quanh hội thụ thành một đạo chưởng ấn thực sự đánh vào ngực Ôn Tước.
– Phốc.
Một đạo chưởng ấn này vô cùng cường hãn, trực tiếp đánh vào trong ngực Ôn Tước khiến cho hắn phun ra một ngụm máu. Thân thể cũng từ không trung rớt xuống phía dưới như một tảng đá, trực tiếp rơi thẳng vào mái của một tòa đình viện, không ngừng tạo ra một lỗ hổng trên mái, cuối cùng cả đình viện ầm ầm đổ nát, thân thể Ôn Tước cũng bị đất đá vùi lấp. Toàn bộ đình viện sụp xuống tạo thành một đám bụi mùi, trong nháy mắt biến thành một đống phế tích.
– A…
Lúc này trong phế tích truyền đến tiếng kêu thảm thiết, một thân ảnh đầy máu có gắng đứng dậy, thân thể có chút uể oải, chính là Ôn Tước kia.
– Ôn Tước đã thất bại.
– Lục Lâm Thiên thắng, ngay cả Ôn Tước cũng không phải đối thủ.
Nhìn thấy một màn này mọi người tức thì chấn kinh. Loại khiếp sợ này đối với bọn họ không phải là khiếp sợ nhỏ nhoi như vậy, Vũ Sư cửu trọng đánh bại Vũ Phách tam trọng. Tất cả chuyện này nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ tuyệt đối không thể tin.
– Đội trưởng thất bại sao?
Trên không trung phía xa, lúc này một đám thành viên chấp pháp đội đứng trên người Nham Điêu đã há hốc mồm. Điều này sao có thể, Vũ Sư cửu trọng đánh bại đội trưởng bọn họ, điều này có chút thái quá nha.
– Hảo tiểu tử, nhi tử của Lục Trung quả nhiên không đơn giản nha. Kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng đều mạnh hơn Ôn Tước nhiều lần, đây mới là điều đáng quý. Chân khí ngưng thực, vừa nhìn cũng biết là do căn cơ vững chắc, phải bồi dưỡng trọng điểm, tương lai thành tựu không thể hạn lượng. Về phần tới trình độ nào thì ta khongo thể biết được. Thế nhưng sẽ không thấp hơn Hồng Lăng.
Trên ngọn núi phía xa lúc này có một trưởng lão nhìn trận chiến trước khẽ nói. Mà người này chính là một trong hai người có khí tức mạnh hơn Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão.
Chúng trưởng lão lúc này cũng chậm rãi gật đầu. Bằng vào ánh mắt của bọn họ tự nhiên là thấy rõ nguyên nhân thất bại của Ôn Tước. Dựa trên kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng đều kém xa Lục Lâm Thiên.
– Vụ làm ăn này lời rồi, hắc hắc.
Vũ trưởng lão đứng một bên khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt. Nếu như thu Lục Lâm Thiên làm đồ đệ hắn cũng có thể hãnh diện một lần. May mắn là hắn đi Thành Vụ Đô một chuyến nha, bằng không sao lại nhặt được tiện nghi lớn như vậy.
Chu vi chung quanh một mảnh phế tích, đám người vây chung quanh lúc này lặng ngắt như tờ. Tất cả đều bị một màn này làm chấn động, hai người Đoạn trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng hít sâu một hơi.
Hai mắt Ôn Tước lúc này giống như độc xà âm lãnh nhìn kỹ về phía Lục Lâm Thiên. Hắn thật không ngờ mình lại thua. Vừa rồi trong đầu đột nhiên mê muội, dường như là mất đi tri giác vậy. Đối phương hẳn có một loại công kích quỷ dị gì đó, mắt hắn trước đó hoa lên rồi bị đánh bại. Hắn không phục, Vũ Phách tam trọng, hắn làm sao có thể thua trong tay một tiểu tử Vũ Sư cửu trọng chứ?
– Không biết, hiện tại ta có tư cách càn rỡ trước mặt ngươi hay không?
Lạnh nhạt nhìn Ôn Tước đang nằm trên đống phế tích, Lục Lâm Thiên dùng giọng nói có chút châm biếm hỏi. Mà lúc này Lục Lâm Thiên cũng đang âm thấp khiếp sợ uy lực khi hắn phối hợp thi triển Hư Linh Huyễn Ấn và vũ kỹ.
Hai thứ phối hợp với nhau quả thực vô cùng hoàn mỹ. Hư Linh Huyễn Ấn chính là linh kỹ Hoàng cấp cao giai, thực lực tuyệt đối cường hãn, hơn nữa lại khó lòng phòng bị, hơn nữa lại thêm công kích của Vũ kỹ. Nếu như chân chính đối mặt với Vũ Phách thì bằng vào thực lực hắn hiện tại cũng vô pháp chống lại.
Sắc mặt Ôn Tước tức thì trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên đang cười nhạo hắn, còn ánh mắt khinh miệt, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, lần thứ hai phun ra một ngụm máu.
– Chấp pháp đội, giết hắn cho ta. Giết bất luận tội.
Sau khi phun ra một ngụm máu, Ôn Tước quát lớn.
– Ha ha, giết ta sao? Vậy trước tiên ngươi chết đi.
Sát khí cuồng bạo được tuôn ra, Lục Lâm Thiên lạnh lùng cười nhạt, sát ý ngập trời bắn ra bốn phía, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn thẳng về phía Ôn Tước.
– Không tốt, tiểu tử kia muốn đại khai sát giới.
Trên ngọn núi phía xa, mấy trưởng lão cả kinh nói.
– Sử Vân Sinh đang ẩn thân ở phía trước, giết một Ôn Tước cũng coi như là cho Triệu Vô Cực một lời cảnh cáo. Ôn Tước này tâm tính hẹp hòi, không đặt tông quy vào mắt, cũng là kẻ đáng chết. Hiện tại cả đám chấp pháp đội đều kiêu ngạo, ương ngạnh, cũng nên nếm chút tư vị bị giáo huấn.
Tạ trưởng lão nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Tạ trưởng lão nói vậy mấy trưởng lão khác cũng gật đầu không phản đối, chết một Ôn Tước, bọn họ không quá để tâm cho lắm.
– Ta liều mạng với ngươi.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên tiến đến Ôn Tước hét lớn một tiếng, trường kiếm mang theo toàn bộ chân khí toàn thân ngưng tụ thành một đạo kiếm quang bổ về phía Lục Lâm Thiên. Uy thế lúc này của kiếm quang so với lúc trước yếu đến thảm thương.
Phanh.
Kiếm quang trực tiếp bổ vào vai Lục Lâm Thiên tạo thành hoa lửa, thế nhưng cũng chỉ tạo ra một vết chém nhàn nhạt trên Thanh Linh Khải Giáp mà thôi.
Trong nháy mắt sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra, một đạo hỏa chưởng trực tiếp đánh vào mi tâm Ôn Tước.
Ầm.
Thân thể Ôn Tước ầm ầm ngã xuống đống phế tích. Đám đệ tử chung quanh đều không khỏi hít sâu một hơi. Thật không ngờ tới Lục Lâm Thiên lại lấy tư thế mạnh mẽ này trực tiếp đánh chết Ôn Tước.
– Người chấp pháp đội cũng bị đánh chết, Lục Lâm Thiên này gây ra đại họa rồi.
Mọi người hít sâu một hơi, đồng thời trong lòng cũng khẽ nhảy lên một cái. Trong Vân Dương Tông này không có ai dám đánh chết người của chấp pháp đội, ngay cả đệ tử thân truyền cũng vậy. Mà hiện tại, không ngờ Lục Lâm Thiên lại trực tiếp đánh chết một tiểu đội trưởng của chấp pháp đội.
– Dám giết người của chấp pháp đội, tiểu tử, ngươi muốn chết.
Trên lưng Nham Điêu, những thành viên của chấp pháp đội lúc này sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hãi. Bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày lại có người dám giết người của chấp pháp đội bọn hắn.
Nhảy từ lưng Nham Điêu xuống, trong nháy mắt hai mươi ba người của chấp pháp đội xúm lại bao vây Lục Lâm Thiên, cả đám đằng đằng sát khí vây quanh bốn phía hắn.
– Nam nhi không có ai mà không run rẩy, có bài hát muốn hát cho quân vương nghe, giết một là tội đồ, giết vạn là anh hùng. Giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng, ha hah…