Trong lúc vô ý Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra mình dựa vào người Vân Hồng Lăng, tay phải che miệng Vân Hồng Lăng thế nhưng khuỷu tay lại đặt giữa đôi ngọc thỏ của nàng, một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi khiến hắn ngẩn ra, trong lòng nhộn nhạo. Lục Lâm Thiên cũng không thể phủ nhận rằng nữ nhân này lớn lên quả thực là hồng nhan họa thủy, chỉ là thủ đoạn có chút độc ác, điêu ngoa tùy hứng một chút.
– Ô… Ô… Ngươi… Ô… Buông ra… Ta.
Bị tay Lục Lâm Thiên che miệng, miệng Vân Hồng Lăng phát ra mấy tiếng ú ớ, hai mắt căm tức trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.
– Ngươi nhỏ giọng một chút cho ta, ta để ngươi nói chuyện.
– Ô… Ô.
Vân Hồng Lăng kêu lên một tiếng, hai mắt nháy nháy, dường như đồng ý với Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên tức thì buông tay, thả Vân Hồng Lăng ra.
– Ngươi vô sỉ hạ lưu. Ta sẽ báo cho cha ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lục Lâm Thiên thả tay Vân Hồng Lăng tức thì kêu lớn một tiếng.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống. Bản thân hắn nên sớm nghĩ tới nữ nhân này bình thường cực kỳ bá đạo, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược vô cùng, vô cùng khó đối phó, tự nhiên sẽ không đi vào khuôn khổ nhanh như vậy.
– Ta cho ngươi la.
Lục Lâm Thiên cũng kệ tất cả mọi thứ. Dù sao hôm nay cũng đã chọc vào tổ ong bò vẽ, cho dù thả nữ nhân này ra, lần sau cũng khó bảo đảm nàng không dùng biện pháp độc ác hơn tới đối phó với hắn, chém tứ chi của hắn, chặt đầu lưỡi hắn, chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra.
Vừa nói xong. Tay phải hắn lại giương lên rồi hạ xuống.
Ba.
– Ta cho ngươi đối phó ta.
Ba.
– Ta cho ngươi mắng ta.
Ba.
– Ta cho ngươi ngang ngược kiêu ngạo vô lý.
Ba.
– Không phải có nhìn ngươi tắm sao, hiện tại ta đánh cả mông ngươi, vậy thì thế nào.
Ba! Ba!
Tay hắn không ngừng nhấc lên hạ xuống tạo thành chuỗi tiếng âm vang, mỗi một tiếng đều từ bờ mông tròn trĩnh kia phát ra. Tiếng vang thanh thúy, âm luật vô cùng dễ nghe, chỉ là tiếng vang này cũng là ác mộng của Vân Hồng Lăng. Nàng thật sự không ngờ tới, tiểu tặc trước mặt thực sự dám đánh nàng, còn ra tay nặng như vậy, bờ mông nàng đã sớm tê dại, hầu như đã mất đi tri giác.
– Ta cho ngươi cắt đầu lưỡi ta.
Ba.
Hai mắt Lục Lâm Thiên đỏ ngầu, càng đánh càng hăng, hoàn toàn không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc. Mỗi một lần bàn tay rơi vào bờ mông kia đều có một cỗ lực lượng đàn hồi truyền tới.
– Ô ô…
Vân Hồng Lăng từ đầu khóc không to, thế nhưng tới cuối cùng không ngờ lại khóc rống lên, nàng tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo không gì sánh được. Thế nhưng tất cả những thứ này đều do các trưởng lão sủng ái quá mức. Ngay cả phụ thân nàng từ nhỏ tới lớn cũng không động tới nàng. Lúc này bị Lục Lâm Thiên liên tục đánh, ngay từ đầu nàng nổi giận thế nhưng thấy ánh mắt của Lục Lâm Thiên trong lòng lập tức sợ hãi.
– Ô ô… Tiểu tặc nhà ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi bắt nạt ta.
Vân Hồng Lăng khóc lớn không ngừng, hai con mắt ngập nước, nhìn qua có chút đáng yêu.
– Ta không phải là tiểu tặc, cũng không cho phép ngươi gọi như vậy.
Nghe Vân Hồng Lăng còn dám gọi mình là tiểu tặc, Lục Lâm Thiên nổi trận lôi đình, nhắm thẳng vào mông nàng hung hăng đánh một cái.
Ba.
– Ô…
Cùng với thanh âm thanh thúy vang lên, Vân Hồng Lăng cũng ô ô khóc lớn, cái mông nàng hiện tại đoán chừng đã sưng đỏ lên.
Vân Hồng Lăng ô ô khóc lớn, thanh âm cũng không lớn lắm, Lục Lâm Thiên ở núi này cũng chỉ có một mình, căn bản cũng không ai nghe thấy được.
Giờ phút này, Vân Hồng Lăng đã có chút hối hận đến tìm tiểu tặc này báo thù. Vốn tưởng rằng giáo huấn tiểu tặc này một chút để xả giận, không nghĩ tới chính bản thân nàng lại rơi vào tay hắn. Tiểu tặc này lại không biết thương hoa tiếc ngọc liên tục vung tay, còn đánh vào địa phương kia của nàng, sau này bảo nàng làm sao ra ngoài gặp người khác đây.
Mà lúc này đáy lòng Vân Hồng Lăng lại có chút cảm giác khác thường, ban đầu vô cùng đau đớn, thế nhưng theo thời gian không ngờ lại xuất hiện một cảm giác khác thường, dường như có chút thoải mái, tim nàng cũng đập nhanh hơn, trong lòng giống như một con nai đang chạy loạn.
– Ngươi còn dám mắng ta không.
Thanh âm của tiểu tặc kia vang lên bên tai nàng kèm theo cảm giác tê dại khiến cho nàng ngẩn ra, nhất thời không tự chủ được mà khuôn mặt đỏ ửng.
– Ta vẫn mắng, vẫn gọi ngươi là tiểu tặc.
Vân Hồng Lăng cắn răng nói, từ nhỏ kiêu ngạo ngang ngược khiến cho nàng rất quật cường, mặc dù trong lòng nàng hiện tại đã có chút cảm giác e ngại tên tiểu tặc này.
Ba.
Lục Lâm Thiên không chút do dự tay lại đánh xuống bờ mông mềm mại kia, tiếng vang thanh thúy kia vang lên khiến cho Vân Hồng Lăng khóc lớn, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
– Xúc cảm không tồi.
Lục Lâm Thiên vừa rồi vẫn còn nổi giận cho nên cũng không chú ý tới vấn đề cảm xúc. Lúc này khi đánh xuống xúc cảm mềm mại, có lực đàn hồi khiến cho hắn không nhịn được mà hoài niệm.
Ba.
– Tiểu tặc, ta không có chửi nữa, sao ngươi còn đánh.
Vân Hồng Lăng ô ô khóc lớn nói.
– Bởi vì cảm xúc tốt.
Lục Lâm Thiên lúc này thật thà nói, xúc cảm quả thực không tồi.
– ô ô.
Dường như bị đánh khiến cho nàng sợ hoặc có thể là sợ Lục Lâm Thiên cho nên Vân Hồng Lăng không nói nữa, chỉ là nước mắt ủy khuất không ngừng chảy ra trên dung nhanh tuyệt mỹ kia. Bộ dạng này phỏng chừng nam nhân nào nhìn thấy cũng không đành lòng mà sinh ra tâm tư thương tiếc.
Lục Lâm Thiên cũng không ngoại lệ, thiếu nữ tuyệt mỹ này trước mặt hắn khóc lớn, khóc cũng tuyệt mỹ, xinh đẹp như vậy đủ khiến cho hắn động tâm.
Lúc này, Lục Lâm Thiên cũng có chút không đành lòng. Nhưng Lục Lâm Thiên biết tuy rằng mình đánh đã hả giận nhưng nếu không giải quyết được chuyện này sau này người khóc chính là hắn.
– Tiểu tặc nhà ngươi, ngươi bại hoại, không ai dám đánh ta mà ngươi lại dám đánh ta.
Một lát sau Vân Hồng Lăng vừa nức nở vừa nói.
– Nếu ngươi không dây dưa trước thì sao ta lại đánh ngươi.
Lục Lâm Thiên cố ý xụ mặt nói, trong đầu đang nghĩ hiện tại làm sao có thể xử lý nữ nhân này, lẽ nào lại dùng chiêu đối phó với Tiểu Linh sao? Phỏng chừng chiêu kia dùng trước nữ nhân này không có tác dụng tốt như vậy.
– Ngươi còn hung dữ như vậy. Từ nhỏ tới lớn, cha ta cũng không có hung dữ với ta như vậy.
Vân Hồng Lăng khóc lóc nói.
– Đó là cha ngươi, mẫu thân ngươi làm hư, để ngươi điêu ngoa tùy hứng như vậy.
Lục Lâm Thiên quát.
– Ta từ nhỏ không có mẫu thân, nếu như mẫu thân còn ở đây nhất định sẽ không để ngươi bắt nạt ta như vậy.
Tức thì Vân Hồng Lăng lại nức nở lớn tiếng nói.
– Mẫu thân ngươi đâu?
Lục Lâm Thiên tức thì ngẩn ra?
– Thời điểm sinh ta ra mẫu thân ta đã chết, ta nghĩ mẫu thân… Ô ô.
Nhắc tới mẫu thân, Vân Hồng Lăng càng khóc lớn hơn, nước mắt chảy ra không ngừng.
– Hóa ra là không có mẫu thân.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên dịu đi, hóa ra Vân Hồng Lăng cũng là một nửa cô nhi, thảo nào Vân Khiếu Thiên sủng ái nàng như vậy. Tích cách của nàng như hiện tại cũng không phải do nàng tất cả.