– Có ai đi cùng ta không? Chúng ta chỉ cần chín người mà thôi. Bởi vì Linh Vũ thánh quả cũng chỉ có chín quả.
Ánh mắt Vân Hồng Lăng đảo qua mọi người rồi nói.
Vân Hồng Lăng nói xong lập tức có không ít đệ tử đang do dự lúc này cũng không nhịn được mà nhìn về phía Vân Hồng Lăng.
Bên người Vân Hồng Lăng lúc này có Thúy Ngọc, Hàn Phong, Đổng Phàn. Tổng cộng bốn người. Hàn Phong là cường giả thứ hai Long bảng, Đồng Phàn thứ tư. Mà bản thân Vân Hồng Lăng và Thúy Ngọc đều có thực lực tiến vào nhất trọng tầng năng của Linh Vũ ảo cảnh hợp nhất. Bốn người này chỉ tính riêng về thực lực cũng không thua kém đám người Triệu Kình Hải.
– Tính thêm ta nữa.
Phi Ưng Lăng Phong nói, thân ảnh chợt lóe lên rồi xuất hiện bên người Vân Hồng Lăng.
– Tính thêm ta nữa.
Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần nhíu mày, khí tức quanh người có chút âm trầm, lúc này cũng lắc mình đi tới bên người Vân Hồng Lăng.
– Ha ha, ta cũng tới giúp vui.
Phách Đao Long Tam cười ha hả nhanh chóng tiến tới bên cạnh Vân Hồng Lăng.
Có bốn cường giả này gia nhập, khí thế của trận doanh Vân Hồng Lăng lúc này vô cùng cường hãn, mọi người đều là cường giả.
– Chín người còn thiếu một người. Lục Lâm Thiên, ngươi tới đây đi.
Nhưng vào lúc này, ngoài dự liệu của mọi người, Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt lại mở miệng nói với Lục Lâm Thiên.
– Lục Lâm Thiên không được chấp nhận đội ngũ.
Khuất Đao Tuyệt vừa nói xong thì Vân Hồng Lăng nói.
Nghe Vân Hồng Lăng nói vậy mọi người đều nghi hoặc không ngớt, không biết Lục Lâm Thiên đã đắc tội với nữ nhân điêu ngoa này từ bao giờ.
Lục Lâm Thiên cười khổ, nữ nhân này xem ra vẫn còn chưa hết giận với hắn.
– Ta gia nhập.
– Ta cũng gia nhập.
Lúc này lại có hai người thanh niên đi lên phía trước, một người là Vũ Phách lục trọng, người kia là Vũ Phách thất trọng.
Hai người này Lục Lâm Thiên cũng không xa lạ gì. Một người chính là đệ tử của Ngô trưởng lão, một người là đệ tử của Tôn trưởng lão. Hai người này cũng bài danh trong top mười của Long bảng.
– Hai người các ngươi chỉ có một người được gia nhập, chúng ta chỉ cần chín người mà thôi.
Vân Hồng Lăng nhìn hai người nói.
– Hồng Lăng, để cho hai người bọn họ cùng gia nhập đi. Ta rời khỏi đoàn đội.
Thúy Ngọc nói với Vân Hồng Lăng.
– Cái gì, thế nhưng….
Vân Hồng Lăng nhìn Thúy Ngọc nói. Thế nhưng lời còn chưa dứt thì Thúy Ngọc lại nói:
– Ta tự có chừng mực, không sao đâu.
Nhìn Thúy Ngọc, Vân Hồng Lăng dường như cũng biết mình không có cách nào thuyết phục được nàng nên nói:
– Vậy ngươi cẩn thận một chút.
Nhìn thấy bên người Vân Hồng Lăng đã có chín người, những đệ tử còn lại của Vân Dương Tông lúc này cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Triệu Kình Hải mà thôi.
Mọi người cũng biết, trong mật địa này vô cùng nguy hiểm. Nhiều người tự nhiên sẽ an toàn hơn một chút. Nếu như một mình hành tẩu, độ nguy hiểm sẽ cao hơn khi hành tẩu cùng đoàn đội hơn mấy lần.
– Lâm Thiên, ta đi cùng ngươi.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đang thầm suy nghĩ trong lòng thì Thúy Ngọc đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên rồi nói.
– Đi với ta?
Lục Lâm Thiên sửng sốt, đi cùng đám người Vân Hồng Lăng, có thêm Hàn Phong, Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phách Đao Long Tam không thể nghi ngờ sẽ an toàn hơn rất nhiều, Thúy Ngọc này không biết lại có chủ ý gì nữa đây.
– Lẽ nào ngươi muốn để cho ta đi một mình sao?
Thúy Ngọc nói với Lục Lâm Thiên.
– Vậy, được rồi.
Lục Lâm Thiên nhướng mày rồi đáp.
– Vậy còn được.
Thúy Ngọc mỉm cười nói.
– Biểu… Thúy Ngọc. Ngươi muốn đi cùng với tiểu tặc này sao? Ta không đồng ý, hắn sẽ bắt nạt ngươi đó.
Vân Hồng Lăng tức thì kháng nghị nói.
– Hồng Lăng, không sao đâu. Ta tin Lâm Thiên không phải loại người như vậy.
Thúy Ngọc mỉm cười nói.
– Sư muội, chúng ta phải đi thoi.
Hàn Phong bên người Vân Hồng Lăng lúc này mở miệng nói, ánh mắt dường như vô ý nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
– Được rồi, chúng ta xuất phát.
Vân Hồng Lăng liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc rồi nói. Sau đó chín người lập tức rời đi.
– Chư vị, chúng ta cũng đi thôi.
Triệu Kình Hải nói, ánh mắt quét về phía Lục Lâm Thiên một lát rồi cũng tiến về phía trước.
Hai đội này mỗi đội có chín người, tổng cộng mười tám người đều đi về phía trước. Lúc này chỉ còn lại Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc.
– Thúy Ngọc, nếu như ngươi đi cùng bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Lục Lâm Thiên nói với Thúy Ngọc.
– Lẽ nào ngươi thấy ta lớn lên không xinh xắn cho nên mới không nguyện ý đi cùng ta?
Thúy Ngọc mỉm cười nói.
– Không xinh sao?
Lục Lâm Thiên nhìn vào khuôn mặt của Thúy Ngọc rồi nói:
– Nếu như một nữ nhân đẹp mà tâm địa như rắn rết thì ta sẽ lập tức rời khỏi. Xấu hay đẹp không phải dựa vào khuôn mặt cùng dáng người có thể đánh giá được. Tuy rằng nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, ta cũng vậy, thế nhưng ta càng thêm sợ nữ nhân như độc xà hơn.
– Thật không? Lời nói của ngươi quả thực cũng có chút đạo lý.
Thúy Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:
– Vậy ngươi nói xem giữa ta và Vô Song tỷ ai hấp dẫn hơn?
– Chuyện này….
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Vấn đề này quả thực khó trả lời.
– Thật không? Nếu như vậy ta càng muốn ngươi trả lời.
Thúy Ngọc nói.
– Vô Song trong lòng của ta mặc kệ là lúc nào đều là nữ nhân đẹp nhất. Bởi vì nàng trong lòng của ta, cho dù một ngày nào đó nàng già đi, dung nhan biến hóa cũng là người đẹp nhất. Nói như vậy chắc nàng cũng hiểu.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Vô Song tỷ rất hạnh phúc.
Một lát sau Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên nói.
– Có nàng ấy ta cũng rất hạnh phúc.
Lục Lâm Thiên nói, khóe miệng mỉm cười.
– Lâm Thiên, chúng ta đi thôi. Ba tháng sau nhất định phải chạy tới chỗ Vũ Linh thánh quả. Diện tích bên trong mật địa này cũng không nhỏ, chúng ta phải đẩy cao tốc độ mới kịp được.
Thúy Ngọc nói.
– Tiểu Long, ra đi.
Lục Lâm Thiên đánh ra thủ ấn, sau đó vỗ vào không gian thú nang, tức thì có một đạo quang mang bắn ra, lập tức rơi vào trên vai Lục Lâm Thiên.
– Tiểu Long…
Nhìn thấy Tiểu Long, Thúy Ngọc kinh ngạc hỏi:
– Tiểu Long sao nó cũng vào đây được? Trong mật địa này yêu thú không thể tiến vào nha.
– Chuyện này…. Do bí pháp của ta mà thôi.
Lục Lâm Thiên khẽ cười, vuốt đầu Tiểu Long trên vai rồi nói:
– Thúy Ngọc, chúng ta đi thôi.
Hai người đi về phía trước, Lục Lâm Thiên không ngừng đánh giá không gian chung quanh. Trong mật địa này có rất ít núi non, sắc trời mông lung, không có mặt trời. Trên bầu trời dường như bị mây mù bao phủ vậy.
Dựa theo lời Vân Khiếu Thiên nói, Lục Lâm Thiên trực tiếp đi về phía trước. Vũ Linh thánh quả ở vị trí trung tâm của mật địa, cứ đi về phía trước là đến.
Cảm nhận năng lượng đậm đặc trong không khí, Lục Lâm Thiên cảm thấy rất bất đắc dĩ. Âm Dương Linh Vũ Quyết này ở trong mật địa không có bao nhiêu tác dụng, vẫn phải dùng tới yêu đan.
Đi về phía trước, lúc này phía trước đã sớm không còn thân ảnh đám người Vân Hồng Lăng. Hai người cũng không dám chậm trễ vội vã đi về phía trước.