Lọc Truyện

Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Nhìn hai nữ nhân Vân Hồng Lăng và Thúy Ngọc, mọi người ngó nhau, cuối cùng thở dài thườn thượt. Ba người có được thánh quả Vũ Linh này không ai dễ chọc.  

Một thanh âm lạnh lùng vang lên:  

– Lục Lâm Thiên, giao thánh quả Vũ Linh ra đây, xóa bỏ ân oán giữa chúng ta chịu không?  

Ba người nhảy ra, ánh mắt âm trầm, là Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên, Tằng Sở Hùng.  

Nhìn ba người Triệu Kình Hải bước ra, tập thể lùi lại.  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:  

– Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn có thánh quả Vũ Linh? Các ngươi là thứ gì?  

Lục Lâm Thiên và Tiểu Long đều đột phá, mới rồi Tiểu Long có thể đối kháng với Triệu Kình Hải, cho nên hắn không cần để bụng ba người này.  

Triệu Kình Thiên sắc mặt âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, ngươi muốn chết!  

Vẻ lạnh lùng trong mắt Triệu Kình Thiên ngày càng đậm, thanh âm tràn ngập sát ý vang lên. Triệu Kình Thiên không thèm che giấu bắn ra tia mắt đầy sát ý.  

Lục Lâm Thiên từ từ ngước đầu lên, ánh mắt lạnh băng nhìn Triệu Kình Thiên, lạnh lẽo lan tràn, sát khí bắt đầu vận chuyển.  

Triệu Kình Thiên bị Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm cảm thấy rợn tóc gáy, gã thầm lấy làm lạ, tiếp theo sắc mặt lại âm trầm.  

Triệu Kình Thiên nhìn thẳng Lục Lâm Thiên, ung dung nói:  

– Giao thánh quả Vũ Linh ra thì tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ngươi tự biết hậu quả.  

Lục Lâm Thiên cười khẽ, nụ cười lạnh lùng nói:  

– Ta nói rồi, chỉ bằng vào ba người? Các ngươi quá xem trọng mình rồi.  

Cơ mặt Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên co giật, sát ý khó thể kiềm chế tuôn ra. Nhìn từ góc độ nào thì bọn họ phải đối phó với Lục Lâm Thiên. Ba người nhìn nhau, chậm rãi bước lên trước bao vây Lục Lâm Thiên vào giữa.  

Thúy Ngọc bay ra, mắt chứa tia lạnh băng:  

– Triệu Kình Hải, hôm nay chúng ta lại luận bàn đi!  

Khí thế trên người Thúy Ngọc không còn là nha đầu bình thường chẳng chút bắt mắt mà như một khối băng giá. Sóng gợn mờ nhạt khuếch tán quanh thân Thúy Ngọc làm đám người Hàn Phong, Khuất Đao Tuyệt nhíu chặt mày.  

Cơ mặt Triệu Kình Hải co giật:  

– Thúy Ngọc, chuyện này không liên quan đến ngươi, cần gì nhất định phải xen vào?  

Triệu Kình Hải cảm nhận khí thế từ người Thúy Ngọc mạnh hơn trước nhiều, trong lòng rất giật mình. Triệu Kình Hải không bao giờ ngờ rằng một nha hoàn lại có thể trực tiếp đối kháng với gã, cường giả xếp hạng nhất Long Bảng.  

Thúy Ngọc lạnh lùng nói:  

– Hiện tại chuyện này đã liên quan đến ta, bao gồm Triệu gia các ngươi, ta tuyệt đối không buông tha!  

Không khí bỗng chốc lạnh băng, làm người rùng mình.  

Vân Hồng Lăng nghe Thúy Ngọc nói liền biến sắc mặt:  

– Thúy Ngọc, cái này…  

Thúy Ngọc quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Vân Hồng Lăng:  

– Hồng Lăng, chuyện này đã liên quan đến ta, ngươi đừng nói nhiều. Hôm nay ta muốn xem ai dám đυ.ng vào Lục Lâm Thiên!  

Khí lạnh lại phát ra, Thúy Ngọc nhìn ba người Triệu Kình Hải đăm đăm.  

Thúy Ngọc dứt lời, các đệ tử cảm nhận khí thế vô hình. Cái này mà là nha hoàn gì, với khí thế này, trong tất cả mọi người e rằng không ai đuổi kịp nàng. Khí thế không liên quan thực lực cá nhân, đó là khí thế kẻ bề trên vô hình. Không khí thoáng chốc căng thẳng, áp lực bao phủ trong lòng mọi người.  

Sắc mặt Triệu Kình Hải hoàn toàn âm trầm:  

– Hừ! Các ngươi lo đối phó yêu thú kia và Lục Lâm Thiên, để ta giải quyết Thúy Ngọc!  

Triệu Kình Hải lại lao hướng Thúy Ngọc, gã đã quyết tâm sẽ đối phó Lục Lâm Thiên. Nếu cho Lục Lâm Thiên dùng thánh quả Vũ Linh thì về sau Triệu Kình Hải càng khó giải quyết hắn hơn.  

Lục Lâm Thiên truyền âm bên tai Thúy Ngọc:  

– Thúy Ngọc, nàng cẩn thận một chút.  

Thúy Ngọc truyền âm đáp lại:  

– Yên tâm, trong thánh trì ta có đột phá, Triệu Kình Hải bây giờ không còn đấu lại ta nữa.  

Xoẹt!  

Triệu Kình Hải hoàn toàn bộc phát ra linh lực, gã lắc người lao hướng Thúy Ngọc.  

Thấy Triệu Kình Hải tấn công, sắc mặt Thúy Ngọc dần lạnh băng. Thúy Ngọc tiến lên trước một bước, linh lực vận chuyển trong người. Ánh sáng lấp lóe quanh thân Thúy Ngọc, linh lực vô hình phô thiên cái địa tuôn ra từ người nàng. Sóng gợn không gian lan tràn quanh Thúy Ngọc, khí thế cường đại phát ra từ cơ thể nàng.  

Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Hàn Phong, Đổng Phàn cảm nhận dao động từ người Thúy Ngọc thì rất ngạc nhiên. Khí thế đó không thua kém ai trong bọn họ, dường như còn mạnh hơn nhiều. Thực lực của Thúy Ngọc nằm ngoài dự đoán của bọn họ.  

Thúy Ngọc vào được mật địa đã làm cả đám ngạc nhiên về thực lực của nàng, nhưng lúc này bọn họ mới biết nàng không chỉ cường đại, thực lực đó đã đến trình độ rất khủng bố.  

– Triệu Kình Hải, hôm nay ta sẽ cho ngươi hối hận!  

Thúy Ngọc dứt lời người đã biến mất tại chỗ, khi nàng lại xuất hiện thì đã là đang đánh nhau với Triệu Kình Hải.  

Bùm bùm!  

Hai linh lực khổng lồ va chạm, linh lực hùng dũng tràn ngập trong không gian xen lẫn với công kích linh hồn, tiếng nổ vang lên.  

Tiểu Long nói:  

– Lão đại, vẫn như cũ, thực lực yếu cứ giao cho ta!  

Vảy trên thân thể to lớn dựng đứng, lực uy hϊếp cường đại khuếch tán, Tiểu Long lao hướng Tằng Sở Hùng.  

– Tiểu tử, lần này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội trốn nữa!  

Triệu Kình Thiên mới lạnh lùng quát xong trong mắt tràn ngập sát ý, chân khí hùng hồn ngưng tụ thành quyền ấn nóng rực to lớn không chút khách sáo đập vào Lục Lâm Thiên.  

Mắt Vân Hồng Lăng lộ tia lo âu, hồi hộp theo dõi Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên khẽ hừ:  

– Hừ!  

Nét mặt Lục Lâm Thiên sa sầm, ống tay áo xanh vung lên, hắn lao tới trước. Lúc Lục Lâm Thiên là Vũ Phách tứ trọng chỉ kém Triệu Kình Thiên một chút, giờ hắn là Vũ Phách thất trọng đỉnh phong, dù không thể gϊếŧ gã nhưng đủ sức đối kháng. Có một Triệu Kình Thiên thì Lục Lâm Thiên không sợ gì.  

Lục Lâm Thiên vừa vung tay áo và trầm giọng quát:  

– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn, phá cho ta!  

Chưởng ấn bay ra từ ống tay áo Lục Lâm Thiên, từng đợt chưởng ấn kéo một chuỗi tàn ảnh thoáng chốc tụ tập lại. Không gian đằng trước chưởng ấn cường đại dao động kịch liệt. Tiếp theo chưởng ấn và quyền ấn của Triệu Kình Thiên va chạm vào nhau.  

Tiếng nổ vang lên điếc tai, quyền chưởng va chạm, kình phong đáng sợ khiến đất đai dưới chân hai người rạn nứt. Vô số đá vụn và từng lớp đất bị xới tung như vòi rồng. Một bóng người chật vật lùi ra khỏi kình khí cuồng bạo, đó là Triệu Kình Thiên.  

Lúc này cả người Lục Lâm Thiên trùm Thanh Linh Khải Giáp, hắn cũng thụt lùi nhưng sắc mặt thì bình thường.  

Một quyền bị Lục Lâm Thiên đẩy lùi, sắc mặt Triệu Kình Thiên âm trầm hơn và rất giật mình. Một tháng trước thực lực của Lục Lâm Thiên không đến trình độ có thể đối kháng chính diện với gã. Lục Lâm Thiên đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.  

Lục Lâm Thiên hờ hững nhìn Triệu Kình Thiên rồi đưa mắt nhìn Thúy Ngọc, Tiểu Long ở phía xa, mắt hắn càng lạnh hơn. Lục Lâm Thiên lập tức vận chuyển chân khí dưới chân, từ trong kinh mạch to lớn tuôn ra chân khí hùng dũng, thân mình kéo một chuỗi tàn ảnh xông lên. Lục Lâm Thiên thi triển thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, tốc độ nhanh như qủy mị.  

Phía xa, đám người Hàn Phong, chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nét mặt sa sầm nói:  

– Vũ Phách thất trọng!
Danh sách truyện HOT