– Không được, ngươi phải theo ta và Vô Song tỷ.
Vân Hồng Lăng tay phải lôi kéo Lục Lâm Thiên tay trái lôi kéo Lục Vô Song, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo hai người tiến về ngoại thành thành Thiên Kiếm mua sắm.
Trong hành lang ngoài đại sảnh lúc này có hai đạo thân ảnh xuất hiện ở đó chính là Vân Khiếu Thiên và Tạ trưởng lão.
– Tông chủ, Hồng Lăng và Vô Song đều có quan hệ không cạn với Lục Lâm Thiên, lẽ nào người cũng đồng ý cho Hồng Lăng…
Tạ trưởng lão nhìn về phía Vân Khiếu Thiên, ý tứ rất rõ ràng, Hồng Lăng dù sao cũng là tiểu thư của Vân Dương Tông, nếu như cùng người khác thờ một chồng cũng không tốt lắm.
– Ài.
Vân Khiếu Thiên thở dài nói:
– Lục Lâm Thiên tiểu tử này đâu chỉ có Vô Song, tuy rằng trong lòng ta không muốn Hồng Lăng như vậy. Thế nhưng chuyện của thanh niên ta cũng không quản nhiều. Chỉ cần tiểu tử này sau này không khi dễ Hồng Lăng ta cũng không có ý kiến, tùy thanh niên bọn chúng đi thôi.
– Nói vậy Tông chủ đồng ý rồi?
Tạ trưởng lão ngạc nhiên hỏi.
– Vậy không thì thế nào? Tiểu tử Lục Lâm Thiên này ta muốn quản cũng không quản được. Những đệ tử cùng lứa trong Vân Dương Tông Hồng Lăng nhà ta cũng không nhìn vào mắt, ta cũng không có biện pháp.
Vân Dương Tông lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên thâm ý mà thường nhân khó có thể thấy được.
Lục Lâm Thiên theo hai nàng rời khỏi đình viện lập tức đi ra khỏi nội thành thành Thiên Kiếm, dưới sự dẫn đường của một đệ tử Thiên Kiếm Tông, đi thẳng vào trong thành.
Đi qua một con đường không ngắn, trong tai ba người lập tức xuất hiện âm thanh ầm ĩ, một con đường xuất hiện trong tầm mắt ba người. Trên đường lúc này người người tấp nập, tiếng động lớn phô thiên cái địa từ trong đó truyền ra, quanh quẩn trong không gian.
– Đó là thành Thiên Kiếm sao?
Nhìn con đường lớn này, Lục Lâm Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, người trên đường quả thực nhiều nha, lúc này trên đường tràn ngập người đi lại.
Lục Lâm Thiên cũng không biết, thành Thiên Kiếm hiện giờ càng gần ngày đại hội Tam tông Tứ môn lưu lượng người cũng ngày càng kinh khủng, không chỉ có ban ngày. Coi như là buổi tối tiếng động lớn cũng xôn xao rung trời, nhân khẩu trong thành Thiên Kiếm hiện tại so với bình thường đã hơn gấp mười lần.
Mà theo dòng người tiến vào, trong thành Thiên Kiếm cũng có không ít hạng người hỗn tạp, coi như là thế lực của Thiên Kiếm môn khổng lồ thế nhưng cũng vô pháp quản lý được những người tam lưu cửu giáo này. Đương nhiên đám người nãy cũng không dám đi trêu chọc Thiên Kiếm môn.
Mà lúc này Lục Lâm Thiên cũng đã kiến thức được nhân khí của thành Thiên Kiếm này. Nơi nơi đều là ngươi, trái phải con đường có vô số cửu hàng, bên ngoài còn có không ít thương nhân vỉa hè, vô cùng náo nhiệt. Cũng có không ít người mặc y phục quái dị. Từ trong miệng Lục Vô Song thì Lục Lâm Thiên mới biết những người mặc y phục quái dị này đề là một ít người dị tộc, thậm chí là nửa dã nhân vô cùng khó chọc, nếu như chọc vào bọn chúng, bọn chúng sẽ liều mạng với ngươi.
Đi theo hai nàng, ba người tới đường cái, sau đó tốc độ chậm lại nhàn nhã dạo chơi trên đường. Hai nàng đi vào trong đường, đặc biệt là Vân Hồng Lăng dường như cái gì cũng tò mò không ngừng chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng và sạp vỉa hè, thỉnh thoảng thấy vật mới lạ cũng không quản là thứ gì liền lập tức mua.
Cùng hai nàng đi dạo phố, Lục Lâm Thiên cũng đánh giá toàn bộ thành Thiên Kiếm, kiến trúc liên miên không ngừng, thành Thiên Kiếm này so với thành Quỷ Vũ trong Cổ Cực quả thực còn lớn hơn rất nhiều, giống như là mênh mông vô bờ. Là một đại thành to lớn tới mức khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi sợ hãi than.
Mà có lẽ bởi vì Thiên Kiếm môn cho nên Lục Lâm Thiên thấy không ít cửa hàng buôn bán kiếm, mà trong dòng người vũ giả cầm kiếm cũng chiếm đại đa số.
Thỉnh thoảng trên đường cái còn có một ít đệ tử mặc khôi giáp của Thiên Kiếm môn đi tuần tra, cả đều đều thống nhất đeo kiếm sau lưng.
Trên đường cái, các con đường nhỏ cắt ngang nối với nhau giống như là một mạng nhện. Quy mô rộng lớn khiến cho hắn không khỏi sợ hãi than. Lục Lâm Thiên tỉ mỉ quan sát mới phát hiện ra tài liệu Thiên Kiếm môn xây thành không ngờ đều là một loại nham thạch cực kỳ khó tìm kiếm, loại nham thạch này vô cùng cứng rắn, ngay cả Vũ Sư cũng khó có thể đánh nát. Ngay cả con đường trên mặt đất cũng là do loại nham thạch này làm ra. Loại nham thạch này tuy rằng không phải thứ trân quý gì, thế nhưng đây không phải là một số lượng nhỏ. Tìm nhiều nham thạch như vậy để xây thành tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Lục Lâm Thiên sợ hãi than đồng thời cũng nhìn kỹ trong đám người tấp nập này thực sự dạng người nào cũng có, có vẻ vô cùng hỗn loạn. Có không ít người thực lực cũng không tệ lắm, xen lẫn trong đám người có không ít Vũ Phách và Linh giả.
Nhìn đám đệ tử Thiên Kiếm môn thi thoảng tuần tra trên đường, Lục Lâm Thiên nhíu mày, dạng người nào cũng có, chỉ sợ gần đây trong thành Thiên Kiếm cũng không quá thái bình. Tuy rằng thực lực của Thiên Kiếm môn rất mạnh, thế nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được đám người tam lưu cửu giáo này.
Chỗ nào có người chỗ đó sẽ có hỗn loạn, giống như là địa phương có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, nơi này có đủ loại người muốn không hỗn loạn cũng khó.
Chỉ là Lục Lâm Thiên cũng không bất ngờ cho lắm. Trong Cổ Vực vô cùng hỗn loạn. Trong xương cốt của hắn cũng vô cùng thích sự hỗn loạn này, chỉ sợ rằng trong thành Thiên Kiếm này cho dù có hỗn loạn thế nào cũng bị Thiên Kiếm môn áp chế, cũng không thể hỗn loạn thêm được nữa.
Mà trong Cổ Vực kia mới thực sự là hỗn loạn, tất cả đều không có quy tắc, tất cả dùng thực lực nói chuyện. Mục tiêu của bản thân hắn cũng chỉ có thể thích hợp với Cổ Vực mà thôi.
Trong đầu hai nàng lúc này đương nhiên sẽ không suy nghĩ giống Lục Lâm Thiên, không ngừng xuyên qua các cửa hàng, các gì hiếu kỳ đều muốn đi nhìn một chút.
Lúc này hai nàng cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn vào mình, hai nàng đều là nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành. Lục Vô Song thanh nhã cao quý, Vân Hồng Lăng khả ái mang theo mê hoặc, nữ tử như vậy xuất hiện trên đường sẽ có mấy người nhịn được, hai nàng cũng không phải là thứ mà mấy nữ tử bình thường trên đường có thể so sánh.
Một lát sau, cảm giác có nhiều ánh mắt nhìn vào mình, Lục Vô Song có chút không được tự nhiên, sắc mặt sa sầm, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn về phía trước, nhất thời khiến cho vô số ánh mắt không dám nhìn nữa.
– Lâm Thiên, Hồng Lăng, chúng ta đổi một con đường khác đi..
Lục Vô Song cảm giác chung quanh mình có vô số ánh mắt nhìn vào, đã bắt đầu không muốn đi dạo trên đường nữa.
– Cũng được.
Lục Lâm Thiên nói, hắn khẽ cười khổ một cái, hắn cũng cảm giác được chung quanh có không ít ánh mắt nhìn vào hai nàng. Chuyện này cũng không có biện pháp, ai bảo hai nàng đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cái gì mà hồng nhan họa thủy rốt cuộc hắn đã hiểu.