Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Lục Lâm Thiên truyền ra. Thủ ấn trong tay đẩy về phía trước, một đạo quang mang có hình thù giống như một đường vòng cung, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt tạo thành một đám tàn ảnh, phá vỡ không khí chung quanh rồi bắn về phái trước.
Trong sát na khi nhìn thấy đạo công kích của Lục Lâm Thiên được ngưng tụ ra, sắc mặt Triệu Kình Hải trắng bệch, kinh hãi, kinh khủng, hoảng sợ, vẻ mặt đầy đủ sắc thái.
Đạo quang mang trong nháy mắt cắt ngang hư không, khí thế của một kích này khiến cho không gian rung động, kình khí rít gào trong không gian tạo ra âm thanh bạo liệt. Quang mang mang theo mtooj đám tàn ảnh, giống như một ngôi sao chổi xẹt qua không gian hung hăng đánh vào Triệu Kình Hải.
– Ngươi cũng là Linh Tướng.
Đao Hồn Quang Nhận đánh tới trước người Triệu Kình Hải, lúc này Triệu Kình Hải mới có phản ứng, sắc mặt hoảng sợ, chỉ có thể vội vã bố trí một đạo quang mang bạch sắc vô hình bao phủ lấy thân thể.
Sưu.
Đao Hồn Quang Nhận tạo thành từng đạo tàn ảnh, trong nháy mắt nhẹ nhàng cắt qua quang mang hộ thân của Triệu Kình Hải, khiến cho vòng quang mang này trong nháy mắt gấp khúc, từng vết nứt nẻ hiện ra, năng lượng kinh khủng rốt cuộc bạo động. Một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén khuếch tán, ngay cả không gian chung quanh lúc này cũng gấp khúc.
Khục khục.
Quang mang tán đi, thân thể Triệu Kình Hải nhanh chóng lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, trong mi tâm hắn lúc này có một vết máu nhàn nhạt.
Sưu.
Hầu như cùng lúc đó, thân ảnh của Lục Lâm Thiên cũng như quỷ mị xuất hiện trước người Triệu Kình Hải.
Triệu Kình Hải nhanh chóng thối lui, thế nhưng tốc độ của hắn so với Lục Lâm Thiên thì kém hơn nhiều lắm.
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên nhanh chóng được kết, năm đạo chỉ ấn nhanh như thiểm điện đánh vào trên thiên linh cái Triệu Kình Hải.
– A…
Lúc Triệu Kình Hải đang muốn phản kích, trong đầu đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, linh lực trong đầu hắn lúc này đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn. Lúc này linh lực trong người hắn đang điên cuồng bị hút ra bên ngoài rồi tiến vào trong cơ thể đối phương. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thế nhưng lúc này không gian đã bị Bạch Linh phong ấn, thanh âm không thể nào truyền ra bên ngoài được.
Tới lúc này, Triệu Kình Hải rốt cuộc cũng cảm nhận được khí tức của tử vong. Đồng thời hắn mới biết được, Lục Lâm Thiên không ngờ lại là Linh giả. Hắn chưa bao giờ biết Lục Lâm Thiên là Linh giả, trong lòng hắn còn rất nhiều nghi vấn, thế nhưng cũng không còn thời gian và cơ hội để hắn hiểu rõ nữa.
Lúc Lục Lâm Thiên đối phó với Triệu Kình Hải không vượt quá sáu tức. Mà trong sáu tức này, Triệu Kình Thiên vốn đánh về phía Lục Lâm Thiên cũng đã bị một bóng trắng nhanh chóng tiến lên ngăn trước người hắn.
Không có một chút do dự nào, chân khí dưới chân Triệu Kình Thiên rung lên, thân thể lao thẳng về phía trước, trường kiếm nắm chặt trong tay, kiếm quang phá vỡ hư không trực tiếp khiến cho không gian rung động, kình khí gào thét trong không trung tạo thành âm thanh bạo liệt. Kiếm quang mang theo một mảnh tàn ảnh khuếch tán, cùng với uy thế kinh khủng trực tiếp bổ về phía Bạch Linh. Thực lực như vậy cũng không thẹn với cái tên Tuyệt Kiếm.
Thế nhưng lúc này, Bạch Linh trước mắt hắn cũng không có một động tác gì, ngay khi mảnh kiếm ảnh cuồng bạo kia tới, cánh tay nàng khẽ nhấc lên, ánh mắt biến đổi, vô cùng yêu dị mà lạnh lùng, mang theo vẻ uy nghiêm mà mê hoặc. Năm ngón tay nắm chặt lại, tức thì không gian trước mắt nàng gấp khúc.
Phanh Phanh.
Kiếm ảnh tàn sát tứ phía, trong nháy mắt tiêu tán trong không gian, năng lượng cuồng bạo lúc này cũng chỉ có thể tiêu tán trong không gian.
– Một Vũ Tướng nho nhỏ, tốt nhất là thành thật một chút.
Bạch Linh nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bàn tay nắm chặt, không gian trước mặt gấp khúc, trong nháy mắt Triệu Kình Thiên đứng bên cạnh đó cơ thể cũng đang run rẩy.
Sưu.
Cũng không có âm thanh quá lớn nào vang lên, chỉ nghe thấy tiếng không gian gấp khúc rít gào, giống như có một cơn lốc đang tồn tại trong không gian vậy.
Khục khục.
Triệu Kình Thiên không có một chút phản kháng nào, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu, tới hiện tại hắn mới biết được. Nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này có thực lực mạnh mẽ, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể đánh chết hắn vô cùng đơn giản. Sớm biết bên người Lục Lâm Thiên có cường giả như vậy, có chết hắn cũng không dám tới Lục gia.
Sưu.
Bốn người giao thủ, Tiểu Long vẫn luôn ở trên mặt đất ngẩng đầu nhìn, chuyện này căn bản không cần nó xuất thủ.
Phanh.
Trong tay Lục Lâm Thiên, lúc này Triệu Kình Hải đã thành một cái xác khô, linh lực trên người đã bị Lục Lâm Thiên thôn phệ hết.
– Uy lực của Đao Hồn Quang Nhận quả thực rất mạnh nha.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng. Vừa rồi hắn mới thi triển đệ nhị kỹ của Đao Hồn kỹ có tên là Đao Hồn Quang Nhận, uy lực so với Đao Hồn Trảm còn mạnh hơn không ít. Hắn có cảm giác vừa rồi thi triển Đao Hồn Quang Nhận có chút cảm giác dư lực, có lẽ hắn muốn thi triển ra đệ tam kỹ Đao Hồn Không Nguyên Diệt có lẽ chỉ kém một chút. Đao Hồn Trảm này tuy rằng chỉ là linh kỹ Huyền cấp sơ giai, thế nhưng uy lực tuyệt đối bất phàm, vô cùng bá đạo không gì sánh được.
Sưu.
Linh hỏa trong tay hiện lên, Lục Lâm Thiên nhanh chóng gỡ xuống nhẫn trữ vật của Triệu Kình Hải. Trong nháy mắt thiêu đốt thi thể Triệu Kình Hải thành tro tràn, chỉ để lại một vết cháy đen trên mặt đất.
Tất cả những chuyện này Triệu Kình Thiên đều tận mắt chứng kiến. Nhìn thấy kết cục của đại ca mình, lúc này hắn cũng đã rơi vào trong tay Bạch Linh, toàn thân không thể nhúc nhích.
Kinh hãi, sợ hãi, đây là những từ hiện lên trong mắt Triệu Kình Thiên hiện tại. Nhìn Lục Lâm Thiên trước mắt, Triệu Kình Thiên không hiểu vì sao mình lại có kết cục này.
Sau khi xử lý xong thi thể của Triệu Kình Hải, vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, lúc thôn phệ linh lực của Triệu Kình Hải, đồng thời Lục Lâm Thiên cũng thi triển Sưu Linh thuật, cũng biết một sự tình. Cường giả của Triệu gia đang trên đường tới đây. Có lẽ nửa tháng nữa sẽ tới Lục gia.
Mà lúc này, dường như Triệu gia muốn trực tiếp động thủ với Lục gia, mục tiêu của Triệu gia chính là kiện bảo vật thần bí kia. Thế nhưng kiện bảo vật Triệu gia muốn là cái gì, Triệu Kình Hải cũng không biết.
Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng biết được sát tâm của Lục Thiếu Hổ, Triệu Tuệ với mình không tiêu, hai người này xem ra hắn cũng phải động thủ thanh trừng.
– Lúc này quả thực vô cùng náo nhiệt nha.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt cười. Triệu gia đối phó Lục gia cũng không có quan hệ gì với hắn. Nếu như Lục gia thực sự có bảo vật vậy thì hắn cũng không khách khí, Lục Lâm Thiên cũng nhớ Độc Cô Cảnh Văn từng nói qua nhất định phải đoạt lấy bảo vật của Lục gia. Xem ra bảo vật này không tầm thường.
– Lục Lâm Thiên, thả ta ra, ta có mắt không tròng, không nên đối địch với ngươi. Ngươi giết đại ca của ta cũng không sao. Ta sẽ không nói cho người khác. Sau này vị trí đứng đầu Triệu gia sẽ không còn ai tranh chấp với ta. Nếu như ngươi thả ta, sau này ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.